Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 5: Đừng dọa tôi nha



Trước kia Đường Nham từng nghe đạo sĩ nhà mình nhắc là sau khi con người ta chết, linh hồn vô cùng yếu ớt, không có sức lực gì, không thể nói cũng không thể nhúc nhích. Có vài người còn thậm chí cả hình người cơ bản cũng không thể ngưng tụ được, rất dễ bị quỷ sai áp giải về địa phủ.

Có điều cũng tồn tại một số ngoại lệ. Có vài trường hợp vì nguyên nhân bất khả kháng nên còn lưu lại nhân gian. Ví dụ như chịu oan lớn hoặc có thể có oán hận rất sâu đậm. Những người này đều có tên chung là chấp niệm.

Chấp niệm không muốn tin rằng mình đã chết, không cam lòng rời đi.

Cũng có thể nói, chấp niệm là nguồn gốc của sức mạnh để ở lại trên thế giới này.

Ma nữ này bị người ta mưu sát mà chết, chắc chắn trong lòng sẽ có thù hận và không cam lòng.

Có điều sức lực của cô vẫn còn quá yếu kém, chỉ có thể ngưng tụ lại thành một hình dạng, lại còn là dạng lờ mờ, ngay cả lời cũng thốt không ra nổi.

Đã biết ma nữ này không có chỗ ghê gớm gì, nỗi sợ hãi trong lòng Đường Nham tan đi một nửa, lòng tò mò cũng xuất hiện. Anh nhìn đôi môi ma nữ chằm chằm không chớp mắt, muốn từ đó đoán ra rốt cuộc cô đang nói gì, có phải muốn để lại manh mối gì cho anh không.

Nhìn hồi lâu, Đường Nham mới phát hiện ma nữ này chỉ lầm bầm tới tới lui lui hai chữ giống nhau. Căn cứ vào phân tích của anh thì hình như cô nói cứu tôi, cứu tôi.

Ông trời ơi, ma nữ cầu xin tôi giúp đỡ thì phải làm gì đây? Đang online chờ, xin mọi người trả lời nhanh chút.

Trong đầu Đường Nham vô thức xuất hiện một câu nói như thế, lập tức đốt cho anh ngoài khét trong sống. Ui phì phì, bây giờ không phải lúc nghĩ vớ nghĩ vẩn.

“Cô muốn tôi giúp cô thật à?” Đường Nham cẩn thận từng li từng tí hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào ma nữ để đề phòng cô bất chợt làm loạn.

Lúc này, Tô Thiên rất vui. Cô nghĩ người đàn ông này cũng giống những người khác, không thấy mình, cũng không nghe được tiếng kêu của mình. Không ngờ cô lại đoán sai.

Đường Nham không chỉ thấy cô mà còn có thể hiểu được ý bằng hành động khoa chân múa tay của cô.

Thật tốt quá, cuối cùng cô được cứu rồi, không cần phải tiêu tan một cách khó hiểu trên cuộc đời này.

Tô Thiên nghe thế thì khẽ gật đầu rồi lại bắt đầu mấp máy môi. Tiếc là lúc này cơ thể của cô đã nhạt hơn lúc nãy vài phần, vốn không thể thấy độ cong nơi khóe môi, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ phân tán khắp nơi thành những mảnh nhỏ vậy.

Đường Nham thầm kêu một tiếng không hay. Ma nữ này mới tách ra, sức lực vốn yếu kém. Bây giờ cô lại nói với anh mấy câu, e rằng chấp niệm còn sót lại của cô không đủ để cô duy trì hình người nữa rồi.

Vốn anh định đi ra để tìm một con ma nữ, hôm nay đã có sẵn đứng ở trước mặt, anh không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này. Thả con ma này bỏ chạy rồi thì biết ngày nào mới có thể gặp lại con khác.

Đường Nham nghĩ tới đây, quyết định thật nhanh, móc một cái hồ lô nhỏ từ trong lòng ra. Đây là di vật lão đạo sĩ để lại cho anh, nói là vật báu truyền lại từ thời tổ tiên. Vì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi cho nên không rõ lắm về nguồn gốc của nó.

Có điều vật báu này lại rất lợi hại, có thể hút sát khí, âm linh và vật thể hư ảo siêu tự nhiên. Lúc này lấy nó ra để đựng ma nữ này thì đúng là quá thích hợp.

“Giấu mình vào trong hồ lô này trước đi. Nếu không cô sẽ biến mất rất nhanh.” Đường Nham rút nút hồ lô ra, nói với ma nữ.

Vẻ mặt Tô Thiên đầy khó xử nhưng cô biết mình không còn sự lựa chọn nào khác. Vì vậy cô chỉ chần chừ một lúc rồi vẫn chui vào trong hồ lô theo lời Đường Nham.

