“Anh Đàm Lễ à, anh xem câu này nghĩa là gì vậy?” Lạc Tinh Ninh dùng ngòi bút khoanh tròn vào câu tiếng Trung đó.
Đàm Lễ nhíu mày bất đắc dĩ, nói: “Cô Lạc cứ gọi tên của tôi thôi là được rồi.”
“Chỉ gọi tên thì chẳng lễ phép gì cả, gọi anh không được sao ạ?”
“Không được.”
“Tại sao ạ?”
“Tôi không cần em gái.”
Lạc Tinh Ninh bỗng cảm thấy có chút mất mát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà anh rất giống anh trai em… Trước kia anh trai em cũng rất thích em.”
Đàm Lễ không hề muốn nghe cô ta lảm nhảm linh tinh về gia đình.
Hôm nay công ty phiên dịch còn có chuyện khác nên buổi trưa Đàm Lễ rời khỏi công ty đối tác và chuẩn bị trở về công ty của mình, trong lúc đợi thang máy thì đã gặp Lạc Hạo Minh cùng với một cậu thanh niên bước ra từ trong thang máy.
Đàm Lễ cúi đầu chào hỏi: “Tổng giám đốc Lạc.”
“Đàm, giới thiệu một chút nhé.” Lạc Hạo Mình nhìn sang chàng trai bên cạnh mình, “Người phụ trách các hạng mục phiên dịch gần đây của công ty chúng ta, tuổi trẻ tài cao đấy.”
“Còn đây là con trai tôi.” Ông lại nhìn về phía Đàm Lễ: “Anh trai của Twyla, Lạc Tinh Vũ.”
Lạc Tinh Vũ chìa tay về phía Đàm Lễ: “Xin chào, tôi là William.”
Đàm Lễ cũng bắt tay với anh ấy và chào hỏi: “Tôi là Đàm Lễ.”
“Dạo này thường xuyên nghe bố tối nhắc đến anh.”
Điều mà mấy ngày nay Đàm Lễ nghe thấy nhiều nhất lại chính là Lạc Tinh Ninh luôn ríu ra ríu rít nói với anh rằng anh giống anh trai cô ta. Anh nhìn chàng trai trước mặt mình, chiều cao của hai người cũng khá tương đương, nhưng Lạc Tinh Vũ gầy hơn anh một chút, đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, ăn mặc thì lại tùy ý, hình xăm trên cánh tay bị áo T-shirt màu đen rộng thùng thình che mất một nửa.
“Tiếng Trung của cậu Lạc thật là tốt.” Đàm Lễ cười nói.
Lạc Hạo Minh cười lớn: “Hai đứa con này của tôi, từ nhỏ đã không có suy nghĩ muốn học tiếng Trung, cũng chẳng có môi trường giao tiếp, sau này nó quen một cô bạn gái người Trung Quốc nên tiếng Trung mới tiến bộ vượt bậc như vậy, tốt hơn rất nhiều so với Twyla đấy.”
Có lẽ vì nghe thấy Lạc Hạo Minh nhắc đến bạn gái nên Lạc Tinh Vũ cúi đầu cười cười.
Sau khi tiễn Đàm Lễ, Lạc Hạo Minh và Lạc Tinh Vũ tiếp tục đi về hướng công ty. Lạc Tinh Ninh nhìn thấy bố và anh trai cùng đến thì vui mừng khôn xiết, chạy đến khoác cánh tay Lạc Tinh Vũ một cách thân mật: “William.”
“Con thấy anh trai là vui nhất rồi.” Lạc Hạo Minh gõ nhẹ vào đầu cô ta: “Người làm cha này không còn quan trọng nữa chứ gì?”
“Có đâu ạ, lâu lắm con không gặp anh ấy rồi mà!” Lạc Tinh Ninh vui đến nỗi cứ quay sang cười với Lạc Tinh Vũ.
Lạc Tinh Vũ thì hơi tránh né, rút tay mình ra khỏi cánh tay, vỗ vỗ vào vai cô ta: “Nghe nói gần đây cố gắng lắm hả?” E.book.Truyen.N.e.t
Thấy Lạc Tinh Vũ cự tuyệt hành động thân mật này của mình, Lạc Tinh Ninh bỗng lạnh mặt, nhưng lại không dám nổi cáu trước mặt Lạc Hạo Minh, đành trả lời cho có lệ: “Vâng… anh Đàm Lễ rất giỏi luôn nhưng lại không dạy cho em.”
