Số 13 Phố Mink

Chương 1111: Lái xe cẩn thận (3)



Karen đưa tay sờ về phía túi, ừm, anh cũng không mang theo tiền.

Có điều, ở trong xe mình có tiền, Alfred sẽ để tiền mặt phòng hờ trên xe, nhưng

nếu dẫn họ ra ngoài xe, cũng có chút không thích hợp.

Mà lại làm sao để sắp xếp cho bọn họ, cũng là một cái vấn đề tương đối phiền

toái.

A, mình đang suy nghĩ gì thế?

Karen nhận ra được mình nghĩ sai phương hướng, Will gọi bọn họ là "Đứa bé",

nhưng bọn họ đều đã thành niên.

"Trước tiên các người tìm một chỗ để ở lại, nhớ kỹ, không cho phép sử dụng

sức mạnh của các ngươi, nhất định phải dựa vào năng lực của mình để kiếm

sống, đây là bài kiểm tra ta dành cho các ngươi.

Sau đó mỗi đêm chủ nhật, các ngươi đều có thể đến biệt thự này, nếu như ta

cảm thấy các ngươi đã thông qua được bài kiểm tra của ta, ta sẽ xuất hiện để

gặp các ngươi, dẫn các ngươi đến nơi mới."

Đối mặt với bài kiểm tra có yêu cầu như vậy, Vernon và Helen đều có chút

luống cuống.

Nhưng bọn họ vẫn lập tức gật đầu nói: "Chúng ta nguyện ý tiếp nhận sự kiểm

tra!"

"Vậy chúng ta chờ đến lần gặp mặt tiếp theo."

Karen đi xuống cầu thang.

Helen và Vernon cúi đầu đưa tiễn Karen, sau đó hai người đi tới cửa phòng

sách, Helen gõ cửa.

Trong phòng sách có âm thanh truyền đến:

"Đây là vận may của các ngươi, ca ngợi Ánh Sáng đi."

...

Sau khi rời khỏi biệt thự, Karen lại cố gắng vòng vài vòng, dùng phương pháp

phản theo dõi của đội trưởng để xác nhận không có ai theo dõi mình, sau đó mới

"Gỡ" mặt nạ xuống biến trở về hình dạng của mình, lại đi đường vòng trở lại

chỗ đậu xe, lại không trông thấy xe của mình.

Xe đâu rồi?

Lúc này, Karen trông thấy mình chiếc Pens second-hand của mình đang chạy

đến, nhìn xuyên qua kính chắn gió, có thể trông thấy Kevin rõ ràng đang điều

khiển chiếc xe này.

Karen lùi lại hai bước, bởi vì lo lắng cho Kevin sẽ không điều khiển xe được

tốt.

Nhưng sự thật chứng minh rằng lo lắng của mình là dư thừa, Kevin dùng chân

sau của mình, đạp phanh xuống, vững vàng dừng xe trước mặt mình.

Thậm chí, nó còn hiểu đến chậm sát, không có để xe ngừng quá gấp rút quá lắc.

Chỗ ngồi kế bên tài xế, Neo ngồi.

Neo quay cửa kính xe xuống, nhìn Karen, cười nói: "Đi hóng gió cùng với vị

này."

Kevin đã ngoan ngoãn tránh khỏi vị trí lái, lẻn ra chỗ ngồi sau xe.

Karen ngồi vào vị trí lái, khởi động xe.

Neo nói thẳng: "Cậu làm như vậy cũng khó coi quá đấy, khó khăn lắm ta mới ấp

ủ được một cái bí mật nhỏ ở chỗ này, cậu lại đến đây lột trần nó ra trước?"

"Đội trưởng, đây là một việc hiểu lầm."

Karen kể cho Neo nghe chuyện đã xảy ra, bao quát chuyện lúc nãy đã xảy ra ở

trong biệt thự.

"A, ta còn định sắp xếp bọn họ gia nhập vào trong tiểu đội, bổ sung cho vị trí

của cậu và mấy đội viên rời đi để tránh thực lực của tiểu đội bị giảm sút, kết quả

cậu lại thay ta sắp xếp bọn họ đi trải nghiệm cuộc sống rồi?"

