Sơ Lễ

Chương 26



“Có thể không nhắc đến anh ấy nữa không?” Tần Tinh muốn tránh chủ đề này ngay lập tức, “Nói về cậu đi, cậu và thầy Đàm đang nghiêm túc đấy à?”

Thời Sơ Thần cười thành tiếng: “Sao tớ lại khiến cho cậu có cảm giác không nghiêm túc nhỉ?”

“Trước kia cậu yêu đương không phải như thế này.”

“Ồ? Thế cậu nói xem, trước kia tớ yêu đương là dáng vẻ như thế nào?”

“Kiểu là… Lấy ai đó làm ví dụ nhé…” Tần Tinh không hề nói tên người kia ra: “Cậu để anh ta hòa nhập vào cuộc sống của cậu, mỗi lần về nước cậu đều đưa anh ta về cùng, vừa về đến là liền đưa anh ta đi gặp bạn bè của mình, ừm… nói sao đây nhỉ, chính là như hình với bóng.”

“Cho nên chúng tớ chia tay rồi đấy.”

“…” Tần Tinh chậc một tiếng: “Tớ không nói ý đấy, chính là, cảm giác…” Cô suy nghĩ tìm từ để nói: “Cậu thật sự không phải vì năm đó không theo đuổi được thầy Đàm nên không cam lòng chứ hả?”

“Tớ có đến mức đấy không?” Thời Sơ Thần cảm thấy trí tưởng tượng của cô ấy còn bay xa hơn mình, “Thầy Đàm là do tớ tự theo đuổi mà, nghiêm túc hơn tất cả những người khác, nói thế này nhé, mỗi ngày tớ đều phải kiềm chế bản thân mình không được quá nóng vội cầu hôn với thầy Đàm.”

“…” Tần Tinh nhếch mép cười lạnh một cái.

“Thực sự mà nói thì, ban đầu tớ cũng không thích thầy Đàm đến thế, chỉ là có thiện cảm mà thôi, sau đó anh ấy nói không hợp, ngẫm lại thì hình như cũng không sai, không thích đến vậy nên không tiếp tục theo đuổi nữa.” Thời Sơ Thần chống tay lên đầu, “Sau này gặp lại anh ấy, phát hiện bản thân mình vẫn rung động, đó mới là thích.”

“À…” Tần Tinh gật đầu: “Vậy, thế cái người đó đó thì sao?”

“Cái gì mà người đó đó, nói tên ra có khó chịu đến vậy không?” Thời Sơ Thần đã không chịu nổi thái độ hàm hồ này của cô.

“Thì là… Lạc Tinh Vũ ấy?”

Cái tên này sau hai năm lại được nhắc đến, thực ra thời gian ấy Thời Sơ Thần vẫn khá ổn, năm đó sau khi cô về nước, mọi người phát hiện ra cô đã chia tay thì gần như không hề nhắc đến cái tên này trước mặt cô nữa.

Thực ra hầu như không ai biết tại sao cô lại chia tay với Lạc Tinh Vũ, ngay đến cả bản thân Lạc Tinh Vũ có thể cũng không biết rõ, cô giống như một tra nữ, thông báo cho anh ta một tiếng chia tay rồi rời đi mà chẳng hề quay đầu lại.

“Anh ta?” Thời Sơ Thần nghĩ ngợi một chút, “Không muốn nữa thì chia tay thôi mà.”

Tần Tinh đang định nói gì đó thì bị Thời Sơ Thần cắt ngang.

“Đừng đánh đồng anh ta với Đàm Lễ nữa.”

Anh ta xứng sao?

Khi Thời Sơ Thần rời khỏi chỗ Tần Tinh đi ra thang máy thì gặp được Trần Dĩ Tị đang mang trái cây đến.

Tần Dĩ Tị chào hỏi cô.

“Nhà cậu có vườn trái cây à?” Thời Sơ Thần hỏi anh ta.

“Không phải, lúc đi về tiện đường nhìn thấy trái cây đang giảm giá.”

