Cuối cùng thì Đàm Lễ vẫn mua biệt thự dựa theo sở thích của Thời Sơ Thần, mua căn đắt tiền nhất.
Thời tiết ở Tư Thành đang dần nóng lên, mùa mưa dầm tí tách không ngừng đang lặng lẽ tới.
Gần đây những hạng mục trong tay Đàm Lễ khá nhiều, việc tăng ca trở thành việc như cơm bữa.
Mạnh Dịch Nghiêu gần đây cũng đi công tác ở nước ngoài, hôm nay Tần Tinh hết việc buồn chán quá cũng đến tìm Thời Sơ Thần chơi.
“Báo cáo tiến độ giày vò hành hạ Mạnh Dịch Nghiêu…”
Tần Tinh nghĩ ngợi một lát, tuy nói là khiến anh ấy chịu giày vò hành hạ, nhưng giày vò chỗ nào chứ, tiện nghi gì cũng bị anh chiếm cả rồi.
“Thì mỗi ngày một bó hoa á.” Bản thân Tần Tinh cũng thấy ngại nên giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Đây chính là cái mà cậu gọi là giày vò hành hạ hả?” Thời Sơ Thần cạn lời, “Cậu có thể nào có tí tiền đồ hơn được không?”
“Tớ cũng không tin nếu như thầy Đàm chọc giận cậu, cậu sẽ nỡ hành hạ anh ấy.”
“Vậy cậu em kia thì sao?”
“Học kỳ này cậu ấy tốt nghiệp rồi, quay về trường rồi.”
Thời Sơ Thần chợt nhớ ra chuyện gì: “Hôm nay tớ đi mua sắm ở cửa hàng chuyên doanh đã gặp Dịch Nhiễm đấy.”
“Dịch Nhiễm?” Tần Tinh nhíu mày nghĩ cái gì đó.
“Là bạn học hồi cấp ba của bọn mình ấy, vừa thanh thoát vừa xinh đẹp mà cậu không nhớ à?”
“Không phải, tớ đang nghĩ đến một chuyện, cậu biết không….” Tần Tinh điều chỉnh tư thế ngồi một chút: “Đợt trước tớ nghe ngóng được, câu có biết Dịch Nhiễm đang ở cùng ai không?”
“Ai?” Thời Sơ Thần rất hứng thú với câu hỏi này của cô.
Khi còn học cấp ba, Dịch Nhiễm luôn có mối quan hệ vô cùng tốt với Hạ Lý Ngang, mặc dù Hạ Lý Ngang vẫn luôn dề dà không chia tay cô bạn gái bí mật kia, nhưng mọi người đều cảm thấy, chỉ cần Dịch Nhiễm lên tiếng, Hạ Lý Ngang sẵn sàng bỏ người chạy về bên cô ấy.
“Quý Khánh Ngôn.”
“Quý Khánh Ngôn?” Thời Sơ Thần kinh ngạc một hồi, “Là Quý Khánh Ngôn mà tớ quen biết đó á?”
Tần Tinh gặt gật đầu: “Không ngờ tới phải không?”
Nói là bất ngờ nhưng ngược lại cũng không bất ngờ lắm, Tư Thành rộng lớn như vậy, nhưng cũng lại vô cùng nhỏ bé, ai quen biết ai cũng chẳng có gì bất ngờ.
Chỉ là cô không có cách nào liên kết hai người đó lại với nhau qua tưởng tượng của mình, hai người họ giống như…
Chính là giống như là cô phiên bản nam cùng với Đàm Lễ phiên bản nữ.
Vừa áp dụng cái ví dụ này vào một phát, Thời Sơ Thần lại cảm thấy hai người họ cũng khá là ăn nhập với nhau đấy chứ.
“Nhưng mà ngẫm lại thì thực ra cơ hội hai người họ gặp nhau khá nhiều, chẳng phải là Dịch Nhiễm làm giáo viên ở trường cấp ba Hằng Ngôn đấy sao? Trường cấp ba tư thục đắt nhất Tư Thành ấy. Mà quan hệ giữa Quý Khánh Ngôn và tập đoàn Hằng Ngôn thì chắc cậu còn rõ hơn tớ.”
