Sơ Lễ

Chương 30



Thời còn đi học, Thời Sơ Thần ghét nhất là buổi sáng thứ hai. Ngoài việc mỗi ngày đều phải dậy sớm đi học, điều ghét hơn là đường tắc kinh khủng, trường học còn có chào cờ, học sinh phải mặc đồng phục.

Sau khi chọn nghề viết sách, Thời Sơ Thần thề sẽ ngủ hết buổi sáng.

Tính yeutruyen.net tự kỷ luật của Đàm Lễ lại đi ngược lại với mọi lý tưởng của cô.

Sáng thứ hai, Đàm Lễ như thường lệ dậy sớm chạy bộ, tắm rửa xong, lúc đang thay quần áo trong phòng thay đồ thì nghe thấy tiếng bước chân lười biếng.

Cô dựa lên người Đàm lễ, vòng qua eo anh từ phía sau.

“Gì thế?” Đàm Lễ xoa xoa mu bàn tay cô.

Nói thật, anh càng ngày càng thích Thời Sơ Thần dán vào mình như thế này. Trước giờ anh luôn cảm thấy giữa những người yêu nhau cần có không gian riêng, không thích thậm chí từ chối những người phụ nữ quá đeo bám.

Nhưng gần đây Đàm Lễ phát hiện, mỗi khi Thời Sơ Thần đi làm việc riêng, anh sẽ cảm thấy rất trống trải, anh hi vọng cô có thể thời thời khắc khắc dính bên cạnh anh.

Tình yêu thực sự khiến người ta có tiêu chuẩn kép.

Thời Sơ Thần đưa tay ra từng chút một kéo áo sơ mi của anh đang nhét trong quần ra, một tay cởi áo sơ mi ra, lòng bàn tay ấm áp áp vào cơ bụng rõ ràng hơn của anh sau khi tập thể dục, tay kia lần từ ngoài cạp quần vào bên trong.

“Sơ Sơ.” Đàm Lễ gọi tên cô, dường như muốn ngăn cản hành động của cô.

Nhưng anh hiểu rõ, việc mà Thời Sơ Thần muốn làm, anh luôn không thể, cũng không muốn ngăn cản.

Nếu nói vừa rồi còn hơi buồn ngủ, lúc tay cô chạm đến vật dài cứng rắn đó thì liền tỉnh táo.

Chiếc quần bị cởi ra, xuôi theo đùi, bắp chân tuột xuống.

Thời Sơ Thần đi vòng qua trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng vừa mới ngủ dậy còn mang theo chút lười biếng.

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay Đàm Lễ, môi hồng khẽ mở: “Tám rưỡi rồi.”

Thời Sơ Thần biết, mỗi sáng thứ hai anh đều có cuộc họp. Chọc chọc phần dưới của anh định chuẩn bị lấy tay ra, lại bị Đàm Lễ giữ chặt: “Vậy thì đến muộn.”

“Hả?” Thời Sơ Thần nhướng mày, cười hỏi: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tùng thử quân vương bất tảo triều*?”

*Hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị

Đêm xuân vắn vủn có ngần,

Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra – Bản dịch của Tản Đà.

Đàm Lễ bắt lấy tay cô chậm rãi vuốt ve gật thịt thô dài: “Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.”

“Vậy làm sao em có thể nỡ để anh chết được.” Thời Sơ Thần kéo quần anh ra, “Thích anh còn không kịp.”

Cô từ từ ngồi xổm xuống đất quỳ trên mặt đất, cầm cây gậy thịt đã cương cứng, hướng về phía quy đầu hà hơi, “Em có thể ăn không?”

Cô hỏi thừa, ngay lúc cô vừa mở miệng, Đàm Lễ đã hăng hái cầm côn thịt nhét vào.

Đây là lần thứ hai cô khẩu giao cho anh, Đàm Lễ rất thích hương vị này, cái miệng anh đào ngậm đầu nấm, cô dùng răng cà nhẹ một cái, anh “hừ” một tiếng, đưa tay vuốt ve sau đầu cô.

