Số 13 Phố Mink

Chương 1110: Lái xe cẩn thận (2)



"Ông còn nhớ rõ câu nói cuối cùng mà vị Giáo Hoàng điên đã hô to không?"

Karen chuyển hướng chủ đề, bởi vì anh không muốn lại thảo luận việc gì liên

quan đến cường độ của linh hồn với ông lão này.

"Đương nhiên nhớ kỹ."

"Ta thường xuyên sẽ suy nghĩ về lời mà vị Giáo hoàng đó nói."

"A, cậu có cảm ngộ gì?"

"Một số thời điểm, chúng ta sẽ xem những người mà chúng ta không hiểu rõ

như những kẻ điên, một số thời điểm, chúng ta lại sẽ xem người duy nhất hiểu

rõ mọi việc như là một kẻ điên."

Hai tay của Will bắt đầu run rẩy, lúc này cơ thể ông ta ngồi trên ghế bắt đầu vặn

vẹo, biểu cảm trên gương mặt trở nên rất mất tự nhiên, con mắt càng không

ngừng chớp nháy không có quy luật.

Giờ khắc này, đứng trước đề tài này, ông ta không chỉ đã mất đi khả năng quản

lý cảm xúc của mình, thậm chí ông ấy có chút ý nghĩ muốn trốn tránh.

Trên một điểm này, Karen phát hiện ông ta và vị kia ở trong phòng sách có sự

giống nhau.

"Xin đừng nói nữa, thật sự đừng nói nữa!" Ông Will giơ tay lên với Karen.

"Ông hẳn phải quát lớn tôi mới đúng, nhưng ông không có."

Trong mắt của tàn dư Ánh Sáng, Giáo Hoàng điên là một cọng rơm cuối cùng

đè sập Ánh Sáng Thần Giáo, khi một vị Giáo hoàng hô lên những lời này đến,

quả thật có sự rung động hủy diệt đối với gốc rễ của một Thần Giáo.

"Chúng ta dừng lại đi, thật đấy." Ông Will cười khổ nói, "Ta van cầu cậu."

"Được." Karen đồng ý.

"Cậu sẽ đem tư tưởng của mình truyền lại cho hai đứa bé kia sao?"

"Sẽ không."

"Sẽ không?"

"Một cánh cửa, bên ngoài cửa có ánh sáng, nhưng trước tiên bọn họ cần phải tự

mình mở ra một khe hở, nếu không cho dù tôi có nói nhiều hơn cũng không có

ý nghĩa gì, bọn họ vẫn sẽ cố chấp mà cho rằng bên ngoài cửa vẫn là một vùng

tối tăm."

"Ha ha, Bertha nói trong thư không sai, cậu quả thực rất có cá tính, vô cùng có

cá tính."

Bertha?

Trong lòng Karen hiểu rõ trong nháy mắt.

Bertha đã sớm bị đội trưởng thu phục xem như chân chạy việc, cô ta viết thư

liên hệ với Will sao?

Cho nên,

Người bây giờ phải ngồi ở chỗ của mình là đội trưởng!

Lúc này lại nhớ lại cuộc nói chuyện từ khi vừa mới ngồi xuống, rõ ràng hai bên

nói chuyện không cùng một tần số, nhưng lại kết nối với nhau không một khe

hở.

"Ha ha ha..."

Karen nở nụ cười, anh cũng không nhịn nữa, hơn nữa còn cười đến nỗi càn rỡ.

Sau khi cười thật lâu, rốt cục Karen ngừng lại, nhún vai, nói: "Đây cũng là điều

bất đắc dĩ của chúng ta, nhưng cùng lúc lại là vận may của chúng ta, không phải

sao?"

"Cậu là người tốt." Will nói, "Bởi vì ta có thể cảm giác được, cậu biết Ánh Sáng

thật sự là như thế nào, cho nên, ở sâu trong nội tâm của cậu, tất nhiên là sự

lương thiện. Hai đứa bé kia giao cho cậu, ta thấy rất yên tâm."

