Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 15: Cung vị sụp đổ



Thậm chí ông còn nghĩ cho dù bọn cướp vơ vét tài sản lấy đi cái điện thoại thì cũng được, ít nhất có thể biết tạm thời con gái còn an toàn. Hôm nay không hề có chút tung tích, không chút tin tức mới là đáng sợ nhất.

Cho nên ông vừa nghe thấy câu hỏi của Đường Nham thì trái tim như bị đánh mạnh vào vậy. Ông thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông nhìn có vẻ bình thường trước mặt này biết tung tích con gái mình hoặc có thể anh là một trong số hung thủ, bây giờ qua đây để đàm phán.

Tô Kiến Quốc nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm vào Đường Nham, nói với giọng lạnh lùng: “Lời này của cậu là có ý gì?”

“Thực ra tôi là một đạo sĩ nhỏ chuyên xem tướng cho người ta. Vừa rồi lúc ông đi ngang qua tôi, tôi thấy bên trái trán ông lờ mờ xanh, hình như trong nhà có tai họa. Vì vậy tôi mới đánh bạo nhắc nhở ông một câu.” Đường Nham giả vờ nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“À, vậy à? Vậy cậu nói thử xem trong nhà tôi xảy ra tai họa gì?” Tô Kiến Quốc khẽ chớp mi, trầm giọng nói.

Theo ý ông, thanh niên bỗng xuất hiện trước mắt này nhất định là một tên côn đồ chuyên đi lừa gạt người thiếu hiểu biết, há miệng là dùng câu hỏi để gài bẫy người ta. Ở trên thương trường có sóng to gió lớn nào ông chưa từng gặp, chút trò lừa bịp vặt vãnh này quả thực như thể trẻ con chơi với ông nội vậy. Nếu thanh niên này không nói ra được nguyên nhân thì ông sẽ lập tức bảo vệ sỹ đưa anh tới đồn cảnh sát.

Nếu là trước kia, Tô Kiến Quốc gặp phải chuyện này thì sẽ bảo thẳng vệ sỹ đuổi người đi. Nhưng thời gian gần đây, vì con gái mất tích nên ông tâm phiền ý loạn, thanh niên này còn dám đâm đầu vào họng súng vậy cũng đừng trách ông ra tay không lưu tình.

“Phần gồ lên dưới mí mắt là cung tử nữ. Nếu là bình thường chắc chắn con gái sẽ bình yên khỏe mạnh thuận lợi. Nhưng tôi thấy cung vị của ông bất chính, đã sắp sụp đổ rồi, chắc chắn là con gái trong nhà xảy ra vấn đề. Hơn nữa e rằng đã dữ nhiều lành ít.” Đường Nham không e dè gì mà nhìn thẳng vào mắt Tô Kiến Quốc, gằn từng chữ nói.

“Cái gì?”

Tô Kiến Quốc nghe xong lời Đường Nham nói, trái tim nhất thời đập thình thịch. Người này lại nói đúng rồi. Rốt cuộc là trùng hợp hay là đã biết trước? Đại não ông chuyển động cấp tốc, tự hỏi những nguyên nhân có thể, ánh mắt nhìn Đường Nham cũng mang theo phần đánh giá kỹ càng. Dù sao đối với một người ở thế kỷ hai mươi mốt mà nói thì nói mấy câu như mình tính ra đúng là khiến ông khó có thể tin được.

“Sao? Xem ra ông còn chưa quá tin lời tôi nói. Vậy tôi nhiều chuyện thêm mấy câu. Trán ông cao, rộng rãi, đầy đặn cho nên về mặt sự nghiệp và quan hệ với mọi người đều rộng, tài lộ cũng rộng. Nhưng bây giờ trên trán lại có hai hạt đậu như thể hai tòa núi lớn đang nhẹ nhàng đè lên sự nghiệp của ông. Nếu tôi không đoán sai thì gần đây chắc chắn trong công việc của ông gặp phải trắc trở không nhỏ. Hơn nữa lông mày là quân, mắt là thần. Mắt mang theo tinh thần mới có thể tâm tưởng sự thành (thành công trong việc muốn làm), tài vận thật tốt. Hôm nay mắt ông đục ngầu mệt mỏi, chắc chắn là gần đây bôn ba vất vả khổ cực. Tôi nói có đúng không?” Đường Nham đã tính trước, nói.

Nghe xong những lời này, sắc mặt Tô Kiến Quốc hoàn toàn thay đổi. Khoảng thời gian trước ông bàn bạc một vụ làm ăn lớn, vì sợ bị đối thủ cạnh tranh phá rối cho nên đặc biệt giữ bí mật. Trong cấp cao của công ty cũng chỉ có khoảng hai ba người biết rõ. Hơn nữa họ đều là người tâm phúc của mình, chắc chắn sẽ không để lộ tin tức.

Vốn đã bàn bạc xong xuôi nhưng ngày hôm qua, đối phương bỗng truỳen thông tin tới nói là tạm ngừng hợp tác, có ý định khác. Lập tức khiến Tô Kiến Quốc đã chuẩn bị rất nhiều tài lực và nhân lực trở tay không kịp. Hơn nữa thêm chuyện con gái mất tích nên ông chỉ có thể chịu vất vả, áp lực từ xung quanh giữa hai tầng, đã vài ngày không được ngủ ngon rồi. Rốt cuộc người trẻ tuổi trước mắt này làm sao để biết những chuyện này? Chẳng lẽ là tính ra thật à?

