Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 4: Đêm kinh hồn



Lúc này, hồn ma kia có vẻ muốn ngăn hai người kia lại. Nhưng hai kẻ mặc đồ đen hình như có mang theo thứ gì đó kỳ quái, mỗi lần nó muốn tiến sát lại gần đều bị văng ra. Thử mấy lần đều không được, nó hoàn toàn vô vọng, đành mờ mịt đứng nguyên tại chỗ.

Không còn ánh đèn xe rọi sáng nữa, nghĩa trang chìm trong màn đêm đen kịt, vì thế mà khi Đường Nham nhìn lại, anh kinh ngạc nhận ra hồn ma nọ đã biến đi mất tăm mất tích.

Mẹ nó, đừng nói là đi theo rồi đấy nhé? Khó khăn lắm mới gặp được một con quỷ thực sự, thế mà lại để trốn mất dưới mắt, đúng là đáng tiếc mà.

Đường Nham nấp trong bụi thêm một lát, xác định xe đã đi xa, không còn ai xuất hiện nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vịn vào cây đại thụ bên cạnh, từ từ đứng dậy.

Ban nãy giữ mãi một tư thế ngồi xổm quá lâu, bây giờ cả hai đùi đều tê nhừ, nếu không vịn vào cây đại thụ thì anh sợ mình sẽ ngã luôn xuống đất mất.

Đợi đến khi ổn định lại được cơ thể rồi, Đường Nham mới đi đến cái hố hai người nọ vừa đào. Anh móc ra cái xẻng từ trong balo mang theo, cũng may là khi ra ngoài mình mang đủ đồ, còn định đào mấy gốc cây, không ngờ lại có ích ở đây.

Người này vừa mới chết không lâu, cơ thể và hồn phách chắc chắn vẫn còn có thể hợp lại được, Đường Nham chuẩn bị thử xem có thể gọi hồn một lần nữa trở về hay không.

Dù sao công cụ vẫn quá nhỏ, dùng rất tốn sức. Khi Đường Nham vất vả lắm mới đào được lớp bùn ra, anh mệt đến mức tụt đường, mông phệt luôn xuống đất, thở hổn hển, đến khi khôi phục lại chút sức mới vội vàng nhảy xuống hố đất.

Ánh sáng điện thoại yếu ớt, có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt cô gái trắng bệch, trên người lạnh như tảng băng, không biết đã chết từ khi nào.

Ồ, trông cũng không tệ. Đường Nham lắc đầu thở dài, cô gái nhỏ này đúng là xui xẻo, còn trẻ thế này đã mất mạng rồi.

Nhưng cũng nhờ thế mà anh lại được hời. Em gái à, nhân từ chút đi, nhường hồn lại cho anh dùng nhé cưng. Đường Nham không đợi nổi nữa, bò ra khỏi hố, kéo ba lô kiếm dụng cụ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi sau gáy anh.

Khi vừa bước được bước đầu tiên ra khỏi, đột nhiên cảm giác được có gì đó nằm trên vai mình. Đường Nham bắt đầu thấy căng thẳng, một cảm giác rợn hết cả tóc gáy chậm rãi lan tràn khắp người anh.

Đây là khu mộ hoang đó, trừ anh ra ở đây chẳng có nổi một thứ gì sống, cái thứ trên vai mình rốt cuộc là gì đây. Đường Nham máy móc quay sang nhìn.

Một bàn tay trắng bệch đang nắm chặt bả vai anh.

“Á!”

Tinh thần Đường Nham bị tập kích cực mạnh, gào ầm lên, vừa cố gắng thoát khỏi cái tay vừa chạy như điên về phía trước.

Nhưng anh thật sự hoảng loạn lắm rồi, chẳng quan tâm đường đất gì sất, lơ mơ nên bị đẩy một phát, ngã sấp mặt.

Cơn đau ập đến, Đường Nham thầm rên một tiếng rồi run rẩy nhìn về phía sau.

Một bóng dáng hơi mờ trôi lơ lửng trên không cách anh không xa. Nhưng dù sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần cũng không thể che giấu dung nhan tuyệt sắc của cô ta.

Khuôn mặt tinh xảo, dung nhan diễm lệ, mặc bộ đồ thể thao đỏ bình thường nhưng lại có thể khéo léo khoe đường cong hoàn mỹ, đặc biệt là đôi thỏ trắng trước ngực, chỗ áo phình phình lên ấy hả, như thể muốn bung là bung ấy.

