Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 90: Câu chuyện năm xưa



“Tạm thời ở nhà tôi đi, tôi biết cậu sẽ đến trường nên không qua cửa hàng tìm. Chờ cậu học xong lịch học hôm nay thì dành chút thời gian đến gặp ông ấy đi. À, qua cửa hàng của cậu hay đến nhà tôi?” Chu Mạt hỏi.

“Đến nhà cậu đi, cũng tiện hơn!” Đường Nham nói.

“Vậy được, quyết định rồi nhé, đợi hết tiết tôi sẽ đến tìm cậu.” Chu Mạt vui vẻ nói.

“Ừ.”

“Đại sư lợi hại thế, lại kiếm được mối rồi!” Trương Lương nghe được đoạn đối thoại của hai người nên trêu ghẹo.

“Thôi đi, đừng cười tôi. Chu Mạt nói là chuyện ở quê cậu ấy, đoán chừng cũng không phải gia đình giàu có gì, chắc không kiếm được bao nhiêu tiền. Chẳng qua cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, tôi tiết lộ thiên cơ vốn đã tổn hại âm đức, làm chút chuyện tốt cũng có thể bù vào một phần!” Đường Nham nói.

“Ừ, vậy tôi cùng đi với cậu, dù sao cũng đang rảnh.” Trương Lương nói.

“Được, ít ra còn tiết kiệm được tiền đón xe!” Đường Nham vui vẻ nói.

“Không phải chứ, người anh em à, cậu kiếm được nhiều tiền như vậy còn tính toán ít tiền lẻ đón xe!” Trương Lương nói thầm.

“Ơ hay, cần kiệm là phẩm chất truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Được rồi, không nói nữa, chuẩn bị lên lớp thôi!” Sau khi thấy giảng viên đã vào cửa, Đường Nham vội vàng kết thúc chủ đề.

Sau khi kết thúc khóa học ở trường, Trương Lương lái xe chở Đường Nham và Chu Mạt về lại khu nhà của Chu Mạt.

Lần thứ hai tới chơi, Trương Lương vừa vào nhà đã lập tức nhận ra sự khác biệt. Không khí bên trong cực kỳ dễ chịu, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong, chiếu sáng cả căn phòng, quét đi vẻ âm u trước đó.

Xem ra sau khi được Đường Nham giúp thay đổi phong thuỷ, hiệu quả rất rõ rệt!

Trong phòng khách có một cụ già mặt mũi nhăn nheo, thân hình gầy gò đang ngồi. Vừa thấy bọn họ vào cửa, ông cụ vội vàng đứng lên.

“Cụ Trương ơi, đây chính là Đường Nham mà cháu nói với ông đấy. Hôm nay cháu đặc biệt mời cậu ấy đến nhà!” Chu Mạt chỉ vào Đường Nham rồi giới thiệu với ông cụ.

“Dạ, chào cụ Trương, cháu là Đường Nham.” Đường Nham lễ phép tiến lên chào hỏi.

Ông cụ dùng đôi mắt đục ngầu đánh giá một lượt, thấy khó tin nên nói với Chu Mạt: “Còn trẻ vậy sao? Có đáng tin không?”

“Đương nhiên là có ạ, sao cháu có thể lừa ông được? Đường Nham còn trẻ nhưng rất tài năng đấy ạ, ông mau nói tình huống trong nhà cho cậu ấy đi!” Chu Mạt vỗ ngực bảo đảm.

“Đúng đó ạ, cụ Trương ơi, nói thật đây không phải lần đầu tiên cháu xử lý loại chuyện thế này nên cũng xem như có chút kinh nghiệm. Ông không thể lấy tuổi tác của một người để phán xét thực lực của họ đâu ạ.” Đường Nham vừa cười vừa nói. Anh đã bị nghi ngờ vô số lần rồi nên giờ đã mất cảm giác rồi, dù sao thì anh sẽ dùng sự thực để nói chuyện, không cần thiết phải giải thích quá nhiều.

Ông cụ thấy hai người họ nói chắc như vậy thì không tiện nghi ngờ thêm nữa, đành thở dài một hơi rồi ngồi vào ghế. Ông cụ bật lửa châm điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút một hơi, sau khi phả ra vài hơi khói thuốc mới chậm rãi nói: “Tôi kể cho các cháu nghe một câu chuyện!”

“Được ạ, bọn cháu nghe đây!” Chu Mạt vừa đáp vừa mời Đường Nham và Trương Lương cùng ngồi xuống.

Sau đó ông cụ liền kể một vài chuyện kỳ lạ xảy ra với mình.

Mấy năm trước, người bố Trương Lão Hán của ông cụ qua đời, hưởng thọ 85 tuổi. Trước khi cha già qua đời có kể cho người thân một chuyện, chuyện này đã khiến sự thật của một vụ việc gây chấn động địa phương cách đây vài thập kỷ nổi lên mặt nước, lại rơi vào tầm mắt mọi người.