Thời Sơ Thần gật gật đầu, nếu như cô nhìn không lầm thì dưa lưới cậu ta đang cầm là dưa lưới Shizuoka, giá khoảng bảy tám trăm một quả, hai quả một nghìn rưỡi.

Cô gặp Trần Dĩ Tị hai lần, lần nào cậu ta cũng ăn mặc rất khiêm tốn, nhưng Thời Sơ Thần dù sao cũng là một phú nhị đại biết mua biết bán, nhà Trần Dĩ Tị điều kiện yeutruyen.net ra sao thì chí ít nhìn vào cách ăn mặc của cậu ta có thể đoán được phần nào.

Hơn nữa cô không tin là Tần Tinh không nhìn ra được.

Cửa thang máy khép lại, những chữ số màu đỏ đang nhảy lên, Thời Sơ Thần không quay đầu lại nữa, lên xe của mình rồi rời đi.

“Sao cậu lại mang trái cây đến nữa vậy?” Tần Tinh nhìn trái cây trên tay Trần Dĩ Tị, “Một mình tôi cũng không ăn hết được nhiều như vậy đâu.”

“Cũng không to, khoảng hai ngày một quả thôi mà.”

“Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu nhé, lương thực tập của cậu cũng không cao.”

“Cái này có gì đâu mà khách sáo chứ? Không phải chỉ là chút trái cây thôi sao.”

Tần Tinh thở dài một hơi, trịnh trọng gọi tên cậu ấy: “Trần Dĩ Tị.”

“Ừ?”

“Có phải cậu cảm thấy tôi không biết gì đúng không?”

Trần Dĩ Tị lắc lắc đầu: “Em không biết chị đang nói chuyện gì.”

Đã nói đến đây rồi, Tần Tinh cũng chẳng vòng vo làm gì nữa: “Cậu là con trai của ông chủ nhỉ?”

“Điều này… Chị biết rồi sao?”



“Tôi đoán đấy.”

“…”

Thực sự là Tần Tinh suy đoán mà ra, ngoài việc cậu ta toàn thân là hàng hiệu, tiêu tiền như nước ra, căn cứ duy nhất chính là ông chủ cũng mang họ Trần.

“Trước kia cậu lúc nào cũng nói quần áo giày dép của cậu đều là hàng rẻ, lúc mới đầu tôi cũng tin, nhưng cậu biết không? Một người giả vờ giàu có dễ hơn rất nhiều so với giả nghèo khổ.” Tần Tinh nhìn anh ta: “Người có tiền căn bản không có khái niệm nghèo.”

“Em…” Trần Dĩ Tị định giải thích thì lại bị Tần Tinh cắt ngang.

“Cậu đang muốn theo đuổi tôi hả?”

Trần Dĩ Tị không ngờ được rằng cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, há hốc miệng.

“Lại bị tôi đoán trúng à?”

“…”

Tần Tinh lại thở dài lần nữa, mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Nếu như là đã đoán trúng rồi thì tôi khuyên cậu vẫn là thôi đi.”

“Tại sao chứ?” Trần Dĩ Tị không hiểu.

“Cậu còn quá nhỏ.”

“Em không nhỏ đâu nhé.” Nói xong còn cúi xuống nhìn một cái.

“???” Giọng Tần Tinh cao lên mấy tông: “Tôi không nói chuyện không đâu với cậu nữa.”

“Em đã 21 tuổi rồi, nhỏ chỗ nào chứ?” Cậu ta nói tiếp.

“Nói dối.” Tần Tinh nhắc nhở cậu ấy.

“20 thì cũng nhỏ hơn chị vài tuổi thôi mà.”

“Đứa trẻ như cậu sao lại không hiểu lấy cớ là gì chứ? Con gái từ chối cậu, cô ấy nói là lý do gì thì chính là lý do đó. Hiểu chứ?”

“Không hiểu.” Trần Dĩ Tị dường như đang đọ sức cùng cô.

