“Ừm, họ chỉ là những người hầu ma tôi nuôi để kiếm tiền mà thôi” Đường Nham vội vàng giải thích.
“Nói cách khác, quả nhiên là có hai ma nữ xinh đẹp ở bên cạnh anh” trong lòng Lưu Tiểu Nhiên tràn đầy tư vị không vui, mặc dù biết là bên người bạn trai mình có hai em gái xinh đẹp chỉ ngày đêm làm bạn, cũng không sao bình tĩnh được, cho dù họ có là ma đi nữa.
“Tiểu nhóc con, sao em cứ luôn rối rắm về vấn đề này vậy, chúng ta đổi đề tài đi, không bằng tâm sự về vẻ đẹp trai của tôi” Đường Nham cợt nhả tiến lại, ý đồ muốn chuyển hướng sự chú ý của Lưu Tiểu Nhiên.
“Hừ, anh dám nói không có chút quan hệ thân mật nào với hai cô gái đó không” Lưu Tiểu Nhiên lách mình né khỏi sự thân thiết của anh, hừ lạnh một tiếng nói.
“Dù tôi và bọn họ có hôn mật gì thì họ cũng không thể quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh tôi, tôi thích nhất vẫn chỉ có một tiểu nhóc con này thôi, ngoan, nghe lời được không.” Đường Nham tiếp tục hống đến.
“Em nghe nói ma nữ đều có thể hấp thụ nhân tinh khí, em thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ bị vắt kiệt.” trong lòng Lưu Tiểu Nhiên vẫn rất không vui.
“Vậy em đến xem thử tôi có bị vắt kiệt không” Đường Nham nói xong thì xoay người đẩy Lưu Tiểu Nhiên lên cửa, cũng dán cả người mình lên.
Lồng ngực ấm áp rắn chắc, cùng nơi nào đó nóng bỏng như lửa đốt đã làm cho trái tim Lưu Tiểu Nhiên lập tức trở nên luống cuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng phủ đầy ửng hồng, khoảng cách của hai người quá gần, quá mập mờ, làm cô trong tiềm thức muốn đẩy Đường Nham ra.
Nhưng mà còn chưa kịp bắt đầu, Đường Nham đã cúi đầu ngang ngược đón lấy đôi môi mềm mại của cô, sau đó công thành chiếm đất, tay cũng không thu liễm, trực tiếp trèo lên đỉnh núi trong quần áo.
Đường Nham và Tô Thiên sớm đã đại chiến qua vô số hiệp, đối với mấy kỹ xảo này vô cùng thành thạo, trong vài cái đã khiến cả người Lưu Tiểu Nhiên rã rời tê liệt ngã gục vào trong lòng ngực mình.
“Không được, không được.” Lưu Tiểu Nhiên đưa tay đẩy anh, nhưng không có nổi nửa phần sức lực, ngược lại còn làm cho động tác của tên hoá sói nào đó thêm phần thô lỗ.
“Cái gì không được, ngoan, nghe lời” Đường Nham ôm ngang Lưu Tiểu Nhiên đi tới đặt trên giường phòng ngủ, sau đó đè thân mình lên.
Bàn tay làm việc nhanh chóng xé quần áo của cô, sau đó hung hăng đi vào.
“Đau, không được, mau dừng lại” Lưu Tiểu Nhiên hét lên.
Nhưng tiếng hét của cô lại không có chút tác dụng nào, ngược lại còn kích thích Đường Nham gia tăng cường độ, cảnh tượng này anh đã tưởng tượng ra vô số lần, hôm nay vất vả lắm mới ăn tới tay, sao có thể dừng lại được.
Trong phòng lập tức tràn đầy cảnh xuân.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nham đang ngủ say thì bị Lưu Tiểu Nhiên đỏ mặt ngồi trên giường đạp xuống.
“Phù phù”
Đường Nham ngã mạnh xuống sàn nhà, đầu đụng phải ngăn tủ nhỏ cách đó không xa, cảm giác đau đớn kéo tới, ngay lập tức làm anh tỉnh cả ngủ.
Đưa tay gãi gãi mái tóc rối, vẻ mặt Đường Nham mơ màng đứng dậy từ mặt đất, mờ mịt nhìn Lưu Tiểu Nhiên đang trừng mắt với mình, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy”
“Anh nói xem xảy ra chuyện gì, đồ khốn” Lưu Tiểu Nhiên hổn hển quát, hai tay gắt gao nắm lấy chiếc chăn bảo vệ ngực.
Thằng cha họ Đường nào đó chuyển tầm mắt đến thân thể của cô, lúc này mới đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, ừm, hình như mình nhất thời kích động đã làm gục tiểu nhóc con này, Emma ơi, đúng là đàn ông đích thực.
Trong lòng Đường Nham âm thần tự khen chính mình.