"Trước hết tôi sẽ để bọn họ yên tâm sinh sống ở thành phố York, để bọn họ tạm

thời quên mình là người của thần giáo, chỉ khi cởi mặt nạ, mới có thể thật sự

chạm đến và cảm nhận Ánh Sáng."

Nói đến đây, Karen đứng người lên, ý là mình muốn đi.

Một là bởi vì chính mình đã biết đến "Sự thật", mình làm dùm việc của đội

trưởng.

Thứ hai là bởi vì anh rất lo lắng đội trưởng sẽ vào đây.

Mặc dù xe của mình đậu ở phía ngoài, Kevin cũng ở bên trong, dựa theo tính

cách của đội trưởng, khi đến hẹn thì chắc chắn sẽ thăm dò tình hình xung

quanh, nhưng không bài trừ việc hôm nay đội trưởng bỗng nhiên lười, đột nhiên

bỏ qua một bước này.

"Có chuyện, ta hi vọng cậu có thể giúp ta điều tra một chút, thời gian của ta

không đủ."

"Ông nói đi."

"Căn nhà trước kia của ta, ở chung cư Ellen khu dân cư Lam Kiều, đây là thông

tin số nhà của ta, ta trước đây có nhờ một người môi giới nhà đất bán hộ, bởi vì

ta không hi vọng nhà ở của mình quá quạnh quẽ.

Kết quả nhà cỡ là bán được, nhưng người mua nhà của ta thật giống như không

ở đó bao lâu thì lại dọn đi rồi."

"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?" Karen hỏi.

"Hắn mang theo sách của ta đi."

"Xem ra, hắn cũng rất thích đọc sách."

"Còn làm cho dấu ấn tinh thần mà ta để lại trên những quyển sách kia bị méo

mó."

"Vặn vẹo?"

"Đúng, ta biết nó vẫn tồn tại, nhưng ta đã không thể cảm nhận được nó, cho

nên, nó không phải bị xóa đi, mà là bị bóp méo, hoặc là gọi... Bị ô uế. Ngày mai

ta sẽ phải rời đi nơi này, không có thời gian tiếp tục điều tra, cho nên hi vọng

cậu có thể giúp ta hoàn thành việc điều tra này."

"Được rồi, tôi đáp ứng ông."

"Cảm ơn." Will lấy ra một tấm thẻ ngân hàng cùng với bảng số nhà, đẩy lên

trước mặt Karen, "Tấm thẻ này chìa khóa két sắt ở một ngân hàng tư nhân trong

chợ đen, bên trong ta có lưu trữ một chút vật liệu không tệ, xem như là lời cảm

ơn của ta dành cho cậu vì việc này, xin hãy nhận lấy."

"Được rồi."

Karen nhận lấy tấm thẻ, không có ý từ chối.

"Ông có cần gọi hai đứa bé vào đây rồi nói cho chúng biết không?"

"Ta muốn thừa dịp sáng mai đến bến cảng ngồi thuyền, lại đọc sách một hồi, ta

không thích đọc sách trên thuyền, bởi vì trong lòng ta thật sự không có cảm giác

an toàn, bọn họ biết mình nên với ai, xin dẫn bọn họ rời đi đi."

"Ừm, tôi đã biết."

Karen đi ra khỏi phòng sách, lúc chuẩn bị mở cửa, sau lưng lại truyền tới âm

thanh của Will:

"Ta sẽ viết thư cho cậu, gửi cho Bertha, lại để cho cô ta chuyển giao cho cậu,

nếu như cậu bận thì cậu không cần phải gửi thư hồi âm cho ta."

"Tôi đã biết."

Karen mở cửa, đi ra ngoài, quay người thì đã nhìn thấy Vernon và Helen đang

đứng ở đầu bậc thang.

Lúc trước gặp mặt, thoáng có chút xấu hổ, nhưng khi Karen đi về phía họ, bọn

họ đều đồng loạt hành lễ với Karen.

Karen chưa có chaò lại, mà là hỏi: "Các người có hành lý gì cần mang theo

sao?"

Vernon trả lời: "Lúc chúng tôi tỉnh lại, ngay cả quần áo trên người, đều gần như

đã mục nát.