Thời Sơ Thần nhả côn thịt ra, dùng đầu lưỡi liếm xung quanh, liếm một vòng quanh quy đầu tròn. Hai tay liên tục trêu đùa túi tinh hoàn phía dưới.

Cô cúi đầu ngậm sâu mà vẫn chưa ăn hết, Đàm Lễ cảm giác còn chưa đủ, liền ấn đầu cô, đẩy hông về phía trước.

“Ưm…” Thời Sơ Thần đẩy hông anh, muốn để anh rút ra một đoạn.

Nhưng quá khó để kiềm chế, Đàm Lễ cảm giác mình đang đi trên bờ vực mất kiểm soát, cô vừa liếm mạnh vừa ngậm sâu, hết lần này đến lần khác nuốt nước miếng, khoái cảm ập đến như mong đợi, anh hoàn toàn không kịp buông đầu cô ra, tất cả đều bắn ở trong miệng cô.

Thời Sơ Thần nhả côn thịt ra, mang theo ra một ít tinh dịch, dưới sự quan sát của anh, cô lấy tay lau khóe miệng, nuốt xuống tinh dịch trong miệng.

Đàm Lễ cảm giác mình sắp bị cô làm cho phát điên, động tác nuốt nước bọt tưởng như ngây thơ nhưng lại vô cùng quyến rũ, khiến dương vật của anh vừa bắn xong lại dựng đứng lên.

“Aaaa…” Thời Sơ Thần đột nhiên bị anh kéo dậy dựa lên tủ.



Một chân co lên, anh còn không cởi quần lót, nóng lòng muốn xé vải nhét côn thịt vào trong tiểu huyệt của cô.

Cánh cửa tủ bị đóng sầm lại, xen lẫn tiếng giao hợp của hạ thể.

Cảm giác căng trướng khiến Thời Sơ Thần không nói nên lời, nhưng tần suất ra vào nhiều khiến cô sướng như muốn thăng thiên.

Cô đặt tay lên vai anh, ngón tay có móng tay màu tím giật mạnh áo sơ mi của Đàm Lễ: “Ừm… Sướng chết em mất… Aaa……”

Đàm Lễ xoa bóp cặp vú của cô, dùng lòng bàn tay nâng nâng hai bầu ngực căng mịn từ phía dưới, anh nghiêng người chồm tới nuốt lấy núm vú.

Những ngón tay của Thời Sơ Thần luồn vào giữa tóc anh, bắp chân đung đưa theo nhịp ra vào của anh, hai mắt bị tình dục che lấp nhìn Đàm Lễ không chớp mắt.

Nhả nhũ hoa của cô ra, bầu ngực đầy đặn hằn lên những vết đỏ, anh vòng tay qua eo cô rồi nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, chân kia của cô cũng theo đó nhấc lên, phía dưới hai người vẫn nối liền với nhau, Đàm Lễ ôm cô, Thời Sơ Thần vòng tay ôm chặt cổ anh.

Đàm Lễ vừa đi vừa cắm vào, tư thế này khiến cô trong trạng thái hoàn toàn bị động, chỉ có thể không ngừng co bóp tiểu huyệt tê dại.

Anh xoa xoa mông cô, an ủi để cô thả lỏng, đầu anh vừa vặn cúi trước ngực, dễ dàng ăn lấy thịt mềm của cô.

Cả người Thời Sơ Thần đều mềm nhũn, âm thanh rên rỉ cũng vô cùng quyến rũ.

“Aaaa… Anh giỏi quá…” Cô nghiêng người ra sau, mái tóc xõa xuống lướt qua ngón tay anh, như đang gãi vào trái tim anh, “Aha …to quá…Sướng…”

“Ừm.” Môi Đàm Lễ kề sát ngực cô, ngây ngốc hỏi cô: “Em thích không?”

