Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 144: Thế giới hiện thực 20



Lối đi vừa thấp vừa nhỏ, Du Hành nhìn mặt tường xù xì, dấu vết cũng rất mới.

Hạ thấp người đi một đoạn được ngắn rồi mới đứng lên, hai mắt dần thích nghi với ánh sáng đột ngột, trước mặt có một đám người đang chờ cậu. Đột nhiên Du Hành có chút cảm khái, mỉm cười hỏi thăm sức khỏe: "Chào mọi người, tôi là Du Hành, tới từ nước Z."

Người đàn ông dẫn đầu cao lớn mỉm cười: "Hoan nghênh cậu về nhà."

Một câu nói đơn giản nhưng khiến lòng người xúc động không thôi, Du Hành hào sảng bật cười: "Thấy nhiều đồng bào ở đây như vậy tôi rất vui."

"Lại đây ngồi đi! Tôi là quan chỉ huy cấp cao lúc ở chiến khu thủ đô, Trương Hoàn Chu, trước mắt tôi là quan chỉ huy cao nhất của pháo đài này, cậu có thể gọi tôi là Trương tướng quân."

Hai người theo thứ tự giới thiệu tên của mình.

"Có thể kể cho tôi một chút tình huống ở bên ngoài không?" Trương tướng quân trực tiếp nói vào chủ đề chính.

Du Hành cũng là một người linh hoạt, thuật lại đơn giản tình huống bên ngoài mà cậu biết nói trong một lần.

"Tôi và người nhà bị ném vào rừng rậm, cách nơi này rất xa, sau đó cứu được mấy người mới biết được ở nơi này xuất hiện "người" công kích nhân loại rồi giết mổ bụng, chúng tôi đã giết chết mấy đội "người" kia, rồi lấy được từ trong miệng họ cách rời khỏi nơi này."

"Sau khi đi ra ngoài, chúng tôi mới biết bên ngoài là một thế giới rộng lớn, gọi là đại lục Chân Úy, mà nơi chúng ta đang đứng gọi là đại lục Tây Châu..."

"Đây chính là loại tiền tệ họ sử dụng, là tiền vỏ sò..."

Những người vây xung quanh nghe tới nhập thần, tuy nhiên Du Hành càng nói nhiều chuyện thì vẻ mặt của mọi người lại càng nặng nề.

Lúc Du Hành kết thúc câu chuyện, xung quanh rơi vào yên tĩnh, Trương tướng quân cũng chau mày, một lúc sau mới nói: "Không trách những người đó có thể bay, lại có thể tránh được pháo kích, hóa ra đều là người tu tiên. Vậy hiện tại họ đang nhìn trúng nơi này sao?"

Du Hành gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì họ cũng không quản chúng ta." Ý tưởng của cậu và một số người không giống nhau, cậu không cảm thấy Tuyên Dương Tông chỉ đơn thuần làm việc thiện.

Hôm nay ngồi trên thảm bay, thấy được nhiều cảnh tượng như thế, hóa ra chỗ cậu rơi xuống chỉ là một góc của bí cảnh, có thể tưởng tượng bản đồ bí cảnh rộng lớn như nào, hơn nữa ở nơi này, người phàm không thể tiếp xúc với linh thú nên cậu đoán Tuyên Dương Tông nhìn trúng nói này là có căn cứ.

"Hơn nữa, họ còn nhìn chúng vũ khí nóng của chúng ta."

"Nói như vậy, chúng ta không có nhiều lựa chọn. Vũ khí có thể cho bọn họ, kỹ thuật cũng có thể cho họ, cậu trước hết hỏi họ giúp tôi một chuyện đi, hỏi họ có thể đưa chúng ta trở lại cố thổ không? Tôi biết, quê hương của chúng ta đã biến đổi rất lớn, trước khi chúng ta rời đi thì nơi đó đã không phải là nơi dành cho con người sống rồi, nhưng bọn họ là người tu tiên, thủ đoạn thông thiên, có thể giúp chúng ta khôi phục quê hương hay không?"

Trương tướng quân kiên định nói: "Nói này dù có tốt hơn nữa, dù có là nơi có tu tiên và những điều kỳ lạ chỉ có trong truyền thuyết đi chăng nữa cũng không phải nơi mà chúng ta thuộc về."

Du Hành trịnh trọng gật đầu: "Tôi sẽ nói yêu cầu của tướng quân cho họ."

Trương tướng quân vỗ bả vai Du Hành: "Cậu ứng đổi cẩn thận, đừng chọc giận bọn họ."

"Tôi đã biết."

Lúc ra khỏi pháo đài, Du Hành từ chối ý đưa tiễn của mọi người: "Tôi vẫn nhớ đường ra, ngài yên tâm đi."

