Số 13 Phố Mink

Chương 1109: Lái xe cẩn thận (1)



Tôi chỉ mua lại nhà cũ của ông, sau đó ông lại giao “hai đứa bé” ở dưới lầu cho

tôi à?

Karen bỗng nhiên ý thức được, trong việc này có lẽ có vấn đề, một vấn đề rất

lớn.

Đốt cháy giai đoạn hơi nhanh rồi đấy?

Không phù hợp với logic thông thường!

"Bọn chúng còn trẻ, còn chưa tới cái tuổi này như ta, ta rất rõ, dẫn theo bọn

chúng đến một nơi xa xôi, bọn chúng chắc chắn là không chịu được, cũng

không vui.

Cho nên, vất vả cho cậu, nhưng ta vẫn còn muốn xin cậu một việc, đây là hai

mầm non tốt, bất kể là vì cậu, hay vì tương lai của thần giáo, hi vọng cậu có thể

che chở bọn chúng.

Ta vẫn cảm thấy trải qua nhiều năm như vậy, thần giáo chúng ta thật sự là quá

cố chấp chặt chém lung tung khu rừng để lấy củi đốt tìm kiếm Ánh Sáng ngắn

ngủi, nhưng trên thực tế, Ánh Sáng thật sự hẳn phải là những tia nắng chiếu qua

kẽ lá của cây cối trong rừng, mặc dù bọn chúng không sáng chói, nhưng lại tràn

đầy sự sống."

"Tôi hiểu rồi."

Karen chỉ có thể trả lời như vậy.

"Cậu cũng cho rằng như vậy sao?" Will cười nói.

Karen nghiêng người về phía sau một chút, để tư thế của mình trở nên càng

"Thoải mái" một chút, đây là một cách để dễ dàng giao tiếp hơn, bởi vì bây giờ

anh rất muốn thông qua việc giao tiếp kỹ càng để tìm kiếm vấn đề gây ra "sự

hỗn loạn trong chuỗi Logic" này cuối cùng là ở nơi nào.

"Ta cảm thấy rất nhiều người bọn họ muốn phục hưng thần giáo, mà không phải

là phục hưng Ánh Sáng."

Nghe được câu này, vẻ mặt của ông Will khẽ giật mình, trong hốc mắt lập tức

vậy mà chảy ra nước mắt.

Ánh mắt của ông ấy, không giống như là đang làm bộ, bởi vì không có động tác

làm nền trong giai đoạn trước, nếu như phải dùng loại phương thức này, hẳn là

nên bắt đầu trạng thái “biểu diễn” ngay từ lúc vừa mới bắt đầu.

Kết hợp với cảm giác của mình đối với ông lão trong phòng sách ở nhà, Karen

dần dần có chút tin tưởng, ông lão Will trước mắt này, thật sự là một người hòa

ái giống như trong sự miêu tả mà dấu ấn tinh thần của ông ta đã kể.

Có lẽ cũng càng thêm thuần túy.

Có điều, xem xét cụ thể, ông Will ở trước mặt thật ra có khí chất khác biệt rất

lớn với vị ở trên phòng sách kia, và màu da trên khuôn mặt cũng khác nhau rất

lớn.

Phương thức mà dấu ấn tinh thần hiện ra, có lẽ khác nhau rất lớn so với trong

hiện thực, một cái là hình tượng của bản thân mình tưởng tượng ra trong tinh

thần, một cái là mình trong hiện thực, quả thực là không thể so sánh với nhau.

Ông Will hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: "Cậu nói quá

hay rồi, thật ra điều này vẫn là một việc khiến lòng ta cảm thấy không thoải

mái, cho nên về sau, ta giữ khoảng cách với bọn họ ngày càng xa, lần trước khi

biết được bọn họ muốn tới, ta thẳng thắn trực tiếp rời khỏi đây trước, thật sự

không muốn ở chung một chỗ với bọn họ, vì ta sẽ cảm thấy không thoải mái."

Cầm lấy một tờ giấy, ông Will xoa xoa khóe mắt của mình, tiếp tục nói: "Vì thế,

ta còn sẽ thường xuyên cảm thấy áy náy, ta cảm thấy có phải là bởi vì ta tỏ vẻ

thanh cao, bởi vì ta kiêu căng, cho nên ta rời bỏ bọn họ, đây có phải có nghĩa là

ta cũng đã rời bỏ Ánh Sáng rồi không?"

"Ông không có." Karen đáp lại nói, "Rời bỏ Ánh Sáng không phải là ông, kẻ

thật sự rời bỏ Ánh Sáng, là bọn họ, thậm chí là bọn họ từ xưa."

"Bọn họ từ xưa?"

Karen giang tay ra, nói: "Đây cũng nguyên nhân vì sao Ánh Sáng Thần Giáo

sụp đổ, ông nói xem, Ánh Sáng có sai sao?"

"Sẽ không sai." Will nói một cách chắc chắn.