“Không sai. Cậu nói rất đúng. Vậy tiếp theo tôi nên làm cái gì bây giờ?” Tô Kiến Quốc hỏi ngược lại.

“Nói chuyện ở đây cũng không tiện. Ông có thể mời tôi tới chỗ các ông ngồi một chút, tiện thể xem phong thủy tòa nhà chỗ ông giúp ông không? Tôi cũng không phải kẻ lừa đảo nói năng bậy bạ gì, sẽ không yêu cầu thù lao gì với ông cả, chỉ đơn thuần muốn giúp ông thu xếp mà thôi.” Đường Nham thấy Tô Kiến Quốc không đề phòng mình như lúc mới gặp nữa, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều nên anh vội vàng đề cập tới chuyện này.

Tô Thiên đã kề vào tai anh thúc giục rất nhiều lần rồi, nhất định phải khiến anh đi theo Tô Kiến Quốc về nhà, còn nói gì mà không tận mắt thấy tình hình trong nhà thì không thể yên tâm. Đường Nham bị cô ồn ào tới kinh khủng, đành phải bất đắc dĩ nghe lời.

“Được. Mời lên xe.” Tô Kiến Quốc đồng ý rất thoải mái. Người thanh niên trước mặt này toàn thân lộ ra sự kỳ lạ. Vốn ông hơi chống cự nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới người này có thể biết tung tích con gái mình thì làm sao cũng không nói lời từ chối ra khỏi miệng được. Thôi, chỉ cần có thể tìm được con gái thì mặc kệ dùng cách gì ông cũng phải thử một lần.

Sau đó, Đường Nham đi theo Tô Kiến Quốc lên xe, còn Tô Thiên thì rúc vào cái ghế nhỏ hẹp trong suốt hành trình, nước mắt lưng tròng nhìn bố nhà mình. Ánh mắt ấy khiến Đường Nham đứng ngoài nhìn cũng hơi không đành lòng.

Thôi, sau này đối xử tốt với tên nô lệ này chút. Ừm, lúc dùng roi da nhỏ dạy dỗ cô thì đánh ít đi vài roi. Đường nào đó vô cùng rộng lượng mà ra quyết định.

Xe đi thẳng về phía trước, rẽ vào một khu biệt thự xa hoa rất nhanh. Mỗi căn biệt thự đều có tạo hình tinh xảo độc đáo, còn có thêm một khu vườn hoa nhỏ.

Đường Nham nhìn không chớp mắt, không kiềm được mà tấm tắc lấy làm kỳ trong lòng. Nhắc tới kẻ có tiền chính là khác biệt như thế. Nhìn chỗ ở này xem có cách xa tít tắp chỗ bản thân ở không. So sánh lấy thì cái cửa hàng nhỏ nhà mình đúng là giản dị không bản lĩnh.

Đường Nham vừa bùi ngùi vừa đi theo Tô Kiến Quốc vào trong một ngôi biệt thự ở phía đông.

Qua con đường mòn quanh co khúc khuỷu trong hoa viên, tới phòng khách rất nhanh. Vừa vào cửa Đường Nham đã không kiềm được mà khen một câu. Nhà họ Tô này đúng là rất biết trang trí nhà cửa, Kết cấu bên trong không thấy xa hoa mà khiêm tốn, không nguy nga tráng lệ mà lại đơn giản đại khí.

Bàn ghế trong nhà đều là gỗ lim loại thượng hạng. Đồ vật trang trí cũng là đồ gốm thiên về phong cách cổ. Trong đại sảnh được thu dọn sạch sẽ, liếc mắt nhìn sang khiến người ta sinh lòng thiện cảm.

Một con chó to lông xù màu vàng với bộ lông bóng loáng đang ngồi xổm bên cạnh cây cột, vừa lè lưỡi vừa nhìn thấy Đường Nham tới thì lập tức chạy tới đảo vòng quanh anh. Miệng nó sủa gâu gâu không ngừng.

“Chàng trai đừng sợ hãi. Đây là chó con gái tôi nuôi, ở bên nó thời gian dài rồi. Tính tình cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ không cắn bậy.” Tô Kiến Quốc vội vàng giải thích.

“À, không sao. Chó là người bạn trung thành với con người. Tôi cũng rất thích.” Đường Nham cười trả lời.

Vệ sỹ không vào theo mà tự giác đứng canh ở cửa ra vào. Tô Kiến Quốc mời Đường Nham ngồi xuống ghế sô pha, trợ lý nhỏ thì cung kính đứng bên cạnh.

Hai người vừa ngồi đàng hoàng thì một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đã đi từ trên cầu thang xuống, hai tay bưng một cái khay. Trên khay đặt một cái tách sứ xinh xắn. Tới cạnh chỗ Tô Kiến Quốc ngồi, bà ta cung kính cúi người nói: “Ông chủ, ông đã về rồi.”