Cô gọi người khác là anh cũng chẳng kích động được Lạc Tinh Vũ, anh cười nói với Lạc Tinh Ninh: “Thế phải cố gắng học cho tốt đấy.”
Lạc Tinh Vũ không làm việc ở đây, anh có sự nghiệp riêng của mình, nhưng Lạc Hạo Minh vẫn chừa cho anh một phòng làm việc riêng.
“William?” Lạc Tinh Ninh đẩy cửa bước vào, “Buổi tối có muốn ăn món gì không? Tối nay daddy và mommy đi dự tiệc rồi, chúng ra đi ra ngoài ăn đi?”
“Xin lỗi nhé, Twyla, tối nay anh có việc rồi.” Lạc Tinh Vũ khóa màn hình điện thoại lại.
“Ờ… Thế mai thì sao? Trưa ngày mai…”
“Ngày mai cũng có việc.” Lạc Tinh Vũ ngắt lời cô.
“William…” Lạc Tinh Ninh nắm chặt tay.
“Xin lỗi nhé, Twyla.” Điện thoại của anh lại có tin nhắn mới đến, mở khóa xong anh nói với Lạc Tinh Ninh: “Anh còn có việc nữa, tối nay em tự đi ăn chút gì ngon đi nhé.”
Lạc Tinh Ninh giậm giậm chân rồi cắn môi, vẻ mặt không cam tâm.
********
Lạc Tinh Vũ đã hẹn uống rượu với Quý Khánh Ngôn vào buổi tối.
“Không bận hả?” Thật hiếm khi vừa hẹn cái là Quý Khánh Ngôn có thể đi luôn.
“Những việc bận đều xử lý xong cả rồi, rảnh rồi đây này.” Quý Khánh Ngôn cầm ly rượu lên cụng ly với anh, “Cậu thì lại rảnh quá nhỉ.”
Lạc Tinh Vũ cúi đầu uống ngụm rượu rồi ngừng lại một hồi mới hỏi anh: “Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Muốn nghe nói thật không?”
“Ừ…”
“Sống tốt lắm, sự nghiệp thành công, tình yêu thuận lợi.”
Lạc Tinh Vũ nghe xong thì uống cạn rượu còn trong ly, “Người yêu của cô ấy như thế nào?”
“Tớ vẫn chưa gặp, nhưng nghe nói vừa cao to vừa đẹp trai.” Quý Khánh Ngôn nhìn cái dáng vẻ như chết rồi của anh thì thở dài một hơi, “Hà tất phải như vậy chứ?”
Lạc Tinh Vũ cũng không biết, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần, tại sao chứ. Dù đã xa nhau lâu như vậy rồi, anh cũng không quên được cô.
Anh uống rất nhiều, Quý Khánh Ngôn đưa anh về khách sạn, còn chưa đi vào thì đã nhận được điện thoại của Lạc Tinh Ninh.
“William.”
“Twyla, là anh, Quý Khánh Ngôn đây, William uống say rồi.”
“Anh ấy đang ở đâu ạ?”
Quý Khánh Ngôn báo tên khách sạn cho cô ta.
“Được rồi ạ, em đến ngay đây.”
Quý Khánh Ngôn tắt điện thoại, màn hình khóa điện thoại của Lạc Tinh Vũ vẫn là tấm hình chụp chung với Thời Sơ Thần, anh lắc đầu, đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường .
Lạc Tinh Vũ say bí tỉ, Quý Khánh Ngôn đợi Lạc Tinh Ninh đến thì mới rời đi.
“Sao lại uống nhiều thế này chứ?” Lạc Tinh Ninh cởi giày cho anh.
“Cythia…” Lạc Tinh Vũ nhíu mày lẩm bẩm một câu.
“Cythia, Cythia, trong lòng anh chỉ có Cythia thôi!” Lạc Tinh Ninh không nhịn được nữa hét lên với anh, “Cô ấy và anh chia tay rồi!”
“Cythia…” Lạc Tinh Vũ vẫn lặp lại vài lần nữa.
Lạc Tinh Ninh nhìn bộ dạng này của anh, suy nghĩ hồi lâu rồi từ từ đặt tay lên tay anh, nhỏ giọng nói một câu: “William, em ở đây.”
(Tại hạ không biết đâu, tại hạ ngứa tay quá muốn đánh người!!)