“Sao tớ lại rõ hơn cậu được?” Thời Sơ Thần vừa cười vừa hỏi cô.
“Không phải… Ý của tớ là…” Tần Tinh lặng lẽ đổi chủ đề: “Thì là cảm thấy, nếu Dịch Nhiễm thật sự ở bên Quý Khánh Ngôn thì cũng không dễ dàng gì.”
“Cậu chắc chắn như vậy đấy à? Nhỡ đâu chỉ là tin nhảm thôi thì sao?”
“Cũng phải nhỉ, tớ cũng cảm thấy Quý Khánh Ngôn không phải kiểu mà Dịch Nhiễm thích.”
Có phải là tin đồn nhảm hay không thì buổi tối đã có đáp án, Dịch Nhiễm kết bạn với Thời Sơ Thần thông qua nhóm lớp cấp ba.
Trang cá nhân của Dịch Nhiễm chỉ có một bài đánh giá về một nhà hàng, Thời Sơ Thần còn soi thấy thằng nhãi Quý Khánh Ngôn nhấn like một cái.
Chí ít thì thông tin tình báo của Tần Tinh không phải là không có căn cứ.
Thời Sơ Thần với Quý Khánh Ngôn cũng khá thân.
Cô và Mạnh Dịch Nghiêu đều đi du học ở Mỹ, Mạnh Dịch Nghiêu ở Boston còn Thời Sơ Thần ở New York. Cô đã quen hai người thông qua Mạnh Dịch Nghiêu, một người là Quý Khánh Ngôn đi sang Mỹ sau khi đã tốt nghiệp đại học trong nước và thuê nhà chung với Mạnh Dịch Nghiêu. Một người khác chính là chủ nhân của căn nhà đó – Lạc Tinh Vũ.
Vì Tần Tinh và vì việc của gia đình nên sau khi tốt nghiệp xong Mạnh Dich Nghiêu đã về nước luôn. Quý Khánh Ngôn thì mới về từ năm ngoái, sớm hơn Thời Sơ Thần hai tháng.
Thời Sơ Thần cũng không tò mò lắm về chuyện giữa Quý Khánh Ngôn và Dịch Nhiễm.
Nhưng vì Tần Tinh nhắc đến Quý Khánh Ngôn, khiến cô không khỏi nhớ đến khoảng thời gian trước Quý Khánh Ngôn nói với cô rằng Lạc Tinh Vũ muốn đến Tư Thành.
********
Sau khi Đàm Lễ và Thời Sơ Thần ở bên nhau thì hình như đây là lần đầu tiên anh bận rộn như vậy, anh cùng với đoàn đội thường xuyên ở lại công ty Giáp Phương, cơ hội gặp Thời Sơ Thần vào giờ làm việc trở nên rất ít.
Hạng mục lần này của Giáp Phương là của người Mỹ gốc Hoa quay trở về từ Mỹ, Đàm Lễ phụ trách phiên dịch những số liệu nghiên cứu điều tra thị trường, nội dung quản lý xí nghiệp, báo cáo nghiên cứu,…
“Ông Lạc.” Đàm Lễ chào hỏi người đàn ông vừa đi vào.
“Đàm, vất vả rồi, tôi giới thiệu chút nhé, đây là con gái tôi…” Ông xoay mặt về phía cô gái, vỗ vỗ lưng cô: “Twyla, Lạc Tinh Ninh.” Nói xong thì lại dùng tiếng anh nói với con gái mình: “Đây là Đàm, Đàm Lễ, ngày thường con hãy đến học tập Đàm nhiều đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi nhiều vào, biết chưa?”
“Con biết rồi mà bố…” Tiếng Trung của Lạc Tinh Ninh không lưu loát cho lắm, cô ta lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, trước kia bố mẹ còn ép cô nói tiếng Trung, nhưng sau này thấy cô ta thật sự không có hứng thú nên cũng không miễn cưỡng nữa.
“Vậy, Đàm à, tôi không làm phiền cậu nữa, cậu làm việc đi nhé.”