“Thích lắm……Tuyệt vời…Aaaa…” Thời Sơ Thần kẹp càng lúc càng chặt, rất nhanh liền chịu không nổi bị chơi kịch liệt như vậy, cả người nhũn ra trong ngực anh.

Đàm Lễ ôm cô đi về phòng vừa làm vừa đi, đặt cô trên giường đẩy eo về phía trước chạy nước rút, giây phút cuối cùng, anh bị Thời Sơ Thần còn đang trong cơn cao trào run rẩy kẹp chặt, rên rỉ một tiếng rồi nhanh chóng rút côn thịt ra bắn lên ngực cô.

Mặc dù áo sơ mi của anh vẫn đang mặc trên người, nhưng nó đã bị nhăn nhúm và biến dạng hoàn toàn, phòng thay đồ cũng lộn xộn.

“Ưm…” Thời Sơ Thần còn chưa mặc quần áo, đem chăn gối ôm vào trong ngực, nhìn anh thay quần áo sau khi tắm xong, “Anh phải đi rồi à? Để như vậy mà đi sao? Có nỡ không?”

Đàm Lễ ngồi ở trước mặt cô: “Vậy làm thêm lần nữa nhé?”

Thời Sơ Thần cong môi: “Đi đi, em buồn ngủ rồi.”

Anh xoa đầu cô: “Tối nay muốn ăn gì?”

Hôm nay trời mưa cả ngày, chắc chắn cô sẽ ở nhà không ra quán cà phê.

“Em muốn ăn sô cô la của Felice.” Cô báo tên một cửa hàng sô cô la thủ công nổi tiếng của Ý.

“Được.” Đàm Lễ hôn lên môi cô, “Sau khi tan làm anh đi mua cho.”

“Mua nhiều vào nhé.” Thời Sơ Thần khoa tay múa chân.

Cô giống như một đứa trẻ, anh không khỏi nhếch khóe miệng: “Được.”

Đàm Lễ vắng mặt hai tiếng đồng hồ, phải hủy cuộc họp buổi sáng, thế nhưng cả ngày đều thần sinh khí sảng.

Sau khi tan làm, anh đến cửa hàng sô cô la mà Thời Sơ Thần nói. Không ngờ lại gặp Đường Hân ở đó.

Lúc Đường Hân bước vào cửa hàng, cô cũng sửng sốt khi gặp Đàm Lễ ở quầy thanh toán.

“Đã lâu không gặp.” Đường Hân chào anh.

Đàm Lễ mua hơi nhiều, nhân viên bán hàng phải đếm từng cái một.

Anh liếc nhìn Đường Hân một cái, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Trong ấn tượng của Đường Hân, những loại sô cô la như này vốn dĩ Đàm Lễ không bao giờ động đến, anh mua nhiều như này, không nói cũng biết là cho ai.

Cũng giống như trà sữa lần đó.

Đường Hân chọn một ít sô cô la ở quầy, Đàm Lễ còn chưa thanh toán xong, cô xếp hàng ở bên cạnh.

“Anh mua rất nhiều.” Đường Hân cảm thán, “Cho cô Thời à?”



Lúc cô nhắc đến Thời Sơ Thần, quay sang nhìn vào mắt anh.

“Ừ, cô ấy thích ăn.” Đàm Lễ đáp cô ta một câu, lấy điện thoại trong túi áo ra, Đường Hân nhìn đến chiếc nhẫn trên tay anh.

Đường Hân không nói ra được rốt cuộc cảm xúc của mình là gì, cô ta không có không nỡ từ bỏ Đàm Lễ, cuộc sống hiện tại cũng rất hạnh phúc. Nhưng cô ta cảm thấy không đành lòng như vậy, cô ta nhận được quá ít trong đoạn tình cảm này, cô ta cho rằng Đàm Lễ mãi mãi sẽ không có tình yêu và sự dịu dàng, bởi vì anh đều đã cho Thời Sơ Thần rồi.

