Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 143: Thế giới hiện thực 19



Mà người phải chịu nhiều tổn thất nhất lại là đám người Đồ gia.

Kinh doanh tốt mấy trăm năm, mai này tổ địa không còn, gia sản không có, ngay cả tổ trạch cũng phải dọn ra ngoài cho người khác tới ở.

Trời sinh không thể phản kháng. Người ta cũng chỉ thông báo cho họ biết, mà không phải là đang thương lượng.

Trong tổ huấn mà lão tổ tông để lại cũng nói phải phục tùng tu sĩ!

Đây không phải là tư tưởng nô dịch ngấm sâu trong xương cốt của lão tổ tông nhà bọn họ, còn đặc biệt kéo dài gieo họa cho đời sau.

Mà thực ra, đây là lời khuyên thô mà thật.

Tính tình tu sĩ thường là lạnh bạc vô tình, vì công pháp, vì linh vật trân bảo mà họ đấu đá người chết ta sống, đó âu cũng là chuyện thường tình. Mà người phàm không khác gì con kiến hôi trong mắt tu sĩ.

Chúng tu sĩ chỉ cần chỉ tay cũng khiến ngươi hồn phi phách tán.

Chẳng qua phàm nhân ít chạm mặt đám tu sĩ nên thường tưởng tượng họ phi mỹ hóa. Còn ảo tưởng có thể đem nhân chi thế tục áp vào người họ.

Lão tổ tông đồ gia cũng vì vô lực, quá nhàm chán với cảnh đấu qua đấu lại trong giới tu tiên mà quay lại thế tục lấy vợ sinh con, sống trong thế giới bình thường.

Bởi vì tổ huấn, cho dù tức giận thế nào chăng nữa thì người Đồ gia cũng nhờ sự trấn an của gia chủ Đồ gia, thu dọn đồ đạc, nhanh chóng thối lui khỏi tổ trạch, rời luôn cả thành Bắc Thương.

Lúc đội ngũ Du Hành chuẩn bị rời khỏi thành, thấy cả người của Đồ gia, Du Hành chỉ nhìn một cái liền chuyển tầm mắt.

Nửa ngày sau họ đã đi tới một tòa thành trống gần đây, đến sớm mới chiếm được vị trí tốt. Lúc vào thành, mọi người đáp ứng yêu cầu đi ghi danh tình huống cơ bản bao gồm tên tuổi và hộ gia đình.

Bọn Du Hành chọn một ngôi nhà tứ hợp viện, an tâm sinh sống.

Hiện tại mọi người như bức tượng gỗ tùy ý di chuyển, chỉ cần người Tuyên Dương Tông muốn họ sống ở đâu thì họ sống ở đấy.

Ở không lâu thì có tu sĩ Tuyên Dương Tông tới gõ cửa, yêu cầu đám người rảnh rỗi bọn họ làm việc- là xây nhà.

Bởi vì tổ địa của Đồ gia rất lớn, hiện tại vẫn chưa đưa được hết người bên trong ra.

"Đám người trong bí cảnh kia rốt cuộc ăn gì mà lớn lên vậy, sao có thể đẻ lắm thế?" Đám đệ tử Tuyên Dương Tông bắt đầu sinh một số lời nói bất mãn.

Điều này cũng đúng thực, thật sự là sinh quá nhiều! Vốn dĩ người tu tiên rất lãnh đạm với hôn nhân, họ chỉ chuyên chú tu luyện, mặc dù không hiểu tại sao đám người phàm tương đối coi trọng việc lập gia đình, sinh đẻ và hương khói nhưng cũng tôn trọng như thiên lý tự nhiên.

Vốn dĩ chỉ cần mang người còn lạc trong bí cảnh ra ngoài là có thể lấy được một cái âm dương kính tốt nhất, thuận lợi để Tuyên Dương Tông lập chi nhánh ở Tây Châu- mặc dù tai họa lần này đã kết thúc nhưng đã để Sướng Mỹ tiên tử chạy thoát được, rất có thể nàng ta sẽ quay trở lại trả thù Tuyên Dương Tông.

Đặc biệt nàng ta và Tuyên Dương Tông có chút liên quan, mà việc đã tới nước này chỉ có thể dựa vào một chút biện pháp công đức với dân chúng bản xứ, dùng công đức để từ từ chuộc tội, cũng như để cầu thiên đạo tha cho một mạng.

Vì hai điểm này, Tuyên Dương Tông càng khẳng định phải hoạt động phân nhánh ở Tây Châu, mà chuyện thành lập chi nhánh lại cực kì quan trọng.

Nhưng dù sao họ cũng là tu sĩ, phải tới một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, không có một tia linh khí như Tây Châu thì trong lòng họ không vui vẻ gì cả. Vốn là đệ tự được tông môn phái tới, chuyển hết vật liệu được phân phối tới Tây Châu để thành lập chi nhánh, giờ đột nhiên xuất hiện một bí cảnh kì lạ nhưng đầy linh khí, sao họ có thể không vui cho được?