"Vậy thì chính là do những người ở dưới Ánh Sáng sai, cho nên Ánh Sáng Thần

Giáo hủy diệt."

"Phương thức suy đoán này của cậu, thật kì lạ, nhưng lại rất có lý."

Ánh Sáng vĩnh viễn sẽ không sai, đây là bức tường chắn cuối cùng trong lòng

các tín đồ Ánh Sáng, nếu như điều này còn cần nghi ngờ, còn cần tín ngưỡng

Ánh Sáng gì nữa?

Dựa trên điều kiện tiên quyết này, sự hủy diệt của Thần Giáo, chỉ có thể là do

vấn đề xuất hiện trên con người, Logic loại trừ rất đơn giản.

"Nhưng còn có một cách nói khác." Ông Will tựa như cảm thấy rất hứng thú khi

nói chuyện với Karen về Quang Minh, "Bọn họ đều cho rằng là do Thần Ánh

Sáng vĩ đại mất tích cho nên dẫn đến Ánh Sáng Thần Giáo chúng ta diệt vong,

cậu thấy thế nào?"

Karen trả lời: "Khoảng thời gian trước, trong giới giáo hội vẫn luôn đang truyền

tai nhau, nói Thần Trật Tự đã rời bỏ Trật Tự Thần Giáo, vì thế không tiếc mà

đưa ra trừng phạt,

Khiến cho Trật Tự Thần Điện rung rẩy, đây không phải bí mật gì."

"Đúng, ta cũng nghe nói về việc này."

"Nhưng ông cảm thấy, Trật Tự Thần Giáo bây giờ, có xu thế hủy diệt như Ánh

Sáng Thần Giáo chúng ta năm xưa không?"

"Không có." Ông Will trả lời rất kiên quyết, "Sau khi kết thúc chiến tranh trong

ngày đầu tiên, không còn ai còn dám hoài nghi việc này."

Trật Tự Thần Giáo cho thấy sức mạnh của mình, nếu như ngay cả Trật Tự Thần

Giáo đều sắp hủy diệt, như vậy, tất cả Thần Giáo chính thống hiện giờ, chẳng

phải tất cả đều sẽ xong đời?

"Chúng ta luôn luôn theo thói quen mà đem hết thảy công lao quy về trên người

của Thần, có thể đồng thời, chúng ta cũng đã quen xem sự thất bại là đến từ bản

thân, từ đầu đến cuối chúng ta cũng không dám nghiêm túc mà xem xét chính

mình một cách kỹ càng.

Tự hỏi nội tâm của mình, Ánh Sáng chân chính đến cùng là như thế nào."

Nghe đến đó, ông Will nhăn nhăn lông mày, giơ tay lên, trong chốc lát, ánh sáng

màu trắng bao trùm cả căn phòng, ngăn cách Helen và Vernon ở bên ngoài nghe

lén.

Chỉ đơn giản giơ tay lên một cái, Karen đã nhận ra cảnh giới của linh hồn đối

phương hùng mạnh, bởi vì thứ này cũng không phải thuật pháp, mà là sức mạnh

linh hồn!

Dùng sức mạnh của linh hồn để tạo ra kết giới, xa xỉ đến nỗi cứ như dùng vàng

để làm gạch xây.

"Ta rất hiếu kì, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, vì sao cậu dám nói với ta

như thế... Như thế... Như thế..."

Will đang suy nghĩ đến một từ để hình dung, vừa muốn biểu hiện ra mức độ

nghiêm trọng của sự việc đồng thời còn biểu đạt lập trường và thái độ của mình,

lại vẫn giữ sự hòa hợp cho cuộc nói chuyện.

"... Thẳng thắn và trực tiếp như thế."

"Giống như khi nãy ông đã nói vậy."

"Ta vừa mới nói?"

"Chúng ta có duyên."

"Không không không, vốn ta cho rằng ta đã lệch đi rất xa khỏi phương hướng

chính, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy mơ hồ rằng là cậu đang đứng ở phía đối

lập."

"Ông còn nói câu thứ hai, trong giáo, không có nhiều người nguyện ý quản ông,

cũng không có nhiều người có thể quản ông."

"Đúng vậy, ta thừa nhận, từ lúc cậu đi vào phạm vi của căn biệt thự này, đến khi

cậu đẩy cửa phòng sách rồi bước vào, lại đến khi cậu ngồi ở trước mặt ta, nói

với ta mấy lời này, ta đều không thể cảm giác được khí tức gì từ trên người của

cậu.

Cảnh giới của linh hồn cậu, không thể kém hơn ta, mà sẽ chỉ cao hơn ta."

Chuyện này thật ra là do ông hiểu lầm, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tôi có

mang theo mặt nạ của ông nội tôi.

Karen không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ở trong không gian kia, mình

biến thành một quả cầu sáng khổng lồ quan sát một đám quả cầu sáng nhỏ