Số 13 Phố Mink

Chương 1304: Cứu mạng (2)



Phun ra một vòng khói thuốc, phu nhân Sidra tự nhủ: "Có lẽ, lựa chọn cậu ta

làm mục tiêu thứ nhất cũng rất không tệ, người trẻ tuổi ưu tú của Thần Giáo,

khẳng định sẽ rất được Thần Giáo đặt nhiều kỳ vọng, mà lại, vóc dáng cậu ta

cũng rất đẹp trai, làm bữa ăn thứ nhất cho con gái ta, rất có cảm giác nghi thức."

Lúc này Karen chạy tới trước cửa Nhà Tang Lễ, tựa như có cảm giác, anh quay

đầu lại, nhìn về phía xa xa đằng sau, có thể mơ hồ trông thấy một chiếc xe tải

nhỏ đang đậu ở chỗ đó.

Phu nhân Sidra không có tránh né, mà là tiếp tục lái xe đi, lúc chạy ngang qua

trước mặt của Karen, bà ta còn quơ quơ điếu thuốc lá kẹp trong tay, chào hỏi

Karen. Karen khẽ nhíu mày, không hiểu sao, anh có một loại cảm giác, có vẻ

như như là phu nhân Sidra vào lúc này có chút không giống với khi nãy. Nhưng

cụ thể không giống ở chỗ nào thì Karen vẫn nói không nên lời, dù vậy anh vẫn

lễ phép mà mỉm cười đáp lễ với phu nhân Sidra.

"Một người trẻ tuổi thật tuấn tú, hành vi cử chỉ còn rất chuẩn mực."

Nụ cười trên mặt phu nhân Sidra càng đậm, sau đó bà ta trông thấy từ bên trong

Nhà Tang Lễ có rất nhiều người tóc tím chạy ra, quay chung quanh bên người

Karen mà khóc lóc. Càng có một cô gái tóc tím, trực tiếp ôm lấy Karen. Phu

nhân Sidra vẫn luôn cho rằng sau khi mình mập lên, cái mông đã to hơn lúc

trước rất nhiều, nhưng cái cô gái tóc tím này, cái mông thế mà còn lớn hơn so

với mình bây giờ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô gái này cũng không mập. Phu nhân Sidra

mím môi, rất thiếu văn hóa mà ném một nửa điếu thuốc còn đang hút dở ra

ngoài cửa sồ xe, thở dài nói: "Được rồi, không chọn cậu ta vậy."

Alfred làm việc, từ trước đến nay cũng không thích che giấu, nhất là loại tiết

mục giúp người còn cố ý che giấu này, Alfred cũng không thèm đi làm.

Anh ta nói thẳng cho Healy, mình là nghe theo của mệnh lệnh thiếu gia đi cứu

cô và người nhà của cô. Vì sao không cho hầu gái biết đây? Vì sao không để

cho hầu gái phải biết ơn đây? Vì sao mà không để cho hầu gái hết lòng trung

thành tận tụy với thiếu gia và cái nhà này đây? Alfred suy nghĩ nát óc cũng nghĩ

không ra chỗ xấu khi làm vậy, cho nên, anh cũng không thèm nghĩ nữa.

Karen vừa về đến nhà, đã bị Healy ôm chầm lấy. Sau khi trải qua khủng hoảng

ngày hôm qua, trong lòng Healy rất là hoảng hốt. Mà lại, Alfred không chỉ

"Thẳng thắn" kể lại, mà còn gia công thêm vài chi tiết nghệ thuật, ví như trong

câu chuyện mà Alfred kể đó là thiếu gia để anh ta đi cứu Healy, sau đó thiếu gia

và mình cùng nhau ra ngoài.

Cô hầu gái đơn thuần đương nhiên nghĩ rằng thiếu gia tối hôm qua cũng đi cứu

mình, mà thiếu gia cả đêm cũng không trở về, chắc chắn gặp phải nguy hiểm.

Suy nghĩ của cô bây giờ còn rất hỗn loạn, còn không ý thức được ngay cả là

ngài Alfred đều có thể vắt hai tên mặc áo bào trắng kia như vắt hai nắm mì ở

ngay trước mặt cô, như vậy thì thiếu gia của cô rốt cuộc có thể đáng sợ đến mức

nào? Phải biết, ngài Alfred vẫn luôn hết mực cung kính với thiếu gia.