Vào những năm tám mươi của thế kỷ trước, nhà bọn họ vẫn còn là một hộ giàu có trong thôn. Gia đình họ dường như đã phá bỏ được lời nguyền “Giàu không quá ba đời”, cuộc sống ăn ngon mặc đẹp nối tiếp qua nhiều thế hệ.

Theo truyền thuyết kể lại, tổ tiên nhà bọn họ là những người giàu nhất thời nhà Minh. Nhà họ đã tích lũy được vô số tài sản, cho nên bọn họ mới có thể vượt qua những năm tháng khó khăn đó.

Tục ngữ nói “Bụng no thì nghĩ đến XX”. Nhiều thế hệ trôi qua êm ấm, gia đình dư dả nên nhìn năm đứa con khỏe mạnh thông minh, không biết tại sao người cha già Trương Phúc Huy lại có một suy nghĩ “đã giàu lại quý”. Ông ta tính nhà mình có thuế ruộng, thê thiếp, nha hoàn… không thiếu thứ gì, chỉ thiếu một chức quan.

Bình thường có chút việc cũng phải tự lấy tiền túi để lo lót khắp nơi. Nếu nhà mình có người làm quan thì khi có việc sẽ tự giải quyết được, nói không chừng còn có thể nhờ được tiền tài của người khác.

Không biết là thời tới cản không kịp hay cơ duyên trùng hợp, khi đó trong thôn có một thầy phong thủy vân du bốn phương, đại khoảng bốn mươi tuổi. Không biết tại sao thầy phong thủy này lại đến nhà Trương Lão Tài, hai người mới quen đã thân, trò chuyện với nhau ăn ý.

Lúc nói chuyện, Trương Lão Tài đã tiết lộ ý tưởng tìm kiếm sự giàu có của mình. Sau khi thầy phong thủy tính toán vài phép đã thương cảm nói với Trương Lão Tài rằng Trương Lão Tài đã lớn tuổi, số phận đã định nên không còn gì để nói, mà số mệnh của mấy cậu con trai trong nhà đều không có phúc lộc.

Đánh giá về phong thủy dương trạch và âm trạch của nhà họ Trương, nhà họ không có quý tướng, tiền lụa vận đảo lại rất thâm hậu.

Những lời này khiến Trương Lão Tài bị đả kích rất nặng nề, sau đó là vài tiếng ai thán liên tiếp. Trương Lão Tài liên tục rầu rĩ không vui mấy ngày.

Bởi vì Trương Lão Tài tiếp đãi thầy phong thủy vân du bốn phương rất nồng hậu, với lại hai người cũng hòa hợp như anh em kết nghĩa, nên để khuyên Trương Lão Tài thì thầy phong thủy đã nói với Trương Lão Tài rằng chuyện này cũng không phải hoàn toàn hết cách. Dựa vào chút tay nghề phong thuỷ của bản thân ông ta, cũng không phải không thể đổi vận cho nhà họ Trương.

Nói tới đây, thầy phong thủy bỗng dừng lại.

Trương Lão Tài lập tức thấy hào hứng liền hỏi làm sao để đổi? Thầy phong thủy nói: “Tôi vân du bốn phương, xem phong thủy cho người ta đã hơn mười năm nay, cũng chưa lập gia đình, phiêu bạt tứ phương, không có chỗ ở cố định. Bình sinh mặc dù từng gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy ai tốt bụng và hiền lành như anh Trương đây. Tôi, anh quen biết nhau cũng là phúc phần của tôi.”

Thầy phong thủy nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Mặc dù tôi làm nghề này kiếm cơm, nhưng bình thường xem dương trạch, âm trạch cho người khác là để cầu bình an thôi. Bởi vì ai cũng có phúc của mình, số mệnh mỗi người có khác biệt, người phúc bạc thì tôi không dám cho phần quá tốt, chính họ không chịu nổi mà đối với tôi cũng không tốt. Nên mới nói, chuyện dùng phong thuỷ để đổi mệnh, càng tiết lộ thiên cơ, đi ngược ý trời, vạn phần hung hiểm!”

Cũng không biết là tâm hồn của Trương Lão Tài quá mê làm quan hay thương con nên sốt ruột, khi nghe đến đó, ông ta lại quỳ bịch một tiếng trên đất, vừa dập đầu vừa nói: “Chỉ cần anh giúp nhà họ Trương chúng tôi, thì Trương Lão Tài tôi và năm con trai sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho anh.”

Thầy phong thủy vội vàng đỡ Trương Lão Tài dậy, luôn miệng nói: “Xin anh hãy đứng lên, chuyện gì cũng từ từ mà nói, chuyện gì cũng từ từ mà nói!”

Thầy phong thủy nói: “Tôi thấy anh là người tốt mới nói anh chuyện này. Nhưng để làm chuyện này thì có hai chỗ khó xử, một là phần mộ tổ tiên của các anh là mộ cũ, không thể tuỳ tiện  di chuyển, nếu không sẽ để lộ địa khí, trái lại thành hung sự nên chỉ có thể tìm mộ mới. Nhưng hiện nay cơ thể anh đang khoẻ mạnh, hai vị cao đường đều đã qua đời, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện thì tôi mới dám làm.”