Kịch vui qua đi, Kì Thời thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi thị trấn, khoảng cách giữa tàu thủy và nơi cậu ở vốn không xa, đi dọc theo hướng đối diện khoảng nửa ngày thì sẽ tụ họp được.
Buổi tối, Kì Thời đã sang nhà Lana thăm hỏi, cậu không có nói lời tạm biệt, chỉ là lén lút nhét tiền vào trong túi bánh mì, lúc quay trở về nhà gỗ thì đơn giản thu dọn một hồi, thấy giao nhân ngoan ngoãn nằm chờ trong thùng gỗ, Kì Thời chợt thấy khó khăn.
Chỉ với duy nhất sự tồn tại của giao nhân là cậu không biết nên làm thế nào cả, nghĩ tới nghĩ lui cậu vẫn quyết định sẽ phóng sinh giao nhân về biển lớn, nhưng mà giao nhân lại không chịu rời đi.
Kì Thời đi đến cạnh thùng gỗ, cậu vươn tay vuốt ve gương mặt của giao nhân, Sesser cảm nhận được sự thân cận của nhân loại, nó áp mặt lên lòng bàn tay của Kì Thời, cọ cọ vài cái.
"Tôi phải rời khỏi nơi này rồi, đất liền không được an toàn, anh nên trở về biển đi."
Kì Thời tự mình nỉ non, Sesser ngẩng đầu nhìn cậu, thò đầu sang muốn hôn, nhưng Kì Thời chỉ cười nhạt đẩy Sesser ra, bất lực nói: "Không được tùy tiện hôn như vậy."
Sau khi tắm gội và thu dọn xong, Kì Thời tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi, đêm đen rất nguy hiểm, Kì Thời dự định ngày mai sẽ dậy sớm rồi rời đi.
Phát giác ra nhân loại trong nhà gỗ đã ngủ say, Sesser quen thuộc trèo ra khỏi thùng gỗ và đến bên cạnh giường, khi thấy dấu hiệu sắp bỏ đi của Kì Thời, thì lòng chiếm hữu thuộc về giao nhân đã sắp không kìm nén được ngay lúc đó, nó muốn đưa người này về tổ ngay lập tức.
Khi người dân trong thị trấn đến đây với ý đồ muốn gây tổn hại cho Kì Thời, nó rõ ràng có thể trực tiếp giết hết bọn họ, nhưng Sesser lại lánh đi, bởi vì nó biết, đó chính là đồng loại của nhân loại.
Không thể để cậu trai nhìn thấy nó giết người, sẽ dọa sợ nhân loại mất.
Sesser bắt lấy thân thể của Kì Thời ôm vào lòng, tiếng ca huyền ảo của giao nhân vang lên từ trong nhà gỗ, khiến cho cậu thanh niên chìm vào giấc ngủ sâu.
Bên ngoài cửa sổ, sấm chóp rền vang, sóng biển ồ ạt dâng cao, là dấu hiệu cho thấy có một cơn bão đang đến gần, vào lúc tất cả mọi người trong thị trấn đều đang say giấc, thì gió đêm gào rú, mây đen tập kết, mưa bão lần này còn mãnh liệt hơn cả trận bão vừa qua, thị trấn ven biển gặp phải mối nguy bị đại dương nhấn chìm.
Nhưng mà không có ai có thể phát hiện ra điều này kịp lúc.
Sesser ôm Kì Thời, dịch chuyển về phía biển sâu, khi đi ngang qua bãi cát sau nhà gỗ, thì giao nhân nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Là người ngư dân đã đến đây vào ban ngày để gây huyên náo hòng đuổi Kì Thời đi, trấn trưởng mang người này đi, nói là sẽ trừng phạt, nhưng đây vốn là người dân trong trấn, chỉ cần nói vài câu, tặng vài món đồ, thì mọi chuyện sẽ cứ thế mà chấm dứt, trên người hắn ngoại trừ vết thương do Kì Thời gây ra, thì không còn gặp phải chuyện gì nữa hết, tuy lúc đó hắn đã ngất xỉu do vết thương quá đau, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một buổi chiều là đã có thể xuống giường đi lại được.
Lực vung gậy không lớn, chứ nếu không Kì Thời mà thật sự vụt mạnh một gậy đó xuống thì ít nhất hắn phải nằm trên giường từ mười bữa đến nửa tháng.
Hiện tại, ngư dân này đang nấp ở cạnh nhà gỗ với vẻ mặt hung tợn lén la lén lút, dù chân đã què nhưng hắn vẫn mò đến căn nhà gỗ bên này, hắn không phát hiện ra sự tồn tại của giao nhân, lúc mò được đến bên cửa sổ, hắn lấy con dao găm giấu ở túi trên ngực ra, định đi vào nhà.