Đoàn đường này bụi cây che đất, giấu giếm bao sát cơ bên trong, Du Hành đi theo hướng dẫn ban đầu để quay về.

Đột nhiên có trận gió sau lưng đánh tới, Du Hành lập tức nghiêng người tránh né, không nghĩ tới cỗ năng lượng kia cực kì bám người, vậy mà còn biết thay đổi hướng đi. Trực tiếp đập vào cổ cậu, sau đó nhanh chóng chui vào bên trong quần áo.

Cũng không biết đây là thứ gì! Vì phòng ngừa sâu độc, ống tay nào của Du Hành cũng cất kim châm, không biết đó là vật gì! Không phải trơn nhẵn như rắn, nhưng nó lại dễ dàng chui vào cổ áo của cậu.

Du Hành nhấc vạt áo lắc lên, thứ đó cũng không chạy ra. Cậu dứt khoát cởi quần áo vứt xuống, là một con chim mào vàng nhìn chằm chằm cậu kêu: "Két~~"

Con chim này... có hơi quen mắt?

"Két, két..." Con chim mào vàng lớn bằng ngón tay cái Du Hành nhảy dựng lên, hung hăng chà mặt Du Hành.

Cảm giác quen thuộc ập vào Du Hành, nhân lúc con chim hung hăng chà mặt cậu, Du Hành vội vàng gọi rt9009, sử dụng chức năng dịch tiếng thú.

"Là mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi..."

Du Hành thiếu chút nữa thì sặc nước miếng...

"Lô Ưng sao?" Cậu nhớ con chim báo trước thiên tai cho cậu gọi là Lô Ưng.

"Là ta nè, ngươi cũng ở đây sao, tốt quá! Ngươi tới đây tìm ra đi chơi đúng không?" Tiểu Lô Ưng vô cùng hoạt bát nhảy nhót trong lòng bàn tay Du Hành: "Ta rất là cao hứng ~~"

Du Hành bật cười: "Thấy mày tao cũng rất vui, tao luôn muốn cảm ơn mày, nhờ mày nhắc nhở nên cả nhà t mới có chuẩn bị trước."

"Không cần cảm ơn, chỉ cần ngươi chơi cùng ta là được rồi."

"Bây giờ ta có việc gập, hơn nữa có lẽ sau này không có cơ hội tới đây nữa." Du Hành thuận tiện tạm biệt nó: "Chúc mày sau này mau ăn chóng lớn."

Lô Ưng trợn to hai con mắt như trân châu: "Ngươi phải đi đâu?"Du Hành giải thích đơn giản một phen, liền nghe thấy Lô Ưng nói: "Ta đi cùng ngươi được không? Ta vẫn chưa tìm được mẹ ta nữa, ta không muốn ở với đám chim thối kia, ta đi với ngươi được không?"

Cảm giác lông nhung của chim con cọ trên gò má mình, Du Hành thoáng mềm lòng, tuy nhiên vẫn lắc đầu: "Tao cũng không biết con đường phía trước như nào nữa."

Lúc leo lên sườn núi, Du Hành quay đầu nhìn một cái, trong rừng cây xanh thẳm không còn thấy chim con đâu nữa.

"Nói chuyện như thế nào rồi?" Trần Lộc hỏi.

Du Hành hồi thần, nói rõ ràng yêu cầu của Trương tướng quân, thấy Trần Lộc cau mày, lòng cậu không nhịn được căng thẳng theo.

Trần Lộc nói: "Không được."

"Các ngươi vẫn còn ảo tưởng quá nhiều, xem ra phải nói sự thật về âm dương bí cảnh cho các ngươi biết."

"Âm dương bí cảnh cũng như tên gọi, có một đầu âm một đầu dương, dĩ nhiên linh khí cũng sẽ có phần thiếu hụt. Mà nơi này cứ cách năm mươi năm lại bổ sung âm dương một lần."

Trải qua giải thích của Trần Lộc, Du Hành cuối cùng cũng hiểu mối quan hệ của tổ địa với cố thổ của cậu.

Âm dương bí cảnh thật ra có hai bí cảnh riêng biệt, ví dụ như bí cảnh hiện tại, cứ năm mươi năm thì đổi đầu một lần. Ví dụ như, cách năm mươi năm bí cảnh sẽ gia trì một lần, bí cảnh đó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất sinh trưởng mạnh, năm mươi năm sau thì vạn v ật chết lặng, mà bí cảnh còn lại sẽ tuần hoàn trái ngược, sự phồn thịnh chỉ tồn tại trong năm mươi năm.

...

"Ban đầu các ngươi sống ở bí cảnh nhỏ kia, sư phụ ta đã tự mình đi nhìn thử rồi, bên đó đã hòa làm một với âm dương bí cảnh, không phải là tiên nhân đã phi thăng thì không thể tách được."