"Sau khi bọn tôi rời đi?"

"Richard và Memphis, bọn họ chắc chắn sẽ đi theo cậu gia nhập vào trong tiểu

đội mới, không phải sao?"

"Đúng thế."

"A."

"Dù sao thì nếu đội trưởng đưa bọn họ gia nhập vào trong tiểu đội Đòn Roi Kỷ

Luật, giống như cũng không phù hợp cho lắm."

"Người luôn thay đổi dựa theo hoàn cảnh khác nhau, chủ yếu là nhìn xem ai sẽ

dẫn đội, nhưng mà bây giờ nói những chuyện này đã không có ý nghĩa, hai

người kia coi như là quà tặng ta đưa cho cậu, cậu xem mà xử lý đi, chờ đến khi

xây dựng tiểu đội mới thì ta cảm thấy bọn họ cũng đã bị cậu dạy dỗ tốt, cậu

cũng có thể kéo bọn họ vào tiểu đội mới của mình."

"Chuyện này để sau rồi tính đi."

"Cho nên, vị trung đội trưởng tương lai như ta đây đã không có tư cách nào để

nhúng tay vào chuyện của tiểu đội cậu rồi sao?"

"Đội trưởng, ngài nói như vậy cũng quá khách khí."

"Will là một nhân vật ngoài lề, nhưng bên phía tàn dư Ánh Sáng kia không ai

dám khinh thường ông ta."

"Tôi có thể cảm giác được, ông ta rất mạnh."

"Được rồi, cậu trở về đi, dù gì thì đêm mai còn muốn đi đại khu Dinger, ai, tuổi

trẻ thật tốt a, có vô hạn khả năng."

"Đội trưởng, để tôi đưa ngài về trước."

"Không được, lúc đầu việc ta phải làm đêm nay đã bị cậu giải quyết rồi, thời

gian còn rất sớm, ta đến nghĩa trang thăm cô ấy một cái."

Nói xong, đội trưởng xuống xe, quay người rời đi.

Karen nhìn bóng lưng của đội trưởng biến mất trong màn đêm, quay đầu nhìn

về phía Kevin đang ngồi ở hàng ghế sau:

"Ngươi muốn lái không?"

Kevin hưng phấn vung cái đuôi lên.

Karen nhích người qua chỗ ngồi bên cạnh, Kevin thì vọt lên ghế lái, hưng phấn

nổ máy xe.

Xe tiến lên vững vàng, tốc độ không nhanh không chậm, khả năng điều khiển

xe của Kevin rất tốt, chỉ có điều lúc nó lái xe, cái mông không thể ngồi xuống

ghế, chỉ có thể treo người trên vô lăng.

Karen nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về cảnh vật phía ngoài cửa sổ xe.

Cảnh đêm của thành phố York, mang theo một hương vị của riêng nó, nhất là từ

khu nhà giàu tiến vào khu dân cư Lam Kiều, loại cảm giác tương phản to lớn

kia, vô cùng rõ ràng, nhưng bọn chúng vẫn cùng xuất hiện trong một thành phố

mặt dù đối lập nhau.

Karen thu hồi ánh mắt, cũng thu hồi cảm xúc vô nghĩa đang phát tán này, nhìn

xem Kevin đang cầm vô lăng, nhắc nhở:

"Cẩn thận một chút, con đường phía trước không dễ chạy."

"Gâu!"

Kevin cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước, càng không ngừng nhìn về kính

chiếu hậu, mỗi khi đi qua một cái giao lộ còn cố ý giảm tốc lại rồi nhìn tình

huống hai bên.

Nó rất cẩn thận, cũng rất cẩn thận.

Karen cười,

Bởi vì đột nhiên anh cảm giác được dọc con đường mà mình đi này, cũng là như

vậy.

Sau đó Karen không cười,

A,

Đây là cách ví von hết sức tệ hại.