Số 13 Phố Mink

Chương 1149: Không sai, nó đã từng làm (3)



Muri mở miệng nói: "Thưa thầy, xin hãy thu hồi lại những lời không thích hợp

lúc nãy vừa nói ra, đồng thời cũng hãy xin lỗi, Trật Tự Thần Giáo chúng ta vẫn

luôn chủ trương là ở dưới Trật Tự, người người đều bình đẳng; nếu như lấy sự

xuất thân từ gia tộc để nhận định sự trung thành của một tín đồ đối với Trật Tự,

ta cho rằng đây là đây là sự khinh thường lớn nhất đối với người tín đồ này!"

"Nếu như ta không xin lỗi thì sao?" McKenney hỏi ngược lại.

Muri cười cười, nói: "Vậy chúng ta sẽ không học buổi này nữa, tập thể rời đi."

"A, các ngươi là đang uy hiếp thầy giáo của mình sao?"

Muri đáp lời nói: "Chúng ta chỉ là đang bảo về vinh dự của chính mình và đồng

đội."

"Các ngươi cũng biết, nếu không học buổi này, các ngươi sẽ tổn thất lớn như thế

nào không, chuyến đi đến Luân Hồi Cốc của các ngươi lần này sẽ phiền phức

đến như thế nào sao? Các ngươi có biết mục đích mà Thần Giáo mở kỳ huấn

luyện này cho các ngươi là vì cái gì không, các ngươi có biết thần giáo kỳ vọng

gì vào các ngươi chứ?

Hoặc là, các ngươi đang muốn rời bỏ thần giáo?"

Muri lại cười, nói: "Thưa thầy, trên tay ngài có tài liệu về mỗi người chúng ta,

dòng họ này của tôi nếu như phản bội Thần Giáo, những đồng đội phía sau của

tôi này cũng phản bội Thần Giáo, ngài cảm thấy, điều này có thể sao?

Dựa theo lý luận của ngài, gia tộc của ngài nếu như không bằng gia tộc của

chúng ta, vậy thì khi chúng ta có chuyện xung đột xảy ra, thì tôi có thể chứng

minh rằng ngài đã phản bội thần giáo sao?"

"Ngươi..."

Balart mở miệng nhắc nhở: "McKenney, nếu như ngươi muốn biến việc dạy học

thành đánh nhau rồi kiện cáo thì được thôi, ngươi có thể tiếp tục."

McKenney hít sâu một hơi, cuối cùng, nhìn về phía Karen, mở miệng nói: "Ta

thu hồi lại lời mà ta đã nói lúc trước, cũng xin lỗi vì lúc nãy dùng từ không thích

hợp."

Karen cúi nửa đầu về phía McKenney, nói: "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi."

Nói xong, ngồi xuống.

Ventura cũng học theo dáng vẻ của Karen cúi nửa đầu: "Tôi cũng tiếp nhận lời

xin lỗi."

Tất cả mọi người ngồi xuống.

Karen nghiêng người nhích lại gần Muri, nói: "Cám ơn."

"Ha ha, đừng khách sáo."

Phía sau Pacio ngồi bên cạnh Bart nhỏ giọng nói: "Cũng may là ông nội của tôi

không ở nơi này, nếu là ông ấy ở chỗ này có lẽ sẽ trực tiếp bước lên mà đánh

ông ta."

"Ông nội tôi có lẽ cũng như vậy."

"Ông nội tôi thuộc hệ thống Trận pháp đặc biệt, ông nội của cậu thì sao?"

" Kỵ Sĩ Đoàn Thứ nhất."

"Được rồi, gửi lời chào của tôi đến ông nội cậu."

...

McKenney tiếp tục giảng dạy, chờ đến sau khi chương trình học kết thúc, ông ta

lập tức cầm giáo án rời khỏi hội trường.

Balart mở miệng nói: "Xem ra thầy McKenney hôm nay cũng không muốn

dùng cơm trưa cùng với chúng ta, có ai muốn mời ta cùng đi ăn cơm trưa

không?"

Karen duy trì gương mặt mỉm cười.

Muri đứng dậy khua tay nói: "Đi, đến phòng ăn!"

...

Phòng ăn ở lầu sáu, trên hai cái bàn.

Mọi người rất ăn ý mà chia làm hai bên, Karen, Muri và Balart ngồi cùng một

cái bàn, những người còn lại ngồi ở một cái bàn khác.

Có điều thì thức ăn của hai bàn cũng không giống nhau, bên này đơn giản một

chút, bên kia thì thịnh soạn hơn rất nhiều.

Lúc Balart dùng cơm không nói lời nào, Karen và Muri cũng không nói chuyện,

yên lặng ăn.

Chờ đến khi Balart dùng cơm xong, sau đó cầm lấy khăn ăn lau miệng, cười

nói: "Ta biết đồ ăn của Wien vẫn luôn rất nổi tiếng, Karen, cậu là người Wien,

cậu cảm thấy thế nào?"

Karen hồi đáp: "Có đôi khi trong ác mộng, tôi nghĩ đến đều cảm thấy sợ hãi."

Muri nói tiếp: "Anh nghĩ gì mà sợ?"

