Số 13 Phố Mink

Chương 1148: Không sai, nó đã từng làm (2)



Muri lại gần hỏi: "Hai đêm nay lúc ngủ anh có mơ thấy ác mộng không?"

"Ừm."

Muri thở dài, nói: "Hô, ban đêm nằm mơ bị lưỡi hái chém đầu, quá đau đớn."

Karen cũng thở dài, anh cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

Thầy giáo tới.

Là những ông lão quen thuộc kia

Quen thuộc không phải là quen với thân phận của bọn họ, mà là râu tóc của bọn

họ cũng đều bạc trắng.

Ngay sau đó, lại có thêm bảy tám tên thần quan mặc thần bào có in hình lăng trụ

màu xanh lam ở phía trên, sau khi bọn họ bố trí xong dụng cụ, màn chiếu ở

trong hội trường được kéo xuống, ánh đèn tắt đi, giống như là đang chuẩn bị

chiếu phim.

"Chào mọi người, ta là thấy giáo chịu trách nhiệm cho buổi học hôm nay, ta gọi

là McKenney."

"Chào mọi người, ta cũng là thầy giáo của buổi học hôm nay, ta gọi là Balart."

Sau một màn tự giới thiệu đơn giản, Balart lui lại, ngồi xuống một bên, bắt đầu

lật xem tài liệu trong tay.

McKenney thì vung tay lên, trên màn chiếu lớn sau lưng xuất hiện hình ảnh của

một thung lũng tỏa ra không khí chết chóc.

Các học viên đều đoán được đây là nơi nào, mọi người bắt đầu nhao nhao xì

xào bàn tán.

"Luân Hồi Cốc trông như thế này sao?" Muri nhỏ giọng hỏi Karen.

"Cái này phải là ta hỏi cậu mới đúng." Karen đáp lại nói.

Cuối cùng thì cậu mới là một công tử có kiến thức rộng rãi

"Tôi cũng không biết, tôi còn tưởng rằng sẽ là một thung lũng với khung cảnh

tươi đẹp, nhưng không nghĩ tới lại giống với lối vào Địa Ngục như vậy."

Karen nói: "Trên một góc độ nào đó thì không phải Luân Hồi Cốc vốn chính là

cổng vào Địa Ngục sao?"

"Ừm, anh nói cũng đúng."

McKenney chỉ chỉ về phía sau lưng, mở miệng nói: "Mọi người đoán không sai,

hình ảnh mà mọi người nhìn thấy trên màn chiếu vào lúc này chính là Luân Hồi

Cốc. Thật ra nếu chỉ xem xét từ trên ảnh chụp, cũng không thể cảm giác được

không khí cụ thể của nó.

Ta đã từng đến Luân Hồi Cốc, ta cũng đã tiếp xúc gần với Cánh Cổng Luân

Hồi, ta biết đó là nơi như thế nào, một nơi sau khi ngươi đã đến, thì cả đời này

đều không muốn quay lại đó lần thứ hai.

Mặc dù ta biết, nơi này là thánh địa trong lòng của vô số tín đồ Luân Hồi,

nhưng ta vẫn muốn nói như cũ.

Phi,

Đó là một nơi mà chim cũng chả thèm đến ị!"

McKenney phun một ngụm nước miếng xuống dưới sàn.

Karen đưa tay vuốt vuốt trán của mình, vị thầy giáo này ngược lại là thoải mái

nói tục.

"Vị trí của Luân Hồi Cốc cực kỳ phức tạp, nó ở vào một nơi giao nhau của

những vết nứt không gian, hoàn cảnh địa lý đặc thù sáng tạo ra hệ sinh thái đặc

thù của riêng nó, ta nghĩ, đây cũng là lý do mà Luân Hồi Thần Giáo muốn lựa

chọn nơi này làm nơi thiết lập gốc rễ, cũng là nguyên nhân mà năm đó Thần

Luân Hồi lưạ chọn nơi này để xây dựng Cánh Cổng Luân Hồi.

Diện tích của Luân Hồi Cốc rất lớn, mặc dù không có người từng đo đạc nó một

cách cụ thể, nhưng căn cứ theo bút ký của của tổ tiên Luân Hồi Thần Giáo và

kinh nghiệm sống ở đó của ta, có thể suy tính ra diện tích, diện tích thực tế của

Luân Hồi Cốc, lớn bằng mười cái Saint Andis.

Nhưng khu vực mà bọn họ khai phá được cũng chỉ bằng diện tích của một cái

Saint Andis, có lẽ vẫn còn chưa tới.

Trong đó có những khu không người cực lớn, chú ý, khu không người cũng chỉ

có nghĩa là không có người ở, cũng không phải có nghĩa là không có thứ gì khác

tồn tại.