Tu sĩ đã phi thăng có thể đạp vỡ thời không, phải có sức mạnh như thế mới có thể khống chế lực lượng không gian.

Trước không nói mời người đắc đạo đó như thế nào, cho dù mời được thì cũng phải trả giá bằng đại giới.

"Nên ta mới nói, ý nghĩ của các ngươi căn bản không thể thực hiện được."

Không thể nói những người này thật đen đủi, không gian của họ đột nhiên bị dung nhập với âm dương bí cảnh. Không trách ngôn ngữ của đám người này khác bọn họ, hóa ra đều là khách ngoại lai.

Tuy nhiên cũng may đám người này toàn người phàm, tuy có chút vũ khí có lực sát thương lớn nhưng cuối cùng vẫn nằm trong lòng bàn tay tu sĩ bọn họ.

Không thể không nói, lời này của Trần Lộc khiến cảm xúc của Du Hành bạo kích.

Du Hành càng nghe tâm tình càng trở nên mất mát. Chờ tới lúc cậu quay trở lại pháo đài, nói rõ chuyện này với mọi người, không hề bất ngờ khi thấy mặt mọi người đều trở nên buồn bã.

Trương tướng quân khó nén thất vọng và đau buồn: "Tôi biết rồi."

Lúc trở lại tứ hợp viện, đám người cha mẹ Du đều đang ở nhà chờ cậu. Mọi người rất lo lắng cho tình huống của những người còn trong tổ địa, ai cũng giương mắt chờ tin tức.

Du Hành cười khổ, nói rõ tình huống cho mọi người.

"Năm mươi năm mới dịch chuyển một lần, bất kể là phồn hoa năm mươi năm hay là lụi tàn năm mươi năm đều không thích hợp cho con người ở."

Sau khi nói xong liền dẫn cha mẹ về phòng, an ủi: "Cha mẹ, hai người đừng buồn, ở nơi nào chúng ta cũng phải thật cố gắng sống tốt."

Hai mắt mẹ Du ướt đẫm, nói: "Mẹ không sao, mẹ chỉ là..."

Rời xa cố thổ thân thương, nỗi lòng này khổ sở không nói ra hết được.

Du Hành ôm lấy mẹ, chậm rãi vỗ lưng bà. Cha Du cũng đưa tay ra, ôm hai mẹ con vào lòng.

Bên Tuyên Dương Tông, Liễu Chân chân nhân hỏi tiến triển công việc: "Thế nào rồi?"

"Bẩm sư phụ, có lẽ bọn họ đã từ bỏ ý định rồi, đệ tử đã đưa người đầu tiên dạy họ tiếng Chân Úy tỉ mỉ nói kỹ." Trần Lộc báo cáo đầy đủ tình huống hôm nay.

"Nếu không phải nể mặt đám người đó có vũ khí kì lạ thì sao ta có thể để họ làm càn tới mức này chứ?"

Lần đầu tiên đám tu sĩ gặp phải người chống cự, họ căn bản khinh thường thứ vũ khí mà đám người ngoại lai kia dùng, kết quả lúc đối phương ném vũ khí về phía họ thì tu sĩ của họ lại bị thương.

Liễu Chân chân nhân tức giận, đau lòng học trò không thôi, trực tiếp phất tay hủy đi một pháo đài- kết quả lại dẫn tới một phát nổ lớn! Còn hắn thì không sao, nhưng những đệ tử Trúc cơ thì bị khí xung động tới thương tổn, trực tiếp ngất xỉu.

Thứ này khiến hắn không thể coi thường, thay đổi suy nghĩ một chút: Nếu thứ đó có thể nằm trong tay Tuyên Dương Tông, cho những đệ tử đạo hạnh thấp dùng thì nhất định lực lượng của họ sẽ tăng mạnh. Dù sao thực lực tổng hợp của đệ tử cấp thấp cũng là một phần mặt mũi của tông môn.

Vì thế họ mới quyết định gọi người tới câu thông.

"Hy vọng đám người kia sẽ thức thời!"

Trở lại tứ hợp viện một ngày, bọn Du Hành lại bị mang đi, nói là để họ đi dạy người mới tiếng Chân Úy. Đồ mà Tuyên Dương Tông nhìn trúng rất có lợi với tông môn bọn họ, cần phải trực tiếp vận chuyển về Tuyên Dương Tông sớm nhất, và để sớm nắm giữ được bảo vật trong tay, họ nhất định phải lôi kéo được người chế tạo.

Du Hành vẫn là người phụ trách phía Trương tướng quân, nghe Thôi Nam và Đổng Kiến Lan nói bọn họ một người tới khu có dung nham, một người tới một khu rừng rộng lớn, tổng hai đoàn thể cũng lên tới một trăm nghìn người.