“Tôi đã có người đàn ông mà tôi yêu, cả đời này ngoài anh ấy ra thì tôi không yêu bất cứ người nào khác.”

“Chị không thử thì làm sao biết chứ?”

Tần Tinh nhìn vào mắt cậu ấy: “Anh ấy chính là người mà tôi không cần thử cũng biết.”

“Trên đời này không có người nào là không thể thay thế, chị phải thử mới biết được.”

“Ừm…” Tần Tinh gật đầu, thể hiện sự đồng ý với lời nói của cậu ấy, “Nhưng người đó cũng chỉ là vật thay thế thôi.”

“Tần…”

“Mười sáu, cậu vẫn còn non lắm.”

Trần Dĩ Tị khẽ cười: “Nói cứ như là chị lớn lắm không bằng.”

Tần Tinh hiếm khi nghiêm chỉnh như vậy: “Nhưng mà số năm tôi yêu một người không hề ngắn, cấp hai, cấp ba, đại học, bây giờ, sau này. Có thể cậu sẽ không hiểu được mười mấy năm này, tình yêu của yeutruyen.net tôi dành cho anh ấy chỉ có tăng lên từng ngày, ở trong lòng tôi anh ấy là người không ai có thể thay thế được.”

“Nhưng hai người cũng đâu có ở bên nhau…”

Điều này là sự thật, còn có chút nhói lòng.

“Những người ở bên nhau chưa chắc là yêu nhau, những người yêu nhau cũng có thể không ở bên nhau.” Tần Tinh nhìn cậu: “Nếu như tôi và cậu ở bên nhau thì chính là kiểu thứ nhất.”

“Cho nên ngay cả cơ hội cạnh tranh em cũng không có phải không?” Trần Dĩ Tị hỏi cô.

Tần Tinh lắc đầu, có những chuyện đã định trước là không có sự cạnh tranh.

“Được, em hiểu rồi.” Hai tay Trần Dĩ Tị đan vào nhau, “Tôi cũng không phải là người không thức thời, nhưng mà…” Cậu nhìn Tần Tinh: “Ngộ nhỡ ngày nào đó chị nghĩ thông rồi muốn cho người khác một cơ hội thì hãy nói với em một tiếng.”

Nói xong cậu không để cho Tần Tinh có cơ hội từ chối mình mà xoay người bước hai bước rồi kéo cánh cửa ra.

Thình lình có một người đàn ông đứng sau cánh cửa, người này cũng chỉ cao hơn cậu một chút, cường tráng hơn cậu một xíu.

À, còn già hơn cậu một tẹo nữa.



Chẳng cần đoán cũng biết người này là ai.

“Anh… sao lại đến đây?” Tần Tinh thò đầu ra nhìn anh.

Trần Dĩ Tị đừng ì ở cửa, không hề muốn cho người đàn ông trước mặt này đi vào.

Mạnh Dịch Nghiêu lùi về phía sau một bước, biểu thị cậu có thể rời đi rồi đấy.

Trần Dĩ Tị vừa đi, anh lập tức đóng cửa lại.

“Thời Xuân Nhất nói với anh em ở đây hả?”

“Anh còn cần cô ấy phải nói sao?” Mạnh Dịch Nghiêu vừa nói vừa cúi xuống thay giày, lại nhìn vào đôi dép đàn ông để ở cửa, đây là đôi dép mà cậu thanh niên vừa nãy mang.

“Thích mang thì mang thôi, là một đôi đấy.” Tần Tinh không để ý đến anh nữa, xoay người đến bên sofa xem tivi.

Mạnh Dịch Nghiêu đá văng đôi dép lê đi, trực tiếp đi tất xuống nền nhà.

Trên tấm thảm trải sàn ở cửa vào có mấy chữ: ‘Đến cũng đến rồi, không để lại thứ gì sao?’

Y như phong cách của Tần Tinh. Ở căn hộ trước đây, cô đã mua một tấm ‘gia đình giàu có’ trải trước cửa nhà, bị Mạnh Dịch Nghiêu cười nhạo cả buổi.

