Số 13 Phố Mink

Chương 1301: Phản bội (2)



Lập tức, đế quốc Wien bổ nhiệm Tổng đốc mới kế nhiệm, đồng thời điều động

quân đội của đế quốc đóng quân ở các thuộc địa gần đó và quân đội trong nước

đến đàn áp, chiến tranh kéo dài ba tháng, quân đội đế quốc Wien bắt đầu sa lầy,

nếu như không phải hải quân của đế quốc vẫn luôn khống chế vùng ven biển, có

lẽ toàn bộ bộ binh của quân đội đế quốc đều sẽ bị ném vào trong biển cho cá ăn.

Khi chiến tranh đã bước vào giai đoạn, đã không phải là chỉ suy tính về lợi ích

của một khu thuộc địa đơn giản như vậy, mà là nếu như không trấn áp khu vực

phản loạn này lại, các khu thuộc địa khác rất có thể sẽ bắt chước mà từ đó cùng

nổi dậy.

Đế quốc bắt đầu điều động thêm quân đội từ mẫu quốc Wien, tổ chức chiến dịch

lần thứ ba, sau đó, lại là một lần thất bại thảm hại, mà lần thất bại này càng quá

đáng hơn, ngay cả tướng quân cũng bị người ta bắt sống.

Đồng thời, mượn nhờ uy vọng từ những chiến thắng không ngừng, bộ tộc Lula

bắt đầu trắng trợn thu nhận thêm những bộ tộc khác trên bán đảo Gangsen gia

nhập vào, cho nên, sau khi đế quốc phát động ba lần chiến tranh, kết quả là kẻ

địch của đế quốc trên bán đảo bắt đầu trở nên càng ngày càng mạnh hơn.

Sau đó, đế quốc tiếp tục tiêu tốn cho cuộc chiến tranh này, kéo dài suốt năm

năm, cuộc chiến tranh này trực tiếp làm cho đế quốc chỉnh sửa lại luật nghĩa vụ

quân sự, để rất nhiều người ngoại tịch, chủng tộc khác, người nhập cư, di dân

hợp phát và cả di dân phi pháp đều có thể thông qua tuyên thệ mà cống hiến cho

quân đội đế quốc.

Mà kết quả của cuộc chiến tranh đó là bộ lạc Lula thừa nhận sự thống trị trên

mặt pháp lý của đế quốc đối với bán đảo Gangsen và tán thành địa vị của Tổng

đốc, đế quốc thì thừa nhận các quyền tự trị mức độ cao của bộ lạc Lula, có thể

nói cả hai bên cùng có lợi.

Phu nhân Sidra cười nói: "Ngài nói xem có buồn cười hay không, chồng của ta

bỏ mạng vì đế quốc, còn ta thì một xu tiền trợ cấp cũng không nhìn thấy, bởi vì

lúc ấy trong luật nghĩa vụ quân sự bảo rằng, chồng của ta là thuộc về lực lượng

tự nguyện gia nhập hỗ trợ quân đội.

Gần mười năm trôi qua đi, ta thật không nghĩ tới, bây giờ ta sẽ còn bởi vì

chuyện như vậy mà phải dọn nhà đi."

Karen đổi chủ đề hỏi: "Công việc thường ngày của phu nhân Sidra là gì?"

Lúc trước trong khi dọn nhà Karen để ý có không ít đồ dùng trong nhà thật ra là

nhãn hàng thuộc loại tốt, giá cả không thấp, nếu như phu nhân Sidra thật sự chỉ

là một quả phụ bình thường, điều kiện cuộc sống của bà ấy, cũng hơi quá tốt rồi.

Alleye trả lời ngay: "Phu nhân Sidra là một vị tác giả."

Phu nhân Sidra nhìn xem Karen, cười nói: "Ta dựa vào tiền xuất bản sách mà

sống."

Nói xong, phu nhân Sidra đứng người lên, đi đến một góc, ở đó còn có một cái

túi hành lý, bên trong là những đồ vật cuối cùng chuẩn bị để mang theo người,

bà ấy lấy ra bảy tám quyển sách từ bên trong, đưa đến trước mặt Karen: "Đây

đều là tác phẩm của ta, nếu ngài Karen thích xem sách thì ta có thể tặng chúng

cho ngài."

"Cảm tạ phu nhân." Karen không có từ chối mà đưa tay nhận lấy.

Trang bìa của những quyển sách này đều mang theo màu sắc u ám, tên của

những quyển sách này là « Cừu non bị lấy máu » « Sơn trang ăn người » « Xác

chết ngồi dậy từ vũng máu » « Minh Hôn »

Kinh dị? Hay vẫn là Huyền bí?

