Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 16: Rất khó xử



“Bà chủ sao rồi?” Tô Kiến Quốc lo lắng hỏi.

“Dạ, vẫn giống như mấy ngày trước, mệt mỏi nằm trên giường, cơm chiều cũng không ăn, tôi vừa bưng lên cho bà một chén canh gà, nhưng cũng chỉ uống mấy ngụm.” Người phụ nữ trung niên mặt mày ủ ê nói.

“Vậy thôi, lát nữa bà mang lên cho bà ấy một chút đồ ăn, được rồi, mang hai chén trà đến đây.” Tô Kiến Quốc nhíu mày phân phó.

Tô Thiên nghe tin mẹ mình bị bệnh phải nằm trên giường, ngay lập tức không đứng im được, bỏ lại một câu tôi đi xem, cũng không chờ Đường Nham đáp lại, đã vội vã chạy lên cầu thang, thế nhưng bây giờ cô là một linh hồn, không ai có thể nhìn thấy cả.

“Ôi, con gái của tôi đã mất tích vài ngày, ngay cả chút manh mối cũng không tìm được, tôi sốt ruột chết mất, chàng trai, cậu xem có cách gì tìm được con gái tôi không, nếu tìm được, tôi nhất định sẽ hậu tạ.” Tô Kiến Quốc mặt màu ủ ê nói, hiện tại khi tuyệt vọng cái gì ông cũng thử, mặc kệ có cách nào cũng phải thử, nếu con gái thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ nhà này không chịu được.

“Trước tiên ông đừng gấp, để tôi xem phong thủy của nhà.” Đường Nham nói xong, đứng dậy nhìn bốn phía, nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong lòng tính toán nên giải thích với Tô Kiến Quốc như thế nào, tuy anh biết chỗ chôn cất Tô Thiên, nói thẳng ra như vậy, rất dễ bị hoài nghi, phải nghĩ ra cách nói hoàn hảo mới được.

“Phòng khách hướng Đông Nam có liên quan đến số mệnh con cháu, thuộc hướng Kim, hiện tại xem ra vị trí này khí chưa bay hết, bởi vậy cô Tô cũng ngay vị trí này, kết hợp với ngày tháng năm sinh, kết quả là ở một khu vực cách  phía Đông Nam khoảng 20 km, hơn nữa chắc hẳn là ở chỗ thưa thớt người, ông Tô lên phái người đi tìm đi.” Đường Nham làm bộ làm tịch một hồi, mới bịa lung tung ra một lý do.

“Chàng trai tính thật chính xác, cảnh sát nói với tôi, không sai biệt lắm thì con gái tôi mất tích tại khu vực đó, nhưng bọn họ không cách nào tìm ra manh mối, xem ra là bị người khác che dấu rồi, cái này tôi phải phái người đi tìm.” Tô Kiến Quốc đứng dậy, nghiêng đầu dặn dò tiểu trợ lý vài câu.

Cũng không biết là nói gì, dù sao vẻ mặt tiểu trợ lý cũng rất nghiêm túc, Đường Nham thấy thế, vội nhắc nhở một câu: “Con chó kia cũng thuộc sao Kim, hơn nữa rất quen thuộc với cô Tô, nếu mang nó theo nhất định sẽ có tác dụng.”

Tiểu trợ lý nghe vậy đưa mắt nhìn Tô Kiến Quốc, ông khẽ gật đầu, lúc này mới hiểu ý đi ra ngoài.

Lại hàn huyên vài câu với Tô Kiến Quốc, ước chừng thời gian không sai biệt lắm, lúc này Đường Nham mới đứng dậy cáo từ rời đi, tiện thể để lại địa chỉ, dặn Tô Kiến Quốc có chuyện gì có thể tìm anh.

Đến bây giờ, Tô Thiên vẫn chưa xuống tầng để trở về, Đường Nham đang rất sốt ruột muốn chết, lại không thể tức giận, nhưng chung quy vẫn không thể chạy lên tầng gọi người, anh không còn cách nào chỉ có thể đi ra ngoài trước, dựa vào khế ước ràng buộc của hai người lúc đó kéo cô lại đây.

Tô Thiên vừa lên tầng đã bị bộ dáng tiều tụy của mẹ làm cho hoảng sợ, trong lòng vừa lo lắng vừa tự trách, nếu bọn họ biết tin cô đã chết, không biết sẽ bị đả thương đến mức nào nữa.

Ngồi ở mép giường kéo góc chăn cho mẹ, nhẹ giọng nói những lời an ủi, tuy rằng mẹ Tô một chữ cũng không nghe thấy, nhưng Tô Thiên tin tưởng bà có thể hiểu được tấm lòng của mình.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Tô Thiên cảm thấy cơ thể bắt đầu không khống chế được, thiếu chút nữa bay ra ngoài cửa, cô dùng hết sức lực cũng không chống lại được, chỉ có thể lưu luyến nhìn nhà của mình vài lần, sau đó thì bay ra khỏi biệt thự.