“Chào anh, tổng cộng 3438 nhân dân tệ, WeChat hay Alipay? Tôi quét cho anh. “

“Chào chị…”

“Alipay.” Đàm Lễ cho xem mã QR, sau khi thanh toán xong liền xách hai túi sô cô la rời khỏi cửa hàng mà không nhìn đến Đường Hân.

“Chào chị, tổng cộng 245 tệ, WeChat hay Alipay? Tôi quét cho chị.”

Đường Hân hoàn hồn trở lại: “WeChat.”

Thời Sơ Thần rất thích sô cô la của cửa hàng này, mỗi lần đến đều phải mua rất nhiều. Cửa hàng này bán sô cô la theo hình thức rất đặc biệt, mỗi hộp sẽ có rất nhiều loại sô cô la tạo cảm giác thú vị cho người mua, không biết họ sẽ nếm được vị gì.

Thói quen của cô là vừa ăn sô cô la vừa gõ chữ. Viết xong một chương mới đã có một đống giấy gói xung quanh người.

“Viết xong rồi?” Đàm Lễ nhìn cô vươn vai đóng máy tính.

“Ừm.” Cô mở một viên sô cô la khác, hỏi anh, “Anh ăn không?”

Đàm Lễ lắc đầu, ôm cô vào lòng, ngón tay xoắn lấy đuôi tóc cô: “Chuyển đến đây ở đi.”

“Hả?” Thời Sơ Thần ngẩng đầu nhìn anh.

“Hay là em xem cái này xem.” Đàm Lễ lấy mấy tờ rơi quảng cáo từ bên cạnh đưa cho cô.

“Là cái gì? Cô xem qua, “Anh muốn mua biệt thự à?”

“À, trước đây bán một căn nhỏ, muốn mua một căn khác.”

Thời Sơ Thần đắc ý gật gật đầu: “Vậy thì mua đi.”

“Em xem em thích căn nào.”

“Em thích căn đắt nhất.” Thời Sơ Thần nói đùa.

Đàm Lễ cười cô, sau đó giải thích với cô: “Căn này khá lớn, nhưng vị trí khá gần ngoại ô.” Lại lấy ra một tập album: “Căn này có vị trí không tệ, ở trung tâm phía tây thành phố, nhưng cấu hình không bằng căn kia.”

“Anh trả tiền, anh thích là được.”

“Nhưng anh và em cùng ở, em thích là quan trọng nhất.”

“Ưm…” Thời Sơ Thần suy nghĩ một lát, “Em thấy ở đây là rất ổn rồi, nếu anh nói muốn mua, em thấy để đầu tư cũng tốt. Hay là anh muốn …” Cô vòng tay qua cổ anh, “Cầu hôn em?”

“Vậy em bằng lòng không?”

“Sao anh lại nhạt nhẽo thế nhỉ? Lần trước tốt xấu gì còn nói một câu “Chúng ta kết hôn đi”, lần này ngay cả thú vị cũng không thú vị chút nào?”

Thì ra câu nói đó lần trước, không phải cô không nghe thấy.

“Lần đó em nghe thấy rồi.”

“Em còn không điếc.” Thời Sơ Thần cong môi, nghĩ ngợi rồi nói với anh: “Nhưng công tâm mà nói, lời nói của anh lần đó ít nhiều cũng có phần bốc đồng. Nếu lúc đó em đồng ý với anh, em chắc chắn cũng là bốc đồng.”

“Còn lần này thì sao? Bây giờ chúng ta đều không bốc đồng.”

“Em sẽ suy nghĩ, em thậm chí còn chưa sẵn sàng…” Thời Sơ Thần thì thầm.

Cô rất thích Đàm Lễ không phải giả, mà cô còn tin tưởng anh. Nhưng chuyện kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, bàn đến chuyện này bây giờ quả thực là hơi sớm.

“Được” Đàm Lễ hiểu được băn khoăn của cô, xoa xoa đầu cô, “Đợi em sẵn sàng, anh sẽ cầu hôn em lần nữa.”