"Phải rời khỏi nơi này, thật đúng là không nỡ, đúng rồi, lúc sáng sớm ta còn

thấy ngài Luther đến thăm hỏi những người ở khu này."

"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy." Karen nói.

"Ngài Karen đến ngài Luther sao?"

"Đã từng thấy mặt của ông ta trên báo, là một người không tầm thường."

"Đúng vậy. Ông ta không phải một người hèn nhát, nhưng ông ta cũng biết rõ, ở

Wien, chúng ta không có khả năng chống lại cảnh sát và quân đội, chúng ta

không có quyền lợi để sử dụng bạo lực tranh giành chỗ ở.

Ông ấy thấy được xu thế phát triển tương lai, cho rằng chỉ có thể dùng sự văn

minh để chống lại, mới có thể có được quyền bình đẳng trên pháp luật, mới có

thể đặt chân vào trò chơi này.

Ta thấy ông ấy làm đúng, ngài cảm thấy thế nào?"

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Tôi cũng thấy ông ta làm đúng."

Phu nhân Sidra lại nói: "Nhưng ta lại cảm thấy, ông ấy sẽ không thành công, bởi

vì ông ấy đi một con đường chính xác, nếu như ông ấy bước lên những con

đường khác, trái lại sẽ có khả năng tiếp tục bước tiếp, duy nhất chỉ có con

đường chính xác kia, đã định sẵn sẽ không có kết quả.

Bởi vì Wien, dù sao cũng là đế quốc do chủng người Maclay thành lập, bọn họ

sẽ đặt trạm chặn sẵn ở trên con đường chính xác kia."

Karen mím môi, nói: "Phu nhân, có lẽ bà đã suy nghĩ quá tiêu cực rồi."

"Tiêu cực sao, có lẽ vậy, cho nên kế hoạch của ta rất đơn giản, nếu nơi này đã

không còn an toàn, vậy ta sẽ dọn đi một khu dân cư cao cấp hơn, ít ra tiền lương

của cảnh sát nơi đó cũng cao hơn, bọn họ sẽ làm vài việc.

Dù sao ta còn có thể tiếp tục sáng tác, trên bút danh cũng không có để lộ màu

tóc của ta, ha ha."

Sau khi buổi tiệc cá nướng kết thúc, Karen và Alleye rời khỏi nhà của phu nhân

Sidra

Đứng ở cửa ra vào, Karen chỉ chỉ vào chiếc xe tải nhỏ vẫn còn đậu ở nơi đó,

hỏi: "Lái xe không đến sao?"

"Phu nhân Sidra không thuê tài xế, bà ấy nói bà ấy tự mình lái xe qua đó rồi dỡ

đồ, ha ha, ở trên phương diện chi tiêu, phu nhân Sidra vẫn luôn như vậy, có thể

bớt thì sẽ bớt."

"Bà ấy là một vị phu nhân rất có học thức."

Câu nói lúc trước của bà ấy về cái trạm đặt chặn trên đường, để Karen rất có

cảm xúc.

"Đúng vậy, không sai." Alleye gật đầu đồng ý, "Tiếp theo, thiếu gia ngài...."

"Ta phải trở về, có thời gian thì tới nhà uống trà."

"Được rồi, thiếu gia."

Nhìn xem bóng lưng Karen đi xa, Alleye cười cười, quay người đi về hướng

nhà mình, đồng thời nhỏ giọng thầm thì nói: "Ngài lại quên nói cho tôi biết nhà

mới của ngài ở nơi nào đấy, thiếu gia."

Cá nướng đã ăn xong, nhưng rượu còn thừa lại một chút.

Phu nhân Sidra vừa tiếp tục uống rượu vừa ngồi trên sàn nhà, bà ta đang khóc.

"Anh đã nói, anh theo đuổi là một tương lai bình đẳng; anh đã nói, cho dù anh

không thấy được, thì em cũng có thể nhìn thấy; anh cũng đã từng nói, cái thời

đại lý tưởng mà chúng ta mong đợi kia tất nhiên sẽ tới, hòa quang của nó, sẽ

phủ khắp thế giới này.

Anh đi, em ở lại, em đang chờ, vẫn chờ, vẫn đợi

Em đợi được đến, em cũng nhìn thấy.

Anh yêu, anh có biết không, lòng em tan nát.

Không phải là bởi vì cuộc tập kích và giết chóc nhắm vào màu tóc đêm hôm

qua, mà là lúc trước đó, lãnh đạo đại khu lại cố ý đưa ra thông cáo đó."

Phu nhân Sidra đứng người lên, bưng ly đi vào phòng bếp, đi đến trước cánh

cửa tận cùng ở phía trong, mở nó ra.