Trời mưa bão mãnh liệt, nước biển dâng cao, vô số loài cự vật biển sâu bơi lội trên bề mặt biển, không dám lặn xuống dưới, đêm đen tăm tối đưa tay không thấy năm ngón, lượng nước tích lũy trong thị trấn đã dâng lên đến cẳng chân, tiếng người hoảng loạn, đám người tỉnh dậy trong cơn giông gió, vội vội vàng vàng đi lên chỗ cao hơn.
Kì Thời không biết được tình huống trên đất liền, hơi thở của cậu nóng rực đến dọa người, trước mắt là một mảng tối đen, bên trong cơn mơ màng, Kì Thời cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Những viên ngọc trai bên ngoài vỏ trai tỏa sáng, sẽ chẳng ai phát hiện ra được cái sào huyệt khác lạ này trong hang động dưới biển sâu, Bích Thủy Châu đã ngăn cản phần lớn nước biển ở bên ngoài cửa hang, hình thành một nơi có thể để cho nhân loại sinh sống, giao nhân đã giấu nhân loại xuống dưới đáy biển, giấu ở cái tổ do chính nó tạo nên.
Bên trong vỏ trai khổng lồ được bao phủ bởi những tấm mền êm ái, nửa chiếc vỏ còn lại đang hé mở đã che đậy hết cảnh tượng đang diễn ra trong đó.
Có lẽ là do cảm thấy quá nóng, nên dưới bóng tối u ám, có một bàn tay thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, đáp ở trên mép của vỏ trai, chủ nhân của bàn tay này chắc hẳn là một thanh niên tuấn mỹ, cổ tay mảnh khảnh, những đầu móng tay lộ ra trông tròn trịa trơn bóng như ngọc lại có thêm phần ửng hồng.
Bàn tay đó yếu ớt đặt trên mép vỏ trai, rồi lại đột ngột siết chặt, dường như giao nhân đã phát hiện ra rồi, không được bao lâu, thì bàn tay to lớn của giao nhân vươn ra, bắt lấy bàn tay kia kéo trở vào.
Tuy chỉ là lướt qua, nhưng đủ để thấy rõ, những móng vuốt vốn bén nhọn của giao nhân đã trở nên bằng phẳng, giao nhân ở trước mặt Kì Thời đã rút hết đi lực công kích của mình trông giống như một con quái vật được nuôi trong nhà, cam tâm mài phẳng tất cả răng nhọn.
Kì Thời không phát giác ra được những điều này, trong phút chốc khi giao nhân áp sát lại, tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được chính là cơn nóng rạo rực, mùi của nước biển không hề khó ngửi, thậm chí còn mang theo một hơi lạnh man mác, Kì Thời trong cơn mơ hồ nhịn không nổi mà dán lên luồng nhiệt mát lạnh đó, đổi lại chính là sự chiếm hữu càng sâu sắc.
Trong lúc ngẩn ngơ, Kì Thời nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp được giao nhân, dưới tình huống ý thức của Kì Thời vẫn đang tỉnh táo, đêm đó ở nhà gỗ, giao nhân để lộ ra khí tức nguy hiểm, nhưng cái gì cũng không làm mà rời đi.
Bóng lưng của loài quái vật biển chìm sâu dưới đáy đại dương trông cô độc vô cùng, nó có lòng phòng bị cực mạnh đối với con người và ghê tởm tất cả loài người, nhưng lại ngoài ý muốn không có gây tổn hại nào cho Kì Thời, thân hình nó hòa vào bóng đêm, biến mất không dấu vết.
Lúc ban đầu, khi nhìn thấy giao nhân bị thương, cậu cũng đã có nghi ngờ, chỉ là khi thấy máu chảy ra lênh láng từ miệng vết thương, thì Kì Thời cuối cùng vẫn đưa giao nhân về nhà, cậu vốn nghĩ đợi đến khi vết thương lành hẳn thì sẽ đem nó đi phóng sinh, rồi sau đó sẽ trở về vương quốc âm thầm dự trữ thế lực hòng lật đổ thế giới quan lệch lạc dưới sự cai trị của quốc vương.
Nhưng lại chẳng ngờ giao nhân lại xem cậu như bạn đời mà đem về tổ cùng trải qua kì giao phối.
Bên trong cái tổ vang vọng tiếng hít thở nhè nhẹ, nụ hôn của giao nhân rơi xuống, dọc đường đi còn lướt qua một tia run rẩy, lúc vừa bắt đầu Kì Thời còn muốn đẩy Sesser ra để hỏi thăm chuyện mưa bão và tình hình trên bờ.
Về sau, cậu chỉ có thể miễn cưỡng ngăn mình phát ra âm thanh, ngay cả âm giọng cũng trở nên gập ghềnh, trắc trở.
