Tôi nằm trong vòng tay Đường Khuynh, nhìn từng bức ảnh anh lấy ra.
Đều là ảnh tôi chụp khi đi du học, câu có câu không ghi lại cuộc sống, đăng trên mạng xã hội. Tuy rằng đại đa số đều là dáng phía sau hoặc mặt nghiêng.
“Đường Mật, năm nhất, bên bờ sông Thames.”
“Đường Mật, năm hai, khuôn viên trường.”
…
Mỗi tấm ảnh tôi đăng, thậm chí đã xóa đi, anh đều lưu lại từng bức một, cẩn thận chèn chúng vào album.
“Em đi rồi, anh thấy mình không thể nào ở lại một mình được nữa, vì vậy đăng ký sang Mỹ làm sinh viên trao đổi. Năm 3 thì đi Mỹ, khi đi không hiểu sao cầm quả bóng nảy màu đỏ đã mua cho em.
Sau khi đến Mỹ, anh quen Luke. Lúc đó Luke chỉ thích ở trong nhà học hành, bị một nhóm sinh viên khác bắt nạt, nói cậu ấy là mọt sách đáng chết, làm mất mặt người Trung Quốc. Có lẽ một phần vì giúp cậu ấy, phần lớn là để xả giận, anh đánh nhau với đám người đó một trận, kết thù sống mái. Họ thường tìm đến gây chuyện với anh và Luke, người bình thường thì có lẽ trốn còn không kịp, nhưng anh lại luôn hưng phấn, vì mỗi lần đánh nhau đều như một lần xả hơi.”
“Sao đó thì sao?”
“Sau đó, thời gian anh bỏ học ngày nhiều hơn. Có một hôm, cô bé hàng xóm bị bệnh tim hiếm gặp đột ngột phát bệnh bên đường, anh lao đến muốn cứu cô bé, lại phát hiện mình bỏ bê việc học, không biết làm thế nào cứu cô bé ấy. Cuối cùng cũng không cứu được cô bé đó. Anh bần thần quay về đọc sách, mới biết rằng nếu học kỳ này anh đi học có chú ý nghe giảng, có thể anh đã biết cách cứu cô bé ấy… Nhưng chỉ cách vài phút, anh không thể làm được, vì vậy đứa bé ấy ra đi mãi mãi.”
Tôi nhớ lời Luke nói trước đó, “Vậy anh vì ray rứt nên không viết tiếp quyển sách kia?”
Anh lắc đầu, “Là anh thấy không xứng đáng. Ngay từ đầu anh đã không học y với tâm cứu người, chữa lành vết thương, sao anh xứng để viết quyển sách như vậy, nói cho người khác biết làm thế nào để cứu người?”
“Không phải.” Tôi nắm chặt tay anh, “Hiện giờ anh làm nghiên cứu không phải phá giải vấn đề nan giải về bệnh tim khó gặp sao? Chính là nhờ nghiên cứu của anh mà càng có nhiều người còn sống, sau này sẽ có nhiều người được cứu vớt. Anh chỉ cần tận tâm tận lực, thì không có gì mà xứng hay không xứng.”
Anh ôm tôi vào lòng, “Mật Mật, đúng là hiện giờ anh muốn dốc hết sức mình, không bao giờ muốn trải qua cảm nhận bất lực không cứu được người nữa.”
Tôi gật đầu.
“Thực ra tâm trạng ban đầu của anh em có thể hiểu được ít nhiều, khi em vừa mới đến Anh cũng có một thời gian hoang mang vô định. Lúc đó có người bắt nạt em, em tứ cố vô thân đành phải cầu cứu một đàn chị có vẻ ngoài hung hãn, luôn đi theo chị ấy. Ban đầu chỉ là tự bảo vệ mình, sau lại thấy cuộc sống tự do không ràng buộc này rất thoải mái, không cần nghĩ đến tương lai, không cần bị nhốt trong hồi ức, giống như sự buông thả nổi loại.”
“Sau đó thì sao?” Anh vuốt ve má tôi.
“Nhưng chỉ có mấy tháng, đàn chị phải về nước. Chị ấy nói với em, chị ấy biết em chỉ muốn trốn tránh một vài việc, cho nên mới lựa chọn làm em gái giang hồ, chị ấy vứt hết những quần áo lố lăng của hai chị em, bảo em tự mình ngẫm nghĩ thật kỹ, xem xem mình muốn điều gì. Em ôm quả bóng ném màu xanh đó, suy nghĩ rất lâu. Em nhớ tới anh, em nghĩ chắc hẳn anh cũng không muốn nhìn em như thế này, vì vậy nhặt lại sách vở, học bù những chương trình còn thiếu, thi đậu ngành văn mà em yêu thích.”