Đường Nham đợi cô ở chỗ cách biệt thự không xa, Tô Kiến Quốc đặc biệt sai người đưa anh về, cho nên hiện tại anh đang rất thoải mái ngồi trên ghế da, đến khi thân ảnh Tô Thiên xuất hiện trong xe, Đường Nham mới phân phó tài xế chạy xe.

Tô Thiên giận không thôi trừng mắt nhìn anh, mưu đồ nói trong đầu anh: “Anh làm gì vậy, tôi mới ở đó được một lúc mà thôi.”

“Chị à, cô có thể dùng lương tâm của mình nói chuyện không, đó là một lúc sao, cũng được hai tiếng rồi, tôi đã nói hết chuyện rồi, không kiên trì nổi nữa mới đi, nhưng tâm nguyện của cô đã được thực hiện, giờ tại sao lại đòi công đạo với tôi?” Đường Nham nói thầm.

Hiện tại có người ngoài ở đây, bọn họ không thể trực tiếp nói chuyện, cũng may lúc đó có khế ước ràng buộc, ý thức trao đổi với nhau cũng rất dễ dàng.

“Tôi mặc kệ, anh nói cho tôi gặp bố mẹ, đến khi yên tâm mới đi, nhưng hiện tại tôi không yên tâm một chút nào.” Trong lòng Tô Thiên mất hứng, vẻ mặt cũng lạnh đi.

“Cô lại dám tranh luận với tôi đúng không?” Đường Nham chán nản, tay muốn bắt Tô Thiên, nhưng lại bổ nhào vào khoảng trống.

Chết tiệt, sức mạnh của người phụ nữ này quá lớn, bây giờ còn là bộ dáng trong suốt, đã không bắt được, chờ cô ngưng tụ thành vật có thật, nhất định mình sẽ trừng trị cô nô lệ không nghe lời này.

Đường Nham vừa nói thầm trong lòng, nhưng ánh mắt không tự chủ được chuyển qua người Tô Thiên, ngay lập tức trong đầu toát ra một ngọn lửa, cháy khiến cả người anh đều khó chịu.

Chỗ không thể miêu tả cũng nổi lên phản ứng.

Vừa về đến nhà, Đường Nham vọt ngay vào nhà tắm, nếu không giải quyết một chút, chỉ sợ anh bị ngọn lửa đốt cháy.

Đợi đến lúc Đường Nham tắm rửa thoải mái xong, mặc chiếc quần đùi đi ra, Tô Thiên không có việc gì nằm ở sô pha, cô tưởng Đường Nham bị đau bụng tiêu chảy, mới vọt vào nhà tắm, vốn dĩ không ngờ tới đối phương là đi giải quyết như cầu sinh lý.

“Được, cô ở đây đi, có cơ hội tôi lại đưa cô về gặp bố mẹ, bây giờ thầy muốn lên giường ngủ, nói chúc ngủ ngon mau.” Hai tay Đường Nham chống hông, rất có khí thế ra lệnh.

Tô Thiên quay đầu nhìn anh một cái, giống như nhìn tên ngốc, sau đó lại vòng vo quay đầu lại, trực tiếp xem anh như không tồn tại.

Người phụ nữ này là muốn tạo phản, lại có thể khiêu chiến quyền uy của anh, xem anh thu thập như thế nào, Đường Nham nổi giận ngay tức khắc, xoay người mở ngăn kéo, cầm roi da hùng hổ lại đây.

Tô Thiên thấy anh thật sự đến đây, ngay lập tức cũng không dám sĩ diện vội vàng ngồi dậy từ sô pha, không tình nguyện nói câu chúc ngủ ngon.

Không phải một câu thôi sao, nói thì nói, không có gì to tát, nếu lại bị đánh lần hai, vậy cả đêm cô không được thoải mái.

“Không được, rất có lệ, phải quỳ lạy trên mặt đất, nói cung kính.” Đường Nham bất mãn nói, vung roi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh giòn giã.

“Không thể quỳ, họ Đường kia đừng có quá đáng.” Tô Thiên bị âm thanh của roi da làm cho run run, ngoài miệng thì mặc cả, gọi chủ nhân cũng được, tên đàn ông thối này còn bắt cô quỳ xuống, cô còn chưa quỳ xuống với bố mẹ mình đâu.

Bị một nô lệ phản bác nhiều lần, chủ nhân Đường Nham cuối cùng cũng không nhịn được, không nói không rằng, vung tay, hung hăng quất roi da vào người Tô Thiên.