Giao nhân đứng y nguyên tại chỗ nhìn một màn trước mắt, nhân loại bị nó dùng một tay ôm lấy, hô hấp trầm trầm, cho dù bị Sesser ôm trong lòng mà di chuyển, thì cũng chẳng mảy may có dấu hiệu tỉnh lại.
Nếu trong lòng nó không có ôm người, vậy thì ngư dân kia nhất định sẽ bị móng vuốt sắc bén của giao nhân đâm thủng trái tim và chết ngay tích tắc khi hắn tiếp cận nhà gỗ.
Nó lạnh lẽo chuyển dời tầm mắt, Sesser ôm Kì Thời bơi vào trong nước, chiếc đuôi cá màu đen lặn xuống, ngay cả cậu thanh niên mắt xanh tóc vàng kim cũng biến mất trên mặt biển.
【Tít, giá trị hận thù của NPC giao nhân -5, giá trị hận thù hiện tại: 85.】
Ngay khi Sesser bơi vào lòng biển thì từng cơn sóng mãnh liệt cuồn cuộn dâng cao, mặt biển tĩnh lặng bỗng sục sôi, những con chim hải âu vốn đang nghỉ ngơi trên bãi đá chợt vỗ cánh vội vàng bay đi.
Nhưng người ngư dân đột nhập vào nhà gỗ lại không phát giác ra tình hình bên ngoài, hắn nâng con dao găm trong tay lên, lê lết cái chân què đi đến bên giường, đôi mắt đỏ tươi chứa đầy ác ý, ngư dân đâm dao về phía giường, 'cộp' một tiếng, chăn mền bị chọc thủng, chỉ nghe thấy tiếng mũi dao va chạm với mặt gỗ.
Người đàn ông vén chăn lên trong bóng tối, chỉ thấy giường gỗ trống trơn không có một ai, ngư dân dời mắt nhìn quanh căn nhà, cũng không thể thấy được bóng người của cậu thanh niên.
Điều đầu tiên người ngư dân nghĩ đến chính là cậu trai kia đã sớm chạy trốn rồi, dù sao thì đồ đạc trong căn nhà gỗ này đều đã được dọn dẹp ngăn nắp, gọn gàng, hắn mắng nhiếc vài câu, kéo lê cái chân bị thương chuẩn bị đi khỏi đây.
Bên ngoài ngôi nhà, tiếng sấm ầm ầm, thủy triều dâng cao, nước biển đã tràn ngập đến trước nhà gỗ, chân ngư dân giẫm phải một hố nước, nhìn trận thế trước mắt, người ngư dân đã có kinh nghiệm nhiều năm phiêu bạc trên biển làm sao có thể không biết được đó là hiện tượng gì cơ chứ, hắn hoảng hồn, đi về phía có địa hình cao hơn, chỉ muốn tránh xa nhà gỗ, nhưng, cả bãi cát đã bị nước biển nhấn chìm cả rồi, hắn không có nơi nào để trốn chạy cả.
Một đợt bọt sóng khổng lồ ập đến, căn nhà gỗ lẻ loi dựng bên cạnh biển phút chốc đổ sụp, ngư dân cũng bị cuốn vào dòng biển, hắn liều mạng đạp nước bơi lên phía trên, vết thương trên chân mang lại cảm giác châm chích, đau đớn, nước biển xô đẩy thảm thương, động vật biển bị đẩy đến vùng nước nông há cái miệng máu to, nuốt chửng con người đang vùng vẫy vào trong bụng.
Nước biển vẫn tiếp tục dâng cao, cơn mưa ào xuống, dưới thảm họa thiên nhiên tàn khốc, con người chỉ như con sâu cái kiến, chỉ có thể chấp nhận bị xâu xé.
-
So với sóng to gió lớn trên mặt biển, đại dương vào buổi đêm đặc biệt tối đen và yên tĩnh, cỏ biển thong dong lay động, tất cả các sinh vật dưới đáy biển đều chui rúc trong hang không dám ra ngoài.
★★Cỏ biển là những loài thực vật có hoa mọc trong môi trường nước mặn và thuộc một trong bốn họ là họ Cỏ biển (Posidoniaceae), họ Rong lá lớn (Zosteraceae), họ Thủy thảo (Hydrocharitaceae) và họ Cỏ kiệu (Cymodoceaceae); tất cả đều nằm trong bộ Trạch tả (Alismatales).
Kì Thời không biết đã ngủ được bao lâu mà giờ mới thức dậy, cậu nằm trên chiếc giường vỏ trai, chăn đệm mềm mại lại thoải mái, ánh sáng từ ngọc trai chiếu sáng cả hang động xinh đẹp.