Nhưng kỳ lạ là cô vừa bước lên phía trước hai bước thì không kiềm được mà bị nắm tay kéo lại. Thử thêm lần nữa thì cũng vẫn bị kéo lại. Cô lại thử lần nữa cũng vẫn như thế. Vài lần như vậy, ngay cả Đường Nham cũng cảm thấy không bình thường.

Theo lý thuyết thì sau khi con người ta chết đi, linh hồn đã rơi vào trạng thái tự do, sao ma nữ này chỉ cách chỗ ra trong phạm vi một mét? Vượt quá phạm vi này sẽ không bị khống chế mà quay ngược lại?

Đường Nham sờ cằm, mắt xoay chuyển hai vòng đầy lo lắng trên người ma nữ rồi dời về phía thi thể trong cái hố đất phía sau cô.

Ma nữ vừa xuất hiện, trong khoảng thời gian này mình vẫn ở đây, không thể có ai xuống tay với cô. Như vậy giả thuyết duy nhất là có người động tay chân với thi thể của cô.

“Cô đừng lo lắng. Tôi đi nhìn xem có phải thi thể cô xảy ra vấn đề gì rồi không.” Đường Nham an ủi ma nữ một câu, lúc này mới đi vòng qua cô, nhìn vào trong hố đất, chịu đựng sự buồn nôn trong đầu, cẩn thận mà tìm kiếm trên thi thể lạnh như băng.

Lúc tay Đường Nham chuyển tới ngực thi thể thì sự đẫy đà mềm mại trong lòng bàn tay khiến lòng anh rung động. Dù cách lớp áo nhưng cảm xúc tuyệt vời này vẫn khiến trái tim xử nam của anh đập thình thịch không ngừng,

Có điều chỉ cần nghĩ tới đây chỉ là một thi thể nữ lạnh như băng, lòng anh có cảm giác nổi da gà. Mẹ kiếp, ông đây lớn thế này rồi mà ngay cả một người giống bạn gái cũng chưa từng có, không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với em gái, đối tượng lại là một thi thể. Đây cũng quá lừa người rồi.

Đường Nham không nói gì, thầm gào thét trong lòng nhưng sức trên tay không giảm đi. Anh lại không kiềm được mà bóp mấy cái, lúc này mới bịn rịn mà dời tay đi. Vừa động đậy, anh đã đụng phải thứ gì đó sắc nhọn.

Trời ạ, không đúng, sao trên cơ thể con người lại có chỗ cứng như thế chứ?

Đường Nham tò mò mà cởi áo ra. Đập vào mắt anh là một chiếc áo lót viền ren màu trắng bao bọc lấy mềm mại đẫy đà. Dù trong tình cảnh kỳ lạ như thế, việc này vẫn đánh sâu vào thị giác khiến huyết mạch con người ta sôi sục.

Đường Nham nhìn chằm chằm vào hai viên tròn căng, nước miếng sắp chảy xuống. Ừm, theo phỏng đoán thì chắc chắn vật cứng này giấu dưới lớp quần áo, xem ra phải cởi áo lót nhỏ ra kiểm tra kỹ lưỡng một lần.

Hí hí, đừng mong giấu diếm được manh mối nào qua mắt anh. Đường Nham vừa lộ ra một nụ cười ác độc hèn mọn bỉ ổi, vừa thích thú hào hứng mà xé miếng áo lót trắng kia ra.

Có điều anh vừa vươn tay ra, phía sau anh bỗng có một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thổi tới, lạnh tới mức khiến anh không kiềm được mà hắt xì. Khốn kiếp, sao bỗng trở lạnh thế? Đường Nham ngoảnh lại nhìn thì vừa hay thấy một khuôn mặt trắng bệch đang nổi giận đùng đùng.

“Á.”

Đường Nham kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, bối rối mà né qua bên cạnh, lại không cẩn thận giẫm phải một cục đá, lảo đảo một cái rồi té xuống, té vào trên người thi thể nữ. Mà đầu anh thì vừa hay đặt lên hai luồng mềm mại bất chợt lộ cảnh xuân kia.

Wow, thật mềm. Đường Nham dễ chịu tới mức không muốn ngẩng đầu lên. Mũi anh như còn có thể ngửi thấy mùi thơm như có như không. Đang khi anh thoải mái thì một luồng gió lạnh lại đánh tới, lạnh tới thấu tim, kéo Đường Nham từ trong ngây ngất về với thực tại.

Khốn nạn, người phụ nữ này thật khó trị, mình lại còn giúp cô ta một tay. Cô không chỉ không giúp đỡ thì thôi đi, còn quấy rối mù quáng. Bé ngoan của tôi, vừa rồi suýt chút nữa thì dọa ông đây sợ chết.

Đường Nham vội vàng bò dậy từ trên thi thể, lách người tránh qua một bên, kéo ra một khoảng cách với ma nữ mới chất vấn đầy bất mãn: “Cô làm gì thế? Không thấy tôi đang tìm đầu mối à? Muốn dọa chết tôi hả?”