Anh khẽ mỉm cười: "Mật Mật, em có biết không? Dù quá khứ hay hiện tại, em đều là ánh sáng của anh."
“Em?” Tôi lắc đầu, “Không phải, vẫn luôn là quan tâm em.”
Dù trong bóng tối hay trong ánh sáng, anh ấy vẫn luôn là người tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
“Em không biết đâu,” anh lắc đầu, “Kể từ sau việc đó, anh đã sa sút tinh thần một thời gian dài, cho đến khi nhìn thấy ảnh của em trên mạng xã hội.”
Anh cầm tấm ảnh chụp tôi bên sông Thames lên, “Thấy em vào đại học, nên không đánh nhau nữa mà đăng ký vào việ nghiên cứu cùng với Luke. Thực ra khi đó anh rất nhớ em, nhưng không biết làm sao để đối mặt với em. Cho nên, anh nghĩ dù không gặp mặt cũng không sao, chỉ cần biết em vẫn tốt là đủ rồi.
“Cho đến một năm trước, anh nghe một người em họ thân nói về chuyện công ty ở nhà. Vì anh đang học ngành y, lại ở Mỹ nên tất cả họ hàng nhà Đường đều chờ chia chiếc bánh to này. Vì công ty vẫn sử dụng cách quản lý “gia đình trị” kiểu cũ, những vị trí quan trọng đều do người thân nắm giữ, hoạt động của công ty rất hỗn loạn.
Còn ba anh thì quanh năm nghe lời các bác. Khi anh phân tích lợi – hại cho ông nghe, ông không muốn nghe, thậm chí còn không cho anh nhúng tay vào. Mà anh không tham gia quản lý công ty, thì đúng là hợp ý mấy bác.”
“Vậy... tại sao giờ anh còn...”
“Vì em,” anh nhìn tôi, “vì họ gọi em về nước, anh nghe họ không ngừng đưa em đi xem mắt, anh rất lo nên quay về.”
“Vậy là anh… anh vì em mới về?” Tôi ngạc nhiên.
Anh gật đầu.
Nước mắt mãnh liệt dâng lên, tôi run giọng, “Nhưng mà, anh, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Anh xoa đầu tôi.
“Đêm trước khi em ra nước ngoài, anh uống say, mơ một giấc mơ.”
“Mơ?” Tôi bàng hoàng nhìn anh.
“Phải. Sau khi tỉnh mộng, em đã đi rồi, nhưng anh lại bất giác hiểu rõ lòng mình, Mật Mật…” Anh quay sang, sững người.
“Sao vậy?” Anh giơ tay lau nước mắt cho tôi.
“Không phải mơ.” Tôi không ngăn được nước mắt, “Tối hôm đó không phải mơ.”
Anh ngẩn ra một lúc lâu, ôm chặt tôi vào lòng, “Anh xin lỗi, Mật Mật. xin lỗi em. Sao anh lại ngu vậy, anh cho rằng tất cả chỉ là mình anh đơn phương, là anh mơ mộng hão huyền.”
Anh lại thở dài: “Sao anh lại ngu như vậy.”
“Nhưng quả bóng nảy màu xanh bị em ném rồi.” Tôi ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa sụt sịt.
Quả bóng xanh được tôi mang đến Luân Đôn, cứ ném rồi nhặt lại, nhặt về rồi lại ném. Lần nào tôi cũng nghĩ, đây là lần cuối cùng, lần này nhất định không nhặt về nữa. Nhưng rồi lần nào cũng nhặt về.
Mãi đến hè năm thứ 3, tôi quyết định ở lại Anh làm việc. Tôi mang quả bóng ra biển, ném nó ra biển rộng. Tôi từng cho rằng, ngày đó thật sự là tạm biệt.
“Không sao.” Đường Khuynh vuốt tóc tôi. “Em trở về là đủ rồi.”
18.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Đường Khuynh quay về gặp Đường Trung và mẹ tôi. Tôi định lên nhà với anh nhưng anh không đồng ý.
“Trước kia để mình em gánh vác bao nhiêu năm, lần này cứ giao cho anh.” Anh xoa đầu tôi.