Nơi đây không phải là nhà gỗ.
【Là sào huyệt dưới biển của giao nhân.】
Kì Thời nhìn sang hướng phát ra ánh sáng, có thể nhìn thấy bên ngoài cửa hang có dòng nước chuyển động và đám cỏ biển đang đu đưa, nhưng không biết tại làm sao mà những dòng nước đó đều bị chặn lại hết ở bên ngoài, bên trong hang động cứ như là một mảnh trời đất khác vậy.
【Mưa bão đến bất ngờ, thủy triều dâng lên, sau khi giao nhân mang ký chủ đi, thì nhà gỗ đã bị sóng cuốn trôi, nước biển lan đến thị trấn, và thị trấn Rhode tựa biển có nguy cơ bị biển lớn nuốt chửng.】
Kì Thời ngồi trên chiếc giường vỏ trai, cậu mượn ánh sáng của viên ngọc trai để quan sát xung quanh, không biết Sesser đã đi đâu rồi, bên trong cái hang đặc thù này chỉ còn có một mình Kì Thời mà thôi.
Nghe lời nói này của hệ thống, Kì Thời nói ra nghi vấn: "Tại sao đột nhiên lại xảy ra thảm họa thiên nhiên như vậy?"
Thị trấn chỉ vừa mới trải qua một đợt mưa bão cách đây không lâu, cho dù trấn nhỏ có vị trí gần biển, nhưng mấy năm trở lại đây cũng chưa từng xuất hiện thời tiết khắc nghiệt với mưa bão diễn ra với mật độ cao như vậy.
Hệ thống trầm mặc một lúc, rồi lên tiếng nói: 【Việc này có liên quan đến giao nhân.】
【Giao nhân cai trị biển khơi, ý đồ nhấn chìm thị trấn cũng là suy nghĩ trong tiềm thức của nó, giao nhân chán ghét tất cả con người, cũng ghét bỏ cư dân trong thị trấn.】
Trước mặt đại dương thần bí và lớn mạnh, con người trông nhỏ bé vô cùng, cũng không có năng lực đáng sợ để đọ sức với biển khơi, sống hay là chết, hoàn toàn phụ thuộc vào một thoáng suy nghĩ của lũ quái vật.
Hệ thống nghiêm túc nói với Kì Thời: 【Vào lúc nước biển nhấn chìm thị trấn, thì giá trị hận thù của giao nhân đã giảm xuống, điều mà ký chủ cần phải lưu ý chính là, ý thức của quái vật trong thế giới này đã bắt đầu nghiêng về tính hướng hủy diệt, một khi hai bên đạt được quan hệ bình đẳng, khi con người trên đất liền đứng bên bờ diệt chủng như cốt truyện gốc, thì cả thế giới này sẽ sụp đổ, nhiệm vụ của ký chủ sẽ bị thông báo thất bại.】
Lời vừa dứt, thì bên ngoài cửa hang đã có động tĩnh, Sesser mang về bọc đồ mà Kì Thời đã thu dọn cùng với một ít thức ăn, nhìn thấy Kì Thời đã ngồi dậy ở trên giường vỏ trai, Sesser quẩy đuôi bơi qua.
Như là lúc Kì Thời còn ở trên bờ, nó học theo động tác của loài người, đút nước cho Kì Thời uống, nhìn thấy nhân loại bị mình bắt về hang động đang ngoan ngoãn uống nước, chiếc đuôi của giao nhân chuyển động, đồng tử hơi khuếch tán.
Kì Thời uống nước xong thì muốn mở miệng hỏi Sesser chuyện mưa bão ở thị trấn, chỉ là sau khi ly nước bị lấy đi, giao nhân liền thẳng thắn sáp đến.
Trên đỉnh của giường vỏ trai xuyên thấu tia sáng yếu ớt, tất cả nguồn sáng xung quanh bỗng chốc trở nên ảm đạm, bên trong bóng tối, môi lưỡi lạnh băng của giao nhân khi vừa chạm vào Kì Thời thì đã gấp đến nỗi bao trùm lấy cậu.
Kì Thời bị hôn, bị nhốt trong vòng tay của giao nhân, không thể cử động được chút nào.
Nụ hôn mạnh mẽ nóng bỏng khiến Kì Thời thở không ra hơi, mọi thứ trước mắt đen kịt, Kì Thời vươn tay muốn đẩy giao nhân ra, nhưng lại bị dụ dỗ đắm chìm trong sự thân mật sâu sắc.
Quá quen với việc bị nhốt trong phòng tối, hệ thống giải thích hành vi của giao nhân với Kì Thời vào giây phút sau cùng: 【Giao nhân đã rơi vào kì phát tình, nó đang đưa ra lời mời giao phối với ký chủ.】