Con nhóc Lưu Tiểu Nhiên mà so với người ta chỉ có thể bị ngược ra bã, không cùng đẳng cấp luôn đó.

Cái tay của cô gái này cũng không xi nhê gì với anh trai tân Đường Nham nữa rồi, có nhìn thấy tình cảnh này bao giờ đâu, lúc ấy chỉ có chăm chăm mà nhìn cho thích, nước miếng muốn rớt cả ra, quên phắt luôn tình cảnh nguy hiểm của mình hiện giờ.

Đàn ông mê gái đúng là điên đến sợ mà!

Con quỷ kia thấy Đường Nham nhìn cô ta chằm chằm thì dần lại gần từ khoảng xa kia, ngày càng đến sát Đường Nham.

Gió lạnh ập đến theo bước đi của cô ta, khiến Đường Nham lạnh thấu tim. Anh thoáng giật mình, bừng tỉnh từ cơn ảo tưởng, mới ý thức được rằng trước mặt mình bây giờ cũng chẳng phải gái đẹp gì cho cam, mà là một con quỷ cái không có chút hơi thở nào.

Nhìn thân hình này là biết ngay, đây chính là con quỷ vừa biến mất ban nãy. Tôi nói này em gái à, em đang yên đang lành mà chơi trốn tìm làm quái gì, đúng là muốn hù chết người mà.

Rốt cuộc là còn nghĩ đến tình hữu nghị thuần khiết giữa người với người không thế!

Tô Thiên cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi. Vốn định về nhà, lại đột nhiên bị tập kích, sau đó thì chẳng còn biết gì cả. Đợi đến khi khôi phục lại ý thức lần nữa mới phát hiện tự nhiên chết mất rồi, biến thành một hồn phách mờ ảo yếu ớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ sát hại mình kéo xác đến khu ngoại ô hoang vu chôn, mà đến chút sức phản kháng cũng chẳng có.

Cô cố hết sức la lớn, nhưng ngay cả chút tiếng nói cũng không phát ra nổi, bất lực khốn khổ dệt thành lưới, bó chặt lấy cô.

Sau khi hai người kia đi, cô rơi vào trạng thái đần độn luôn, cho đến khi Đường Nham, một gã bỉ ổi đêm hôm khuya khoắt chẳng biết từ đâu chui ra, xuất hiện.

Chẳng ứ chẳng hừ gì đã đào xác cô lên, còn dê dê biến thái nhìn không rời mắt, từ phát điên mà dùng để hình dung anh ta cũng coi như là khen rồi đấy.

Bà cô đây tốt xấu gì cũng là gái nhà lành ở xã hội thượng lưu, cho dù có chết cũng không thể để người khác làm nhục thế được. Một luồn oán niệm bốc lên, hóa thành từng sợi khí đen vây quanh hồn phách cô. Tô Thiên cảm thấy hình như mình đã có sức, túm lấy Đường Nham theo bản năng.

Không ngoài dự liệu, Đường Nham bị sờ đến giật mình.

Nhưng tôi đây cũng có làm gì đâu, sao lại tới tìm tôi? Đường Nham tỏ vẻ đau khổ nhưng trong lòng lại thầm chửi tục, căng thẳng đến run cả hai chân, não nhanh chóng xoay vòng, nghĩ xem nên làm sao để thoát.

Chạy, hay không chạy đây, đó là một vấn đề đấy.

Ôi, không đúng nhà, chẳng phải còn có cây roi pháp khí đấy ư? Đây chính là thần vật mà Quỷ Cốc Tử để lại đó nha, đối với mấy thứ nhỏ bé này chắc chắn sẽ đơn giản thôi. Sao mình lại phải chạy như thằng cu làm sai rồi trốn như thế, đúng là ném sạch mặt mũi của sư phụ đi mà.

Đường Nham nghĩ đến đây, nhanh chóng lấy Xích Viêm từ trong lòng ra, cầm thật chặt, căng thẳng nhìn chăm chằm vào bóng dáng kia.

Chỉ cần con quỷ kia có động tĩnh gì là anh sẽ quất roi lên ngay.

Có lẽ đã cảm nhận được ý của Đường Nham, nữ quỷ không đến gần anh nữa, dừng cách đó mấy bước, trong đôi mắt đầy vẻ ai oán, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cố một lúc lâu cũng chẳng phát ra nổi.