********
Dạo gần đây Thời Sơ Thần cảm hứng dạt dào, sáng tác vô cùng thuận lợi, hôm nay Đàm Lễ chẳng dễ dàng gì mới không phải tăng ca. Tan ca xong thì đến đón cô ra ngoài ăn tối luôn rồi mới về nhà.
Kỳ rụng dâu của cô vừa mới qua, hai người đã nhịn mấy ngày rồi, sau khi Đàm Lễ tháo dây an toàn thì không thể chờ đợi mà hôn lên môi cô, tay của anh áp lên cửa sổ bên ghế phụ, Thời Sơ Thần bị anh bao bọc trong không gian chật hẹp đó, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, hai người hôn nhau cuồng nhiệt.
Thời Sơ Thần mặc váy yếm màu đen, mỗi bên vai có hai dây váy cực kỳ mảnh, thiết kế áo sơ mi để lộ nửa vai trái, Đàm Lễ dùng ngón tay khều dây áo ở bên vai phải ra, hai đường hằn nhàn nhạt của dây áo còn in trên vai cô.
Anh rời khỏi môi cô, tiến gần đến hôn lên những vết hằn trên bờ vai đó, theo đà hôn xuống dưới rồi dần dần xuống đến bầu ngực.
“Đợi đã…” Thời Sơ Thần đẩy anh ra, nuốt một ngụm nước miếng, “Ở trong xe không được.”
Đây là lần thứ hai cô nói câu này.
Thời Sơ Thần không phải là một người không phóng khoáng, thậm chí hai người đã từng thử trên cửa sổ và ngoài ban công, vô cùng kích thích.
Đàm Lễ nhìn vào mắt cô để xác định là cô thật sự không thích chứ không phải là những lời đong đưa, thả thính.
Anh giúp cô chỉnh lại quần áo, kiềm chế lại bản thân mình rồi hai người cùng nhau đi lên tầng.
Sau khi vào nhà, Đàm Lễ không chờ đợi được nữa, vội cởi sạch quần áo mà khi nãy anh vừa sửa lại cho cô, sự dịu dàng trước đó của anh đã thay đổi, anh cởi dây yếm của cô xuống một cách thô bạo, hôm nay Thời Sơ Thần đã dùng miếng dán ngực cho đẹp, Đàm Lễ tháo miếng dán ra rồi ngậm lấy bầu ngực non mềm của cô, nhũ hoa mềm mại bị anh liếm láp thì dần dần vểnh cao lên, nước bọt ướt át trong suốt còn dính trên đó.
“Ở đâu nhỉ?” Đàm Lễ hỏi ý kiến của cô.
“Trong phòng.”
“Được.” Đàm Lễ bế cô lên và đi lên phòng ngủ.
Đặt cô lên giường xong, anh quỳ gối xuống bên cạnh cô cởi áo sơ mi của mình, rồi cởi nốt những gì còn sót lại trên người cô, sau đó anh chợt nảy ra một suy nghĩ, bèn lấy chiếc áo sơ mi mình vừa cởi ra đưa cho cô mặc lên.
Áo sơ mi màu xanh đen rộng rãi càng lộ rõ da thịt trắng ngần của cô.
“Em muốn ở trên.” Thời Sơ Thần quỳ gối rồi đẩy anh nằm xuống giường, dạng chân ngồi lên người anh.
Áo sơ mi của anh quá rộng đối với cô, vừa hay che kín được mông cô. Cô ngồi trên người anh, vạt áo cọ xát vào đùi của anh.
Thời Sơ Thần chầm chậm cọ xát với côn thịt của anh bằng thân dưới, khi quy đầu sượt qua miệng hoa, cả hai người đều tê dại.
Cô lấy một cái bao rồi đeo vào cho anh, mông cô nâng lên một chút, côn thịt lúc này đã dựng thẳng đứng lên, Thời Sơ Thần xoay eo rồi nhắm thẳng quy đầu bằng tiểu huyệt ướt át.
Côn thịt to dài rung lên một cái, Thời Sơ Thần thấy nó có chút nghịch ngợm bèn dùng tay cầm nó rồi nhét vào trong tiểu huyệt.
Cô vừa nhét vào vừa ngồi xuống, một tay chống trên bụng anh, môi mím chặt.