Mặc dù độ thuần khiết của linh khí trong âm dương kính kia rất cao nhưng vẫn không thể so sánh với Đông Châu được, nhưng ít nhất bí cảnh này cũng được coi là một nơi thượng hạng ở Tây Châu rồi.

Hơn nữa đây còn là một bí cảnh rộng lớn hiếm có, căn cứ theo do thám của Liễu Chân chân nhân thì bí cảnh này phải rộng bằng nửa diện tích của Tây Châu.

Địa vực bát ngát, đầy đủ các loại cây cỏ quý hiếm, dùng nơi này để lịch lãm không tồi.

Cuối cùng, bên trong này chưa không ít linh thú cấp thấp, một số thì là linh thú trăng đẳng và còn có cả linh thực cấp thấp. Vừa vặn có thể bổ sung vật liệu cho chi nhánh của Tuyên Dương Tông, có nguyên liệu tiếp tế tại chỗ thì càng tốt hơn.

Đủ các loại nguyên nhân khiến Tuyên Dương Tông quyết định độc chiếm bí cảnh kia.

Nhưng hiện tại có một vấn đề lớn trước mắt, đó là người phàm bên trong quá nhiều, họ nghĩ thế nào cũng không đoán được tại sao bên trong lại có nhiều người như vậy! Hơn nữa chỉ toàn người phàm.

Âm dương bí cảnh từ xưa chỉ thuộc sở hữu của một số tiên môn thượng đẳng hoặc gia tộc lớn, dùng để nuôi dưỡng linh thú hoặc trồng linh thực. Một bí cảnh có nhiều người phàm tản tác trong đó quả thực chưa nghe nói tới bao giờ.

Mãi sau này Liễu Chân chân nhân mới dò xét ra được là bí cảnh này còn dung hợp với một thế giới khác nữa, cứ tuần hoàn năm mươi năm lại đổi vị trí một lần, khiến dân số ở thế giới kia phải di chuyển theo.

Được rồi, đằng nào cũng chiếm được bí cảnh. Nhưng họ luôn nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là người phàm mà thôi, còn có thể gây ra sóng gió gì được cơ chứ? Kết quả vẫn khiến đám bọn họ bận bịu ra mặt.

Không biết thì không sao! Lấy được âm dương kính thì phải gánh vác hậu quả, trong này có nhiều người phàm như vậy, nếu sắp xếp không tốt thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Cho nên mới nói, người tu tiên không bao giờ con trọng tính mạng người phạm, thứ họ quan tâm là nhân quả. Bọn họ có thể không để ý tới mạng sống của ngươi, nhưng lại không thể không quan tâm tới một số lượng lớn người phàm. Việc an trí thật tốt cho người phàm là điều chắc chắn phải làm.Theo thống kê không chắc chắn của Tuyên Dương Tông, chưa tới một tuần họ đã đưa ra ngoài được hơn ba trăm nghìn người.

Nhiều người được đưa ra ngoài như vậy, thành Bắc Thương đã sớm chật cứng, mà những thành trì trống mà trước kia Sướng Mỹ tiên tử tàn sát cũng được sắp xếp phàm nhân tới ở. Cũng may Tuyên Dương Tông có nhiều bảo thuyền phi hành, vận chuyển cũng rất tiện lợi.

Nhưng vấn đề lớn nhất là không đủ chỗ ở.

Trước mắt, chuyện chở người đi đã bị hoãn, chỉ chừa lại một vài đệ tử để bảo vệ những người phàm đã tìm thấy trước, hơn nữa tiếp tục phái thêm đệ tử đi rà soát khắp nơi trong bí cảnh, mà những đệ tử còn lại của Tuyên Dương Tông ở bên ngoài cũng nhanh chóng phát động người dân đi xây thêm nhà.

Các ngươi đều là người ngoại lai, cho các ngươi ở trong nhà miễn phí đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn chúng ta xây hộ hay sao?

Đằng nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy thì đều đi xây nhà hết đi!

Mệnh lệnh vừa được đưa ra, không một ai dám làm trái.

Những người biết về kiến trúc đều chạy ra hướng dẫn mọi người, vào những tòa thành trống bắt đầu nhanh chóng xây thêm nhà.

Mặc dù sống như này rất mệt mỏi nhưng Du Hành vẫn cảm thấy vui vẻ và hứng thú, mà cha Du mẹ Du cũng hăng hái mười phần.

"Chúng ta đang xây nhà cho đồng bào chúng ta." Cha Du nói.

Mẹ Du cười đáp lại: "Còn chẳng biết đang xây cho ai ở đâu."