Tần Tinh ngồi trên ghế sofa, trong lòng cứ luôn bồn chồn, không biết anh đứng ngoài cửa bao lâu rồi, tiếng của cô và Trần Dĩ Tị lại chẳng hề nhỏ, cách âm của căn nhà cũng không tốt lắm, chỉ cách một cánh cửa có lẽ đã nghe thấy rõ ràng.

Cô trộm liếc anh, anh đang tiện tay lấy bình nước ở góc tường.

Thói quen được nuôi dưỡng nhiều năm rất khó thay đổi, ví dụ như đã đổi nhà nhưng cô vẫn để bình nước ở một nơi chẳng khác là bao.

Uống được nửa bình nước, Mạnh Dịch Nghiêu đậy nắp bình, xách bình nước đi đến bên cạnh cô rồi đặt nó ở trên bàn trà.

Tần Tinh cảm nhận được ghế sofa ở bên cạnh lõm xuống.

Cô ôm gối ôm giữ nguyên tư thế ngồi không dám động đậy, mắt nhìn chằm chằm vào tivi.

Mạnh Dịch Nghiêu ngồi một lúc, từ từ dựa đầu vào vai cô.

Chính là kiểu đó, kiểu xa cách đã lâu, an tâm.

“Anh sớm đã biết em ở đây, lúc trước còn trông thấy em cùng cậu nhóc kia đi về cùng nhau.”

“Cậu ta… chỉ là thực tập sinh.”

“Ừm…” Mạnh Dịch Nghiêu không dùng lực, chỉ dựa nhè nhẹ vào vai cô, “Anh đã nghe thấy hết rồi, người em yêu là anh.”

“…” Tần Tinh giở trò: “Em không nói…”

Mạnh Dịch Nghiêu lấy điện thoại ra, ấn vào màn hình vài cái, điều chỉnh âm lượng to lên, giọng nói của Tần Tinh phát ra từ điện thoại: “… Tình yêu của tôi dành cho anh ấy chỉ có tăng lên từng ngày, ở trong lòng tôi anh ấy là người không ai có thể thay thế được.”

“Anh… có thấy mình nhàm chám lắm không?” Cô nhích sang bên cạnh, Mạnh Dịch Nghiêu chỉ đành ngồi thẳng lên, “Anh lại còn ghi âm, anh bắt đầu ghi âm từ khi nào thế.”

“Bắt đầu từ lúc em nói cả đời này ngoài anh ra thì không yêu bất cứ người nào khác.”

“Anh bị điên à…”

“Vốn dĩ anh không định ghi âm.” Mạnh Dịch Nghiêu kéo cô trở lại, ôm vào trong lòng, “Anh cũng như thế.”

Cũng là ngoài em ra thì sẽ không yêu bất cứ người nào khác vậy.

“Chỉ vì em muốn từ chối cậu ấy.” Tần Tinh cứng đầu.

“Không sao cả.” Mạnh Dịch Nghiêu không nhìn cô, “Có câu nói này thôi là đủ rồi.”

Đã rất lâu rồi không được nằm trong vòng tay của anh, cảm giác quen thuộc cùng với lưu luyến vô hạn đều đã quay trở lại.

Qua một hồi lâu, Tần Tinh mở miệng: “Vì để từ chối cậu ấy là thật, nhưng những lời đó cũng là sự thật.”

“Ừ.”

Gần đây Mạnh Dịch Nghiêu bận tới nỗi hoa mắt chóng mặt, lúc này đây cuối cùng cũng được thư giãn. Nhưng vào lúc này, cho dù là đã ngủ thì cũng ôm chặt lấy cô.

Tần Tinh nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh thì lờ mờ mở miệng: “Chúng ta thật sự có thể có cả một đời sao?”

Buổi tối hôm đó, Mạnh Dịch Nghiêu tự cho phép chính mình ở lại đó.