Ngồi trong xe đợi một lát, tôi nghĩ ngợi rồi vẫn lên.
Cửa vừa mở đã nghe thấy giọng nói tức giận của Đường Trung và tiếng khóc khe khẽ của mẹ tôi.
Tôi vội vã đi vào phòng trong, chợt nghe thấy giọng Đường Khuynh.
“Trước giờ Mật Mật chưa từng chủ động, là con, bất kể quá khứ hay hiện tại đều là con quấn lấy em, em vẫn luôn lẩn trốn, là con chặn đường lui của em, cầu xin em đừng đi. Chuyện này nếu thật sự là việc sai trái trong mắt mọi người thì cũng là con sai, người tội đáng muôn chết vạn lần cũng là con.”
“Không phải.” Tôi mở cửa vào, đập vào mắt là bóng lưng thẳng tắp của Đường Khuynh.
“Là con, con thích anh ấy trước.”
“Mật Mật,” Đường Khuynh giật mình, bước nhanh tới, “Không phải bảo em đợi bên ngoài sao?”
Tôi lắc đầu, “Em nghĩ kỹ rồi, em ở bên cạnh anh.”
Năm đó tôi không có can đảm, không dám phản kháng, sợ phải nói ra, bây giờ có anh, tôi không còn sợ hãi nữa.
Đường Khuynh nắm chặt tay tôi, kéo tôi đi đến trước mặt hai người.
“Như lời con vừa nói, Đường Mật không có khả năng vì Đường gia mà lấy Ninh Vũ. Hai chúng con mặc kệ người khác nói gì, thấy thế nào, đều sẽ không tách ra.” Anh dừng một chút, “Nếu việc này làm cha mẹ thấy bối rối, lại bị người ta chỉ trích, chúng con sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa và rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây?” Mẹ trợn to mắt, “Hai đứa đều mới về, lại muốn đi đâu?”
“Không biết,” Đường Khuynh quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, “Mật Mật muốn đi đâu, trong nước cũng được, nước ngoài cũng được, con đều đi cùng em.”
Đường Trung liếc mắt nhìn Đường Khuynh, lại nhìn tôi, thở hắt ra.
“Thế giới này có bao nhiêu người như vậy, các con cứ phải thế sao?”
“Chú Đường, trên thế giới này có thể có rất nhiều người, nhưng đây không phải chọn một món hàng,” tôi nói rõ ràng từng lời, “Nhiều năm như vậy, cháu thật sự chỉ thích một mình Đường Khuynh.”
Muôn sông nghìn núi, vạn năm như trong chớp mắt, chỉ có một người.
“Nói đúng ra, hộ khẩu Mật Mật vẫn luôn ở quê, ở ghép cùng bà ngoại. Trước đêm qua, Đường gia chưa bao giờ chính thức công nhận em ấy với bên ngoài, bất kể về mặt luật pháp, huyết thông, thậm chí là về mặt đạo nghĩa, cha mẹ cảm thấy, em ấy thật sự được xem là em gái con sao?”
Ngay khi những lời này nói ra, cả mẹ và tôi đều sững sờ.
Không khí yên tĩnh, Đường Trung đột nhiên lên tiếng.
“Hiện giờ các con đều đủ lông đủ cánh, nhất quyết phải ở bên nhau, đúng là ta và mẹ các con có muốn dù vũ lực cản cũng không được.” Ông búng tàn thuốc, “Nhưng các con có biết việc kinh doanh trong nhà hiện rất khó khăn, vì tối qua các con tự tiện hành động mà Ninh gia không vui, bây giờ sẵn sàng đưa tiền cứu chúng ta chỉ có Ninh gia. Các con cho rằng ta tình nguyện dùng biện pháp liên hôn này sao? Đường thị sụp đổ, chúng ta đều uống gió Tây bắc.”
Ông nhìn Đường Khuynh, rồi lại nhìn tôi: “Một đứa học tiến sĩ y, một đứa làm việc trong nhà xuất bản, có thể giúp công ty vượt qua nguy cơ? Hả? Hai đứa có bản lĩnh này thì muốn ở bên nhau, ta cũng không có gì để nói.’
Đường Khuynh và tôi nhìn nhau, rồi quay mặt về phía hai người.
“Đây là chuyện thứ hai mà con và Mật Mật đến đây, chuyện công ty.”