"Ôi, đều là đồng hương mà, người mình, người mình." Lời của cha Du khiến mọi người không nhịn được bật cười.

"Lại nói, các tiên nhân đó thật tốt bụng, chúng ta tới từ một nơi khác, không rõ xuất xứ nhưng vẫn được sống tốt như thế. Đáng tiếc mẹ của Ngọc Mạn không thể sống tới lúc này."

Lúc ăn cơm tối, cha của Từ Ngọc Mạn vừa nói vừa lau nước mắt: "Tôi rất hâm mộ với nhà ông vì cả ba người nhà ông đều được đoàn tụ! Đáng thương Ngọc Mạn của tôi không còn mẹ."

"Cha..." Từ Ngọc Mạn cũng rưng rưng nước mắt.

"Haizz." Cha Du khuyên hàng xóm: "Lão Từ, ông cũng đừng đau lòng nữa, hai cha con ông có thể gặp mặt là tốt rồi, còn mẹ của Ngọc Mạn trên trời linh thiêng chắc chắn sẽ phù hộ cho hai cha con ông! Chúng ta phải sống thật tốt mới có thể khiến người đã khuất an tâm, đúng không? Con bé Ngọc Mạn này cũng rất đáng thương, từ lúc tiên nhân bắt đầu đưa mọi người ra ngoài thì ngày nào con bé cũng chạy tới hỏi, để tìm được ông con bé cũng không dễ dàng gì, sau này con bé chỉ có thể dựa vào người làm cha như ông, ông nói có đúng không?"

Ông Từ gật đầu: "Ông nói đúng..." Ông ta và vợ quen biết từ thưở thiếu niên, làm bạn kết tóc với nhau ba mươi năm, cảm tình của cả hai rất tốt. Lúc tiên nhân tìm được bọn họ, vợ ông vì bị thương nặng mà qua đời, làm sao ông có thể cam lòng cho được? Mấy ngày nay nếu không phải bận bịu xây nhà, hơn nữa lại có con gái ở bên cạnh thì chắc ông cũng không sống nổi. Nhưng lão Du nói không sai, ông còn có con gái mà.

Du Hành vỗ nhẹ tay mẹ, mỉm cười với bà, khiến bà cũng mỉm cười theo.

Thật ra thì Từ Ngọc Mạn cũng tương đối may mắn, hiện tại không ít người vẫn đang ngóng tìm người thân. Tuyên Dương Tông đưa được người ra thì cũng không rảnh để sắp xếp tìm người nhà cho họ, chỉ có thể hy vọng vào may mắn đúng lúc ra ngoài gặp được người thân thì họ mới có thể đoàn tụ. Thực ra bị phân tán chỗ ở. Cũng có người cuống cuồng đi hỏi tiên nhân, nhưng tiên nhân chỉ nói hiện tại không có cách nào làm thêm việc này, phải chờ toàn bộ người được đưa ra mới có thể tìm được.

Vậy thì họ chỉ còn cách chờ đợi, tuy nhiên chỉ cần người còn sống thì không lo không có ngày gặp lại.

Hàng ngày Du Hành, cha mẹ và Thôi Nam đều ra ngoài đốn cây. Như vậy thì tốt hơn so với bị bao vây trong ngôi thành đầy cấm chế nhiều, ít ra ra ngoài còn có được tự do, thật ra cũng không hẳn là vậy.

Nơi bọn họ đốn củi nhìn xa xa cũng có thể thấy một tầng kết giới bao quanh, hơn nữa người dẫn họ đi đốn củi cũng nói không thể ra ngoài phạm vi kết giới được.

"Nhất định là tiên nhân đang bảo vệ chúng ta, mọi người đừng suy nghĩ nhiều."

Có người trong lòng không thích, nhưng cũng có người rất thích Tuyên Dương Tông.

Dù thế nào thì nghĩ nhiều cũng vô ích. Dưới sự giúp đỡ của tiên nhân, phá núi mở đường, nhà mới được xây dựng nhanh chóng hoàn thiện.

Lúc xây nhà còn xảy ra một chuyện, tu sĩ Tuyên Dương Tông sẽ tới gọi những người biết tiếng Chân Úy, nói là bên trong bí cảnh có người ngoan cố chống cự, bởi vì không cùng ngôn ngữ nên đã phát sinh tranh chấp.

Mọi người nghe vậy liền cảm thấy lo lắng cho đồng hương của mình, vì thế người nào biết tiếng Chân Úy đều ghi danh đi khuyên.

Bọn Du Hành cũng ghi danh, cậu, Thôi Nam và Đổng Kiến Lan là người được chọn, khi bước vào bí cảnh, mấy vị đệ tử còn dặn dò với họ một số chuyện cần chú ý.