“Ưm…” Tư thế nữ ở trên rất sâu, tiểu huyệt chặt căng bao trọn cả cây gậy thịt.
“Ư~” Đàm Lễ cũng thoải mái đến nỗi kêu lên một tiếng.
Thời Sơ Thần nhiệt tình lắc mông, hoa huyệt mút chặt gậy thịt, hoa dịch cũng chảy đầy ra ngoài ướt cả hai túi tinh hoàn.
Hai tay Đàm Lễ luồn vào trong áo, tóm lấy vòng eo thon gọn của cô rồi vuốt ve mơn trớn.
Hai bầu ngực trắng mịn mơn mởn của cô cũng lắc lư lên xuống, ánh đèn chiếu mệ hoặc Đàm Lễ đưa tay lên nắn bóp.
Đàm Lễ cảm thấy cô thật xinh đẹp, mỗi lần mở mắt đều mang theo nét quyến rũ, mỗi một tiếng rên rỉ đều đang câu dẫn linh hồn anh.
Dần dần Thời Sơ Thần cũng đã cảm thấy mỏi, động tác cũng đã chậm và nhẹ dần, Đàm Lễ không thấy sướng bèn tự đẩy hông hướng lên, khiến cho cô kêu loạn nhịp.
“Ah nhẹ thôi…sâu quá rồi…”
Đàm Lễ luồn tay ra phía sau lưng cô rồi để cả người cô áp sát vào người mình, ôm lấy cô sau đó lật người lại.
Cuộc hoan ái do anh làm chủ càng kịch liệt hơn nhiều.
Anh nắm lấy cổ chân cô, hai chân bị dang rộng đến cực điểm, tiểu huyệt vừa ướt át vừa hồng hào chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy. Đàm Lễ gác đôi chân trắng mịn của cô lên vai mình rồi mân mê hai bầu ngực đang mặc sức đung đưa, chúng giống như đóa hoa đang nở rộ trong lòng bàn tay anh.
Cả cây gậy thịt tiến vào trong, khiêu khích tiểu huyệt nhỏ hẹp rồi lại rút cả cây ra.
“Ưm…A…Ưm…Không được rồi…” Ngón tay Thời Sơ Thần nắm chặt ga giường, sức lực quá mạnh khiến ga giường nhét dưới nệm cũng bị kéo ra ngoài.
“Hút chặt như vậy sao anh cắm được…ngoan nào…”
“Không được rồi, thật sự… Em ra… ưm… a…” Thời Sơ Thần càng kẹp chặt thì càng khiến cho tốc độ ra vào của Đàm Lễ nhanh hơn.
Chất lỏng trong suốt cũng biến thành bọt trắng mịn, đùi trong của hai người cũng bị dính ướt nhẹp.
Đàm Lễ càng lúc càng thọc vào nhanh hơn, hết sức kích thích điểm nhạy cảm của cô, chẳng được bao lâu thì Thời Sơ Thần đã không chịu nổi, cơ thể căng chặt cùng đầu óc trống rỗng đưa cô lên đỉnh, cả người sau đó mềm nhũn như bãi nước xuân.
Đàm Lễ nhìn bộ dạng xụi lơ của cô, cố gắng ra vào hết sức, giống hệt như đang muốn chọc thủng cô vậy, cuối cùng anh cũng thỏa mãn bắn ra trong sự kẹp chặt run rẩy của cô.
Sau khi cởi bao ra, Đàm Lễ ôm cô vào lòng, hôn cô từng chút một, bàn tay cũng không ngừng lại, nắn bóp hai bầu ngực của yeutruyen.net cô chẳng chịu buông.
“Ưm…” Thời Sơ Thần thoải mái nép sát vào lòng anh.
“Sơ Sơ.”
“Dạ?”
Đàm Lễ nghĩ ngợi rồi hỏi về vấn đề đó: “Tại sao em không thích làm trên xe ô tô?”
Đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của cô.
Nhưng anh không hề ép buộc cô, nếu cô không muốn trả lời, anh cũng sẽ tôn trọng cô.
“Nếu không muốn nói thì…”
”Bạn trai cũ của em đã từng cắm sừng em, em phát hiện ra họ đã dùng áo mưa ở trên xe…” Cô rất bình tĩnh nói.
Vậy nên lúc đầu Tần yeutruyen.net Tinh nói không sai, những người ở cạnh Đàm Lễ, tỉ lệ mọc sừng thật sự rất cao.