"Tôi vậy mà có thể ăn đồ ăn của Wien mà lớn lên."

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha!"

"Việc về McKenney, mọi người cũng không cần phải để trong lòng, mời ông ta

tới, cũng chỉ bởi vì ông ta đã làm thần quan thường trú ở Luân Hồi Cốc rất lâu,

hiểu biết khá rõ về nơi đó, thật ra phần lớn bài giảng của ông ta đều là nói nhảm

mà thôi, dù gì thì các ngươi cũng sẽ không ở lại Luân Hồi Cốc được bao lâu."

"Thầy McKenney nếu đã xin thứ lỗi, xin nhận lỗi, tôi cũng đã tha thứ cho ông

ấy." Karen nói.

"Ừm."

Muri mở miệng nói: "Cho nên, nội dung trọng điểm sẽ là bài giảng của thầy vào

buổi chiều hôm nay sao?"

"Đúng vậy, không sai."

"Vậy chúng ta có thể rất chờ mong." Karen nói.

"Lần này, nhiệm vụ của các ngươi rất nặng đấy, đã ăn xong chưa, chúng ta trở

về tiếp tục lên lớp đi."

Muri đứng người lên, đi tính tiền.

...

Đám người quay trở về phòng hội nghị một lần nữa, Balart đi đến trên bục

giảng.

Nhân viên công tác chiếu một bức tranh lên màn hình, trên tranh vẽ là một

người đàn ông, người đàn ông với gương mặt của một con sư tử, đứng sừng

sững ở bên trong ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Balart mở miệng nói: "Gaitanbert, cha của ông ta từng là một vị Chủ giáo của

Thần Giáo chúng ta, mẹ của ông ta, thì là một con yêu thú, ông ta là kết tinh

tình yêu của bọn họ."

Nghe được cái lời ca ngợi "Kết tinh tình yêu" này thì đã có thể biết cái tên

Gaitanbert này quan hệ cùng vói Trật Tự Thần Giáo.

"Gaitanbert có được cơ thể mạnh mẽ của yêu thú, đồng thời còn có thể có sử

dụng được sức mạnh của Trật Tự, vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, từng

đảm nhiệm chức đội trưởng đội hộ vệ trước cổng lớn của Trật Tự Thần Điện."

Màn hình chiếu thay đổi, xuất hiện mới một bức tranh vẽ trên tường, trên tranh

vẽ tường là một người phụ nữ, dáng người cô ta uyển chuyển, nhưng toàn bộ

tóc trên đầu đều được tạo thành từ những con rắn độc.

"Fornites, từng là công chúa của tộc người rắn Tanshi, có huyết mạch hoàng

thất của tộc người rắn Tanshi, vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, cả bộ tộc

đều thờ phụng Trật Tự Thần Giáo chúng ta, từng tham gia vào công cuộc sáng

tạo nơi nuôi dưỡng yêu thú của Trật Tự Thần Giáo."

Ashley nhỏ giọng nói: "Tôi đã từng thấy tranh vẽ trên tường của bà ta."

Balart tiếp tục nói: "Thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, Gaitanbert phụng mệnh

thanh lập một đội hộ vệ, bảo vệ Fornites tiến vào một khu bí cảnh để tìm di vật

để lại, từ đó mất tích đến nay.

Vào một đêm khuya tám năm trước,

Người trong bộ môn phụ trách việc giữ gìn những cổ vật và trận pháp cổ xưa

của Thần Giáo chúng ta, phát hiện một trận pháp truyền tin đã sớm dừng hoạt

động từ kỷ nguyên trước thu được một tin tức.

Trong đó nói là: Gaitanbert, Fornites, Cánh Cổng Luân Hồi."

"Bọn họ thế mà còn sống?"

"Làm sao có thể, lại còn có thể còn sống?"

"Sống lâu như vậy sao?"

Đám người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

"Có thể sống lâu như thế, cho dù xem như là linh hồn, cũng rất khó có thể làm

được nhỉ?" Muri nhìn về phía Karen.

Karen hồi đáp: "Bọn hó có khả năng còn sống, nhưng có lẽ cũng không phải là

bọn họ còn sống."

"Anh cũng không rảnh để nói nhảm, cho nên, anh biết một chút tin tức nội bộ

của Cánh Cổng Luân Hồi à?"

"Ừm."

"Đến giờ cơm tối chia sẻ một chút được không?"

"Được rồi."

Balart giơ tay lên, ra hiệu mọi người im lặng, mở miệng nói:

"Chúng ta bây giờ đang hoài nghi, linh hồn của Gaitanbert và Fornites, bị đưa

vào bên trong Cánh Cổng Luân Hồi.

Bởi vì có thể suy đoán từ các ghi chép tương quan, một vị Thần từng bị Thần

Giáo chúng ta phán xét thành Tà Thần, có vẻ đã từng chuyên môn giúp Thần

Luân Hồi vứt bỏ linh hồn vào bên trong Cánh Cổng Luân Hồi

Đương nhiên, ghi chép này có phải là sự thật hay không, suy đoán có chính xác

hay không, vị Tà Thần kia có từng làm như vậy hay không, tạm thời cũng

không ai biết."

Karen thở dài.

Không sai, nó đã từng làm