Số 13 Phố Mink

Chương 259: Rời khỏi nhà, về nhà! (4)



“Ông nội nhà cậu còn có thể ngưng tụ ra ba mảnh vụn thần thánh cơ, ồ, ta hiểu

rồi, có lẽ là sự khiêm tốn của Dis khiến cậu tìm hiểu nhầm gia tộc Inmerais có

Dis rốt cuộc có địa vị thế nào trong giới giáo hội.

Ngày đó là Dis giải quyết vấn đề bằng cách đàm phán, nếu ông ấy đánh nhau

với ba vị trưởng lão giáo hội kỷ luật, hơn nửa thành phố La Giai sẽ biến thành

đống đổ nát một cách dễ dàng, vẫn là hai bên đều không sử dụng phép thuật bị

cấm có tính ô nhiễm cực cao.

Nếu Dis vẫn còn sống, hoặc là tiến vào giáo hội kỷ luật, cậu, Karen, chính là

tiểu thái tử điện hạ hàng thật giá thật.”

“Tiểu thái tử điện hạ? Ha, đúng là cách gọi kỳ quái.”

“Muốn trách thì trách Dis không đưa cậu đi xem thế giới bên ngoài thực sự,

khiến cậu có cảm giác như đồ nhà quê đi vào thành phố.”

“Cũng rất tốt mà, từng bước làm quen tìm hiểu thế giới này, niềm vui khai

hoang, cô không tưởng tượng được.”

“Khai hoang cái gì? Chúng ta phải đến Wien mua nông trường trồng ruộng

sao?” Alfred đi đến: “Tích lũy của tôi miễn cưỡng đủ dùng.”



Buổi tối Eunice đến gõ cửa, Pall dắt tay Kim Mao ngồi trên vai Karen, Alfred

cõng hành lý và sách trên lưng, tất cả đều đứng đợi ở cửa phòng phu nhân

Jenny.

Phía phu nhân Jenny cũng thu dọn đồ đạc xong, đứng ở tầng ba boong tàu.

Nhìn đồng hồ quả quýt,

Phu nhân Jenny nói:

“Đến rồi.”

Phía trước tàu biển bỗng nhiên xuất hiện một làn sương mù màu xám, lập tức

tầm nhìn bị kéo lại vô cùng gần, đồng thời, một trận tiếng va đập vang lên từ

đáy tàu, mọi người đứng trên tầng ba đã chuẩn bị sẵn sàng cho nên không bị

ngã.

Ngay sau đó,

Trong màn sương mù dày đặc,

Một bóng hình lớn màu đen chậm rãi nổi lên, nó thật sự giống như con cá voi,

nhưng da của nó có lớp vảy rõ ràng.

“Phiền ngài rồi, Acelos vĩ đại.”

Phu nhân Jenny khom lưng với bóng hình khổng lồ đó.

Acelos há miệng, lẽ lưỡi, đưa ra giống như chiếc thang.

“Mọi người, lên thuyền đi.” Phu nhân Jenny nói.

Bà bước lên lưỡi của quái vật biển trước, Eunice nhìn Karen một cái, Karen

mỉm cười với cô, ra ý bảo cô lên trước, đợi sau khi Eunice đi lên, bà Dailey

xách hành lý của phu nhân và tiểu thư cũng đi lên theo.

“Yêu tinh Radio, đi lên đi!” Pall ngồi trên vai Karen ra lệnh nói.

Alfred vác hành lý đi lên.

“Chó ngu, đi lên đi!”

Karen buông lỏng dây thừng, Kim Mao hưng phấn nhảy lên.

Mọi người đều bước vào trong miệng của Acelos theo lưỡi của nó.

Đợi khi Karen cũng chuẩn bị đi lên, bỗng nhiên Pall nhảy lên lan can, lên tiếng

nói.

“Ông không phải là Acelos.”

Lúc này,

Một con mèo đứng lên lan can, đối diện với một con quái vật biển còn to hơn

tàu biển.

Khi nghe thấy câu này, đôi mắt khổng lồ của Acelos bắt đầu nhìn xuống, trước

đó thực ra nó không từng nhìn những người nó đến đón.

“Ta chính là Acelos.” Giọng nói bực bội chậm rãi vang lên.

“Không, ông không phải, Acelos không thể nào không nhận ra tôi.” Pall ngẩng

đầu mèo nói: “Pall!”

Acelos trầm mặc,

Sau đó

Giọng của nó lại vang lên:

“Người mà cô nói, có lẽ là cha của tôi.”

“Cha của ông, ông ấy đâu?” Pall hỏi.

“Cha tôi đã trở về với vòng tay của đáy biển u tối.”

“Acelos, ông ấy chết rồi ư.” Pall cúi đầu mèo, đau lòng tự nhủ: “Đúng thế,

nhiều năm như vậy, làm sao Acelos có thể sống đến bây giờ.”

“Cha tôi đã từng nói với tôi rất nhiều chuyện quá khứ, bao gồm một tiểu thư tôn

quý nhất gia tộc Ellen.

Cha từng nói, thời gian ngao du biển lớn với tiểu thư đó là những ngày tháng

hạnh phúc nhất cũng là tự hào nhất trong cuộc đời ông.

Cha nói, khi rời nhà lên bờ, vị tiểu thư tôn quý đó đã nói, đợi thời gian nữa, sẽ

gọi ông ấy ra đưa cô ấy về nhà.

Cha đã đợi rất lâu rất lâu, nhưng vẫn không thể đợi được tiểu thư đó triệu hồi.

“Xin lỗi… Acelos.” Pall lẩm bẩm nói.

“Trước khi chìm vào biển sâu u tối, cha đã dặn dò tôi, bảo tôi tiếp tục đợi giúp

ông, ông nói tiểu thư ở bên ngoài, sẽ có ngày chơi mệt, đến ngày đó, tiểu thư sẽ

về nhà.

Cho nên,

Cô là tiểu thư Pall tôn quý sao?”

“Đúng, tên của tôi là Pall, cảm ơn ông đến đón tôi.”

“Tôi hy vọng dùng cách thức cha tôi và vị tiểu thư tôn quý đó thích nhất mà ông

đã miêu tả với tôi, đưa cô về nhà, được không?”



Tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện,

Trên mặt biển, phần lớn cơ thể của yêu quái biển khổng lồ chìm vào mặt biển,

chỉ có nửa cái đầu nổi lên trên mặt biển.

Karen ôm Pall đứng ở đây.

“Hú hú hú hú…”

Hai bên má của Acelos phun ra từng cột nước, dưới ánh ban mai, kết thành ánh

hào quang đan xen huy hoàng, tuyệt đẹp, đó từng là cảnh tượng mà tiểu thư tôn

quý đó thích nhất, cũng là trò chơi mà cha thích chơi nhất khi du ngoạn biển lớn

cùng tiểu thư.

Karen cúi đầu, nhìn Pall được mình bế trong lòng.

Bây giờ nó co tròn trong lòng mình, rất mềm mại, hoặc là nói… mềm yếu.

Đây là lần đầu tiên Karen nhìn thấy Pall yếu mềm như vậy.

Pall ngẩng đầu nhìn Karen,

Nói:

“Karen, tôi về nhà rồi.”