Sau khi Lạc Hạo Minh rời khỏi văn phòng, Lạc Tinh Ninh đánh giá Đàm Lễ, Đàm Lễ cảm nhận được ánh mắt của cô ta, ngẩng đầu nhìn, xem ra tuổi tác của Lạc Tinh Ninh không lớn, dáng vẻ chừng hai mươi, mặc dù là khuôn mặt Trung Quốc nhưng phong cách ăn mặc lại là kiểu Âu Mỹ.
Lạc Tinh Ninh ngồi xuống vị trí đối diện với Đàm Lễ và hỏi bằng tiếng Anh: “Em có thể gọi anh là anh trai không? Anh biết không? Anh và anh trai em rất giống nhau, ừm…” Cô ta nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Không phải nói mặt hai người giống nhau, mà là, cảm giác, anh hiểu ý của em chứ…” Cô ta khoa tay múa chân.
“Cô Lạc à.” Đàm Lễ không tiếp lời cô, đưa cho cô một tập tài liệu, “Tài liệu này đã làm xong cả rồi, mời cô xem qua.”
Lạc Tinh Ninh nhận lấy, nhưng cũng không mở ra xem, nói với anh bằng tiếng Trung lắp bắp: “Anh là Đàm Lễ phải không? Vậy sau này em gọi anh là anh Đàm Lễ có được không ạ?”
Đàm Lễ chợt nhớ đến thỉnh thoảng khi ở trên giường, Thời Sơ Thần khi lên mây cũng nũng nịu gọi anh một tiếng “anh trai.” Anh không có em gái, Thời Sơ Thần là người duy nhất gọi anh như vậy.
“Gọi tôi là Đàm Lễ là được rồi.”
“Không hợp cho lắm nhỉ, em nhỏ hơn anh, chẳng phải người Trung Quốc các anh coi trọng nhất là tôn ti trên dưới sao hay sao?”
“Nhưng cô gọi tôi là anh trai thì cũng không phù hợp cho lắm.” Đàm Lễ không muốn cùng cô ta thảo luận thêm về vấn đề này nữa, nhắc nhở, “Mời cô xem qua tài liệu đi.”
“Vâng…” Lạc Tinh Ninh cũng không tức yeutruyen.net tối, bắt đầu lật xấp tài liệu trong tay mình, những từ tiếng Trung và tiếng Anh đối nhau trong tài liệu đã được dịch xong xuôi, nhưng nhiều chữ tiếng Trung như vậy cô ta xem cũng chẳng hiểu, lật qua lật lại cũng không còn hứng thú lại tiếp tục hỏi Đàm Lễ: “Anh Đàm Lễ ơi, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé.”
Đàm Lễ nhìn đồng hồ, quả thực là đã đến giờ ăn trưa: “Xin lỗi, tôi cùng ăn với đồng nghiệp, nếu như cô Lạc không có chuyện gì nữa thì tôi muốn tiếp tục làm việc.”
Lạc Tinh Ninh đã hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, bĩu bĩu môi, không tự chuốc nhục nữa mà xoay người rời khỏi văn phòng của anh.
********
Gần đây Thời Sơ Thần luôn ở tầng 24, gần đến bữa tối mà Đàm Lễ vẫn ở công ty giải quyết công việc, có những lúc rất muộn mới trở về, đi thẳng đến chỗ Thời Sơ Thần, cũng may mà cô là một con cú đêm, nếu không thì có lẽ cả ngày hai người cũng chẳng thể nào gặp mặt nói với nhau được vài câu.
Khi Đàm Lễ trở về, Thời Sơ Thần đang ngồi khoanh chân đánh máy trên giường, cô cau mày rồi thỉnh thoảng gãi gãi đầu, hình như gặp phải tình tiết gì đó khó nắm bắt.
“Sao vậy em?” Đàm Lễ ngồi phía sau cô, ôm eo rồi tựa đầu vào vai cô.
“Em đang suy nghĩ xem nên chặt xác như thế nào.”
Điện thoại của Đàm Lễ đột nhiên đổ chuông, anh vừa nhìn thấy cuộc gọi đến hiện lên chữ Twyla thì liền nhíu mày bắt máy.