Hóa ra ở trong âm dương kính, Tuyên Dương Tông gặp phải mười mấy thế lực lớn, những thế lực kia đều có vũ khí quái dị và họ từ chối không phối hợp.

"Chúng ta đều là người có tấm lòng nhân từ, không đành lòng tiêu diệt nhiều người như thế nên mới tìm các ngươi làm người khuyên bảo, nhớ phải biểu đạt tốt thành ý của Tuyên Dương Tông chúng ta. Nếu bọn họ nguyện ý ra ngoài thì chúng ta nhất định sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, đãi ngộ của bọn họ cũng sẽ giống như của các ngươi. Dĩ nhiên, vũ khí của họ chúng ta rất thưởng thức, có thành ý muốn trao đổi một phen, thù lao nhất định không bạc đãi họ."

Nghe vậy, Du Hành liền biết đám tu sĩ này nhất định đã đối mặt với vũ khí nóng, hơn nữa qua giọng điệu, chắc hẳn đám tu sĩ này coi trọng vũ khí nóng của thế giới bọn họ rồi.

Người phiên dịch tạm thời chỉ có mấy chục người, gần như mỗi quốc gia đều có hai người, xem ra Tuyên Dương Tông đã có chuẩn bị trước. Sau khi nói xong, Trần Lộc liền dẫn bọn Du Hành lên đường.

Sau khi bước vào tổ địa, bọn Du Hành được dẫn lên một tấm thảm, tấm thảm đó bay vừa nhanh vừa ổn định, chức năng cũng tương tự lồng bảo hộ, tránh trường hợp người ngồi bên trên bị rơi ra ngoài, nhưng vẫn không ngăn được gió lạnh thấu xương ở trên cao, người nào có chứng sợ độ cao thì thật đen đủi, nhất định sẽ run rẩy tay chân, ngồi xổm không dám nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên Du Hành được nhìn khối thổ địa từ trên cao, mắt thấy mọi người chuẩn bị xuyên qua rừng rậm, bay qua núi cao, phía sau là khu dung nham, ao đầm... Sau đó là hoang mạc.

"Thật là rộng lớn..."

Thoạt nhìn còn lớn gấp mấy lần biển của quê hương!

Hơn nữa, càng cách cửa vào càng xa thì mãnh thú lại càng đáng sợ, thậm chí còn có loài chim khổng lồ như ngọn núi nhỏ bay tới tập kích, khiến mọi người sợ run lẩy bẩy.

Trần Lộc lạnh nhạt thu thập con chim khổng lồ kia, đối mặt với những ánh mắt kính ngưỡng, chỉ nói: "Chỉ là linh thú trung đẳng mà thôi."

Có người bạo gan hỏi: "Tiên nhân, linh thú trung đẳng là gì?"

"Con chim xích viêm kia là một trong những linh thú trung đẳng bình thường nhất, linh thú chia thành thấp-trung-cao đẳng, phân chia dựa theo huyết thống và linh lực... Những cái này các ngươi biết cũng vô dụng, trừ trong bí cảnh này ra thì cả đời này các ngươi cũng không có duyên gặp lại đâu."

"Ha ha, ngài nói phải."

Mọi người nhanh chóng phi hành, lúc cần người phiên dịch đều được đưa xuống thảm, Thôi Nam và Đổng Kiến Lan đều được đưa xuống, Du Hành thì mãi tận cuối cùng mới xuống, cậu muốn đến nơi tụ tập nhiều người cùng quốc gia của cậu nhất.

Nơi đó là một khu rừng rậm cực kì rộng lớn, người đồng bào của Du Hành tập trung ở một khu đất trống.

"Chính là chỗ đó, nghe ngôn ngữ hình như là cùng quốc gia với ngươi, ngươi mau nói mấy câu xem họ có trả lời hay không."

Vị tu sĩ chỉ về một pháo đài, lại giống như một cái chậu rửa mặt lớn, phía trên có vô số nơi nhô ra, ánh mắt Du Hành rất tốt, nhìn ra được đó là họng đại bác.

Du Hành vội vàng hô đầu hàng, nói ra thân phận và mục đích cậu tới lần này, rất nhanh đã có người đi ra, tuy nhiên họ chỉ cho phép người phiên dịch đi vào.

Trần Lộc cười nhạt: "Đúng thế. Nói chuyện với họ cho tốt, nói là Tuyên Dương Tông chúng ta rất có thành ý, nếu họ tiếp tục không phối hợp thì cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác." Tạm thời uy hiếp thêm một lần nữa.

Du Hành được dẫn đi, người đàn ông dẫn đường nói: "Đi theo tôi, dưới đất có rất nhiều mìn, đừng có đạp nhầm đấy."

Đi vòng vèo một lúc mới đi tới trước pháo đài, bọn họ chui vào một lỗ nhỏ phía dưới.