Nghiêm Húc môi giật giật, hắn rất muốn mở miệng hỏi nhưng lời vừa đến môi liền biến thành một câu “Lái xe”
Tài xế oán giận khởi động xe “Cậu cũng không có nói với tôi là đi đâu a?”
Nghiêm Húc chính là suy nghĩ lái xe đi mà thôi, bởi vì xe chạy có thể làm cho nàng rời khỏi người đàn ông kia.
Trở lại biệt thự, Thiên Thảo trước khi vào cửa nhìn đến xe của Tân Xuyên cũng đi theo phía sau, hắn hẳn là theo đuôi taxi đi đi.
Thấy vậy nàng nhanh chóng đi vào trong biệt thự, nàng lúc này chỉ muốn ngủ một giấc, quên đi hết những chuyện rắc rối ngày hôm nay. Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, nàng kéo rèm cửa ra, kinh ngạc phát hiện xe Tân Xuyên vẫn còn đậu ở chỗ này, hắn là đã ở dưới lầu ngây người một đêm.
Suốt một ngày Thiên Thảo tâm thần đều không yên, trong lòng giống như có tảng đá đè nặng, luôn khiến cho nàng một lần lại một lần đến trước cửa sổ cẩn thận kéo rèm liếc nhìn đến chiếc xe bên dưới, xem hắn có đi hay chưa. Ở bên dưới, Tân Xuyên cũng là qua cửa xe nhìn chằm chằm biệt thự, xem nàng có chú ý đến hắn hay không, nhưng là hắn nhìn đến mắt đều mỏi đều không có nhìn thấy bóng dáng nàng một lần, trong lòng cảm giác thật ảo não.
Nghiêm Húc ngồi ở ghế tựa xem bài nhạc nhưng trên thực tế hắn chưa lúc nào rời mắt khỏi Thiên Thảo. Hắn nhìn đến Thiên Thảo lo âu cùng quan tâm, để ý người kia. Khi nào thì nàng mới dành cho hắn tình cảm giống như thế đây? Khi nào thì hắn có thể tiến vào sinh hoạt của nàng, giống như người đàn ông dưới kia mà hắn không thể không thừa nhận là bản thân hâm mộ hắn ta trở thành một phần không thể quên được trong trái tim Thiên Thảo.
Thiên Thảo cũng luôn ở phòng khách viết nhạc nhưng là Nghiêm Húc cũng không thấy nàng động qua bút viết, ngồi ở bên người nàng, Nghiêm Húc cầm bản nháp của nàng lên, giống như vô tình hỏi “Cô không ngủ được à?”
“Ừm”
“Bình thường thời điểm mất ngủ cô sẽ làm như thế nào?”