Vì đủ loại nguyên nhân, để cô hầu gái đột phá sự hạn chế của thân phận, sau khi

trông thấy Karen thì trong nháy mắt đã nhào tới, ôm Karen là khóc lớn, các

người nhà Healy ở bên cạnh thì càng không ngừng bày tỏ sự cảm ơn đối với

Karen. Dù sao thì nếu như không có Karen trả tiền lương hầu gái rất cao cho

Healy thì mấy người bọn họ vào mấy tháng trước chắc chắn sẽ sống rất khó

khăn.

Pall ngồi ở trên lưng của Kevin, thầm nói: "Mông lớn hẳn là nên xoay ngược lại

mà ôm Karen, như vậy thì mới có thể làm nổi bật ra ưu thế của mình."

Mắt chó Kevin khẽ liếc lên một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười, nó đối với việc

Pall thỉnh thoảng trêu chọc đã rất quen thuộc. Sau khi tách Healy ra, Karen

chuẩn bị đi tắm rửa.

Healy ngay lập tức đi chuẩn bị quần áo cho thiếu gia, đang lúc cô chuẩn bị đưa

vào, lại bị Alfred cản lại.

"Để ta đưa vào trong cho thiếu gia đi.”

"Alfred tiên sinh, vì cái gì không phải ta đi đưa?"

"Thiếu gia đang tắm, ta sợ ngươi trong lúc cảm xúc kích động thì làm ra chuyện

gì khác người.” Healy thè lưỡi, cầm quần áo đưa cho Alfred. Alfred đi vào

phòng ngủ chính, cầm quần áo đặt ở trên kệ trước cửa phòng tắm.

"Thiếu gia, thuộc hạ tự tiện làm chủ, mang hết người nhà của Healy về đây."

"Anh có giết người không?"

"Giết ba người, thiếu gia, mời thiếu gia trị tội."

"Chỉ mới giết ba tên?"

“Bởi vì thuộc hạ đã nhận ra một điểm không thích hợp."

"Anh đã làm rất tốt rồi."

Alfred sửng sốt một chút, anh ta không biết thiếu gia đang tán dương về phương

diện nào. Karen nằm trong bồn tắm cầm khăn nóng thoa lên trên mặt mình, hỏi:

"Người nhà của cô ta, anh dự định bố trí như thế nào, giống như hơi đông đấy.

Cứu người là cứu người, nhưng sau khi cứu người xong thì giữ hết toàn bộ lại

trong nhà mình, việc này cũng không thích hợp.”

"Thiếu gia, thuộc hạ đề nghị có thể sắp xếp cho bọn họ vào trong chung cư

Ellen, đợi khi các đội viên của ngài đến đó, bọn họ có thể phụ trách quét dọn

sạch sẽ chờ và phục vụ sinh hoạt, còn có thể làm người đưa tin vân vân."

"Ừm, vậy thì cứ sắp xếp như thế đi, để bọn họ sớm dọn ra ngoài một chút."

“Vâng, thiếu gia.”

Alfred quay người rời đi phòng ngủ chính, mà lúc này, Pall cưỡi Kevin đi ra từ

sau cửa phòng sách.

"Người nhà của cô ta có ở đây cho nên cũng không tiện nhìn chằm chằm cái

mông của người ta để thưởng thức đúng hay không?" Karen không để ý đến con

mèo đôi lúc nói rất nhiều kia.

"Có điều ta cảm thấy vào lúc người nhà cô ta có mặt ở đây sẽ kích thích hơn

đấy, có phải hay không, bé Karen?"

"Tôi vừa học được một món cá nướng, giữa trưa vừa ăn, mùi vị cũng không tệ."

"A, bé Karen chính trực vô tư của ta làm sao lại đi nhìn lén cái mông của người

ta chứ, đó nhất định là hạt cát rơi vào mắt khiến ta nhìn lầm rồi!"

Tắm rửa xong, Karen vào trong thư phòng ngồi xuống sau bàn đọc sách, Pall

nằm sấp ở trên bàn. Karen mở tay ra, Pall ngầm hiểu mà đứng dậy đi tới ngậm

lấy một chiếc bút máy mà Karen thường dùng rồi sau đó đưa bút máy đến lòng

bàn tay của Karen, sau khi Karen nắm chặt, cô còn cẩn thận giúp mở nắp bút,

sau đó tỉ mỉ hơn cắm ngược nắp bút vào phân đuôi bút