Ở trên đảo có rất nhiều thế lực đặc thù, Luân Hồi Thần Giáo thì là thế lực lớn

nhất trong số đó, các ngươi có lẽ sẽ hỏi, vì cái gì mà Luân Hồi Thần Giáo lại có

thể cho phép các thế lực khác tồn tại ở một nơi quan trọng như vậy?

Bởi vì Luân Hồi Thần Giáo cần bọn chúng tiến cống, mà cái giá phải trả để nuôi

dưỡng nhân công lao động bây giờ quá lớn, cho nên không thể không cho bọn

chúng quyền tự chủ nhất định.

Ở trong truyền thuyết, có gia tộc sau khi đấu tranh quyền lực trong nội bộ Luân

Hồi Thần Giáo thất bại rồi bị đày đi, rất nhiều năm về sau, gia tộc đó dã biến

thành một giống loài đặc thù.

Được rồi, mọi người hiểu tình huống cơ bản của Luân Hồi Cốc là đủ rồi, các

ngươi cũng sẽ không tiến vào khu vực này.

Trận pháp dịch chuyển sẽ trực tiếp đưa mọi người đến nơi tiếp đón của Luân

Hồi Thần Giáo, sau khi đến thời điểm đã được định sẵn, công thêm các ngươi,

người của Luân Hồi Thần Giáo, cùng với vị trí mà Luân Hồi Thần Giáo tặng

cho các thần giáo khác, tổng cộng 36 người trẻ tuổi, sẽ bị sắp xếp để tiến vào

trong Cánh Cổng Luân Hồi.

Ở điểm này, ta cần nhắc lại hai điều cho các ngươi biết

Điều thứ nhất, đừng đi tiếp xúc với thế lực nội bộ của Luân Hồi Thần Giáo,

đương nhiên, bọn họ chắc chắn sẽ đến tiếp xúc với các ngươi, ý của ta là, các

ngươi phải để cho đầu óc của mình tỉnh táo một chút.

Nhất là..."

McKenney tại cầm lấy danh sách, đọc tên:

"Ventura, Karen, các ngươi đứng lên."

Karen và Ventura đứng người lên.

"Hai người các ngươi cần phải lưu ý kỹ, bởi vì các ngươi không có gia tộc, bọn

họ sẽ càng muốn tiếp cận với các ngươi, ta hi vọng các ngươi có thể tỉnh táo,

không nên cảm thấy bên ngoài sẽ có gia tộc đến tự dưng đến giúp đỡ ngươi,

phải biết rằng, hôm nay coi như thật sự có bánh rơi xuống từ trên trời vậy khẳng

định nó cũng có độc.

Được rồi, ngồi xuống đi."

Ventura ngồi xuống.

Karen vẫn còn đứng.

McKenney để danh sách xuống, nâng gọng kính, thấy Karen còn đứng, nhắc

nhở: "Ngồi xuống đi, học viên Karen hoặc là học viên Ventura."

Balart ở bên cạnh nhìn chằm chằm McKenney đang đứng trên bệ giảng, bất đắc

dĩ lắc đầu, người ta là không có gia tộc, trên tư liệu cũng viết là cô nhi, nhưng

người ta có tài năng.

Ngớ ngẩn, làm thần quan thường trú ở Luân Hồi Thần Giáo lâu như vậy, sau khi

trở về mặc dù vẫn luôn miệng mắng Luân Hồi Cốc là một cái bãi rác, nhưng

trong đầu cũng đã bị tẩy não thành bộ dạng tiếp nhận chủ nghĩa gia tộc.

Có bản lĩnh, thì ngươi đi đến trước mặt Đại Tế Tự Norton để nói ra mấy câu này

đi, bởi vì Đại Tế Tự cũng không gia tộc, lúc nào cũng có thể sẽ bị thế lực khác

dụ dỗ mà phản bội thần giáo mà?

Một điều hiển nhiên đó là McKenney cũng không thuộc về chung một đám

người của Piro và Levin.

"Ngồi xuống."

McKenney lại nói một lần nữa.

Karen vẫn đứng đấy như cũ.

Ventura thấy thế, cậu ta vừa ngồi xuống lại lập tức đứng lên.

"Ngồi xuống!" McKenney hô.

Lúc này, bốn người Bart, Ashley, Mas và Blanche ngồi ở đằng sau cũng đều

đứng người lên.

"Ngồi xuống cho ta!"

Tiểu đội Karen vẫn đứng như cũ, không ai ngồi xuống.

Muri thấy thế, thở dài, cũng đứng lên, các thành viên trong đội phía sau cũng

đứng lên theo.

"Các ngươi đang có ý gì?" McKenney cau mày nói.