Lạc Tinh Ninh ở đầu dây bên yeutruyen.net kia hỏi anh một vấn đề chuyên ngành, Đàm Lễ cũng không thể nổi giận, chỉ có thể nghiêm túc đọc cho cô nghe một lượt bằng tiếng Anh.
Thời Sơ Thần nghe thấy đầu dây bên kia là giọng con gái thì xoay đầu nhìn Đàm Lễ một cái, anh đang nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Trong điện thoại vẫn đang nói gì đó, Đàm Lễ khẽ thở dài, rồi trả lời bằng tiếng Anh lưu loát.
Thời Sơ Thần bỗng nhớ đến một đoạn video mà Tần Tinh gửi cho cô hôm trước, gần đây Tần Tinh mê mệt những đoạn video khoe ân ái ngắn, ví dụ như đoạn video quay từ gương chiếu hậu, cô gái ngồi bên ghế phụ, chàng trai đột nhiên tháo dây an toàn rồi tiến gần đến hôn một cái.
Cô quay lại nhìn Đàm Lễ, Đàm Lễ đối mắt với cô, dùng tay xoa xoa đầu cô, miệng anh vẫn đang nói những từ ngữ chuyên ngành mà cô nghe chẳng hiểu gì cả, Thời Sơ Thần lại gần hôn vào môi anh một cái.
Đàm Lễ hơi sửng sốt, cái miệng đang nói liên hồi cũng ngừng lại, cũng may anh chỉ đứng hình mất hai giây rồi lại nói tiếp. Thời Sơ Thần đạt được ý đồ cũng cảm thấy rất thú vị bèn quay lại hôn anh thêm một cái.
“Thật xin lỗi…” Đàm Lễ cắt ngang lời Lạc Tinh Ninh, “Bây giờ đã hết giờ làm, nếu như có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta nghiên cứu tiếp.”
Nói xong cũng không đợi đầu dây bên kia có bất kỳ phản ứng gì đã cúp máy.
Anh vứt điện thoại trên giường, ôm lấy vai cô rồi kéo lại gần mình, bắt đầu hôn lên môi cô, không giống với cái chuồn chuồn chạm nước vừa rồi của cô mà là một nụ hôn sâu, môi lưỡi không rời.
“Ưm…” Hôn được một hồi thì Thời Sơ Thần quay mặt đi, “Em còn đang viết mà.”
Đàm Lễ đưa tay ra đóng máy tính lại: “Viết không ra thì để ngày mai lại viết, giờ phải làm chút chuyện cần làm đã.”
Anh cởi cúc áo sơ mi ra rồi đè lên người Thời Sơ Thần.
Lần nào trêu ghẹo Đàm Lễ thì đến cuối cùng người mệt gần chết cũng là Thời Sơ Thần, nhưng những lần sau cô vẫn chẳng biết sợ mà tiếp tục trêu ghẹo anh.
“Dạo này anh không ở bên em được nhiều.” Đàm Lễ ôm Thời Sơ Thần, mồ hôi đã ướt đẫm trên tấm lưng trần trơn mịn của cô.
“Em cũng đâu phải trẻ lên ba chứ.” Thời Sơ Thần dựa vào ngực anh cười khẽ.
Một tay của Đàm Lễ đặt trên ngực cô, mân mê bầu ngực của cô dường như không bao giờ biết đủ.
Trong hai người họ thì thật ra anh càng giống đứa trẻ lên ba hơn, luôn cần cô ở bên.
Đàm Lễ bế cô đi tắm rửa xong thì cô nằm trên giường, gần đây hình như lại đến ngày hội mua sắm gì đó, tin nhắn mời tham dự của đủ các loại nhãn hiệu đua nhau mà đến, cô bị chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, không muốn nhìn thấy những con số nhắc nhở màu đỏ kia bèn mở điện thoại, nhấn tắt từng cái một.
Có một tin bằng tiếng Anh xen lẫn giữa đủ các thể loại tin nhắn đến từ một số lạ trong nước +86135…: I really miss you — William
Thời Sơ Thần mở ra nhìn thoáng qua rồi sau đó cho số điện thoại này vào danh sách chặn.