“Hì hì, nói mới nhớ, thảo nào tiểu nhóc con lại phát hoả lớn như vậy, là do tôi rất thích em nên mới làm như vậy, ngoan, cơ thể có cảm thấy khó chịu không, đói bụng không, đói bụng không hả, muốn ăn gì tôi đi mua cho em.” Đường Nham tiến lên ngồi trên đầu giường, một tay đặt trên bả vai Lưu Tiểu Nhiên thân mật hỏi.
“Hừ” Lưu Tiểu Nhiên mất hứng gạt tay anh ra, đồ khốn này, tối qua mình đã cự tuyệt anh ta rồi, nhưng anh ta vẫn không quan tâm mà làm này làm nọ với mình, thật sự là hơi quá đáng.
“Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ đối xử tốt với em gấp đôi, đừng giận nữa nha, hôm nay còn phải đến trường, em thu dọn một chút rồi rời giường đi, tôi đi mua bữa sáng cho em” Đường Nham lại an ủi cô vài câu, đến khi sắc mặt của nhóc con tốt lên một chút mới đứng dậy rời đi.
Sau khi ra ngoài mua bữa sáng trở về, hai người cùng nhau ăn xong, vượt qua bước cuối cùng giữa nam và nữ rồi, Lưu Tiểu Nhiên và Đường Nham đều cảm thấy họ đã thân mật với nhau hơn rất nhiều.
Vốn đã định sẽ cùng nhau đến trường, nhưng mà tối qua Đường Nham lại rất “dũng mãnh”, dù sao cũng là lần đầu tiên của Lưu Tiểu Nhiên, cơ thể có chút chịu không nổi nên đành phải ở nhà nghỉ ngơi.
Họ Đường nào đó tự ý thức được mình đã làm chuyện sai lầm, nên rất tri kỷ đi hiệu thuốc mua thuốc nước tặng lại, lại dặn dò cẩn thận Lưu Tiểu Nhiên một lát, để cô ngoan ngoãn ở nhà đợi, lúc này mới xoay người đi đến trường.
Mới vừa tiến vào cửa lớp, Trương Lương đã lập tức đi tới, kéo anh sang một bên, thần bí nói: “Ai cha, tin tức lớn tin tức lớn nha, đại thiếu gia Lý của chúng ta vào đồn cảnh sát rồi”
“Hả, xảy ra chuyện gì vậy” Đường Nham kinh ngạc hỏi, tên kia không phải là có tiền có thế sao, sao đột nhiên lại xảy ra sự tình này.
“Ban nãy cảnh sát đến trường điều tra, cho nên tôi có hỏi thăm vài câu, hình như nói là công ty nhà anh ta bị nghi ngờ lừa đảo, còn rất nghiêm trọng nữa” Trương Lương nói.
“À, bình thường anh ta kiếm được hai năm tám vạn cũng như thế, ra tay hào phóng, hóa ra tiền đều là do làm như vậy mà có, vậy thì anh ta cũng thật xứng đáng” Đường Nham bừng tỉnh đại ngộ nói, thì ra là tự làm tự chịu.
“Nói cũng lạ, xí nghiệp nhà anh ta rất lớn, hẳn là không đến mức không thể cho anh ta tiền tiêu vặt, sao còn có thể vì lợi ích mà làm ra chuyện này, chậc chậc, tuyệt đối là để hãm hại bố mình rồi, bố anh ta phỏng chừng đã bị tức chết sau vụ này, nhiều công ty có quan hệ làm ăn với gia đình bọn họ đều nhanh chóng kết thúc hợp đồng, sợ công ty mình cũng sẽ bị lừa, tổn thức chỉ trong một đêm khó có thể ước tính được” bộ dáng Trương Lương như thể trẻ con không dạy không được nói, khóe miệng lại nhịn không được kéo lên, anh ta sớm đã không vừa mắt thằng nhóc kia, hiện tại cũng là xứng đáng
“Quên đi, không nói đến anh ta nữa, yêu đương thế nào rồi, sau này bớt nhảy nhót trước mặt chúng tôi đi, có thể thanh tịnh hơn rất nhiều đấy” Đường Nham khoát tay áo nói, xoay người trở về chỗ ngồi của mình, mới vừa ngồi xuống thì có người đi qua.
“Đường Nham, cậu đến rồi hả, tôi có việc muốn nói với cậu.” người tới chính là Chu Mạt.
“Hả, sao vậy, nói đi” Đường Nham thấy bộ dáng nghiêm trang của anh ta nên tò mò hỏi.
“Này, không phải là quê nhà nông thôn của tôi trong ngoài chỉ có hơn chục người thôi sao, hôm qua tôi có vài chuyện phải xử lý nên trở về một chút, kết quả là nhà sát vách tôi lại gặp phải một chuyện kỳ lạ, cũng thật sự là rất thảm, tôi đoán nó không được bình thường, có thể là phong thủy nhà anh ta có vấn đề, cho nên tôi nói với anh ta chuyện của cậu, đề nghị anh ta tới tìm cậu xem thử không biết anh có thể giúp đỡ được gì không” Chu Mạt nói.
“Được thôi, đúng lúc đang không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, người đó thì sao” Đường Nham hỏi.