Mà người phiên dịch bổn quốc của họ có chín người, mặc dù không biết sáu người kia tới chỗ có bao nhiêu người, tuy nhiên có thể để Tuyên Dương Tông kiêng kỵ thì nhất định số người không hề nhỏ. Cộng thêm số người được đưa ra trước đó... Cho dù không thể hồi hương, nhưng biết còn có rất nhiều đồng bào cùng sống dưới một bầu trời, họ cũng thầm vui sướng trong lòng.

Sau khi dạy họ tiếng Chân Úy, bọn Du Hành tiếp tục quay lại xây dựng, kế tiếp đám người Tuyên Dương Tông định làm gì mọi người cũng không thể nào biết được.

Những ngôi nhà lớn nhỏ khác nhau nhô lên, châu thứ mười bảy ở Tây Châu dần trở thành nơi có số dân đông nhất, người phàm trong âm dương kính tổng cộng có tám trăm triệu người. Tất cả người phàm đều được đưa ra khỏi âm dương kính, lúc này cũng cắm rễ sống ở Tây Châu.

Trong quá trình này, Du Hành tiếp nhận công việc mới: Học tập ngôn ngữ của Lô Ưng. Không sai, sau khi cậu vào âm dương bí cảnh dạy tiếng Chân Ngữ cho người mới, tiểu Lô Ưng đã lén ra ngoài cùng cậu, đám người Tuyên Dương Tông cũng không quá chú ý cậu mang thứ gì ra ngoài.

Đối với tiểu Lô Ưng ngoài ý muốn, Du Hành cũng chỉ đành để nó núp trong lồng ngực, trước khi đi còn nói với nó: "Nếu mày hối hận thì cũng không về được đâu."

"Ta không hối hận đâu, mẹ ta từng nói làm chim phải chắc chắn, không được phép hối hận."

Du Hành bật cười: "Vậy nếu mày ra ngoài thì sau này sẽ không gặp lại mẹ được đâu."

Kết quả, Lô Ưng bật khóc nức nở: "Sau này ta sẽ không được gặp lại mẹ, ta luôn biết mà...."

Lúc này, Du Hành mới biết Lô Ưng là loài chỉ sống một thân một mình. Trước khi Lô Ưng trưởng thành, trừ khi tới mùa giao phối thì bình thường chúng đều không sống quần cư.

Bởi vì đặc tính của chủng tộc, Lô Ưng sống cùng con khác giới tính đều rất ngắn, đơn giản mà nói thì khi hai con Lô Ưng trưởng thành sống với nhau, nhất định sẽ có một con bị suy yếu, chúng kết hôn cũng thế, chỉ có tu luyện thành hình người mới có thẻ phá bỏ được đặc tính này, nhưng muốn hóa thành người rất khó khăn.

Đặc biệt là tuổi thọ của Lô Ưng không cao, giống như loài người vậy, phần lớn chúng đều không chống đỡ được tới khi hóa hình.

Trải qua hai lần sinh trưởng Lô Ưng sẽ bước vào thời kì trưởng thành, ở lần thứ hai sinh trưởng mẹ nó sẽ rời đi, đó cũng là một đặc tính của Lô Ưng.

Sau cuộc trò chuyện với chim nhỏ, Du Hành mới thực sự đồng ý mang nó ra ngoài. Xem ra, con Lô Ưng này vẫn còn nhỏ, ban đầu cậu chỉ nhặt một cái lông chim của mẹ nó, không biết bị dính hơi thở của mẹ nó từ lúc nào, cứ vậy mà có duyên gặp với chim nhỏ mấy lần, mà nó cũng giúp một nhà cậu. Giờ cậu chăm sóc nó cũng là phải đạo.

Lúc nào xây xong kiến trúc, cậu sẽ dùng quyển [Biên soạn toàn ngôn] để học tiếng Lô Ưng, có lẽ còn khó học hơn so với tiếng Chân Úy nhưng cậu không thể không học, một lần dùng phiên dịch thú ngữ rất đắt, nếu cứ dùng cái này mãi chắc cậu đau lòng chết mất.

Chờ Du Hành có thể nghe hiểu một chút tiếng Lô Ưng thì chim nhỏ cực kì vui vẻ, cả ngày bay ra bay vào sân, sau đó lại sà vào lồng ngực Du Hành.

"Ta thích nhất là ngươi ~"

Sau khi âm dương bí cảnh được dọn dẹp sạch sẽ, Tuyên Dương Tông bắt đầu kiểm đếm dân số, tiền hành ghi danh. Những người đang chờ đoàn tụ đều vui vẻ hoan hô.