Giao nhân cọ lên môi Kì Thời một cách thân mật, nó ghé sát bên tai Kì Thời, trông như những đôi tình nhân ngọt ngào tỉ tê lời tâm sự, quái vật biển sâu học theo cách nói chuyện của loài người, thủ thỉ tên của Kì Thời hệt như lúc vừa bắt đầu, việc giao nhân gọi tên bạn đời của mình trong giai đoạn nhạy cảm không phải là chuyện bất ngờ gì, Kì Thời vốn đang thả trôi ý thức mơ mơ màng màng đột nhiên mở mắt, cơ thể cậu dưới trạng thái tỉnh táo không thể tự chủ mà quàng lấy cổ của giao nhân và hôn lên.
Động tác của giao nhân chợt dừng, yết hầu lên xuống, nó ôm chầm lấy nhân loại trong lòng mình, thẳng thắn bộc bạch biểu đạt tình yêu với người bạn đời:
"... Shad..."
"Thích... thích... "
"Shad,... thích em."
【Tít, giá trị hận thù của NPC giao nhân -5, giá trị hận thù hiện tại: 80. 】
Đáy biển tĩnh lặng không một gợn sóng, cơn giông bão vốn đang gào thét bao trùm cả thị trấn có phần dịu lại, dường như đang biến hóa lên xuống theo tâm trạng của kẻ trị vì, mức độ dao động của bọt sóng cũng trở nên khác hẳn, các đợt sóng dần nhỏ đi, các loài động vật biển vốn đang bơi lội trên mặt biển cũng dần dần rút về đáy đại dương.
Sức nước đã dần yếu đi, những người dân trong trấn có được một quãng thời gian ngắn để thở lấy sức, bầu trời trên cao vẫn ảm đạm như cũ, không biết cơn bão tiếp theo sẽ xuất hiện vào lúc nà.
Nhưng cho dù có như thế nào, thì bọn họ cũng đã may mắn nhặt về được cái mạng của mình.
-
Khi Kì Thời tỉnh lại, thì bên ngoài hang động đã có ánh sáng, ánh nắng mặt trời không thể chiếu xuyên đáy biển, chỉ có thể phân biệt ngày và đêm thông qua từng tia sáng đan xen vào dòng biển u tối.
Hệ thống ân cần báo cáo thời gian: 【Bây giờ là sáu giờ chiều, mặt trời sắp xuống núi rồi. 】
Một giấc này, Kì Thời ngủ thẳng đến chiều hoàng hôn của ngày hôm sau.
Kì Thời mơ hồ nhớ lại, mãi đến khi ánh sáng bên ngoài hang động chuyển từ tối đen sang sáng nhạt thì giao nhân mới lưu luyến dừng lại, lúc cậu tỉnh lại thì phần eo cực kì nhức mỏi, cảm giác nơi nào đó bị vật lớn nới rộng đến giờ vẫn còn có chút căng đau.
Giao nhân không biết tiết chế, sự tiếp xúc thân mật trong thời gian đặc thù này đã gây ra hàng loạt các hành động ảnh hưởng trực tiếp lên người bạn tình, mà Kì Thời cũng vô thức tiếp nhận những hành vi thân mật của giao nhân.
Nghĩ đến những hành động không chịu sự khống chế của bản thân đó, Kì Thời nắm chặt hai tay, phần sau gáy đỏ ửng một mảng.
Tuy rằng cơ thể có phần sưng đau, nhưng lại rất sảng khoái, rõ ràng là đã được tắm gội qua, Sesser vẫn luôn ngồi canh giữ bên cạnh vỏ trai vừa nhìn thấy Kì Thời tỉnh lại, thì liền sáp đến, dùng khăn mặt ướt lau chùi mặt mũi cho Kì Thời.
Điều thần kì ở đây chính là, chiếc khăn ướt mà Sesser mang đến đã được nhúng qua nước nóng, cũng không biết giao nhân làm sao mà tìm được nước nóng ở giữa đại dương này nữa.
Sau đó, nó đút nhân loại uống một ít nước nóng, rồi lại cho ăn thêm bánh mì, nhìn đuôi mắt đỏ thấu và đôi môi phớt hồng của Kì Thời, Sesser lại tiến đến gần, nó thủ thỉ gọi tên của Kì Thời, muốn hôn cậu, nhưng lại bị Kì Thời chặn môi lại đẩy ra một chút.
Cổ của cậu thanh niên thon dài, trên vai lấp đầy những vết tích màu đo đỏ, Kì Thời liếc nhìn giao nhân, phớt lờ sự run rẩy trong tiềm thức khi đụng chạm với đối phương, Kì Thời lên tiếng nói với Sesser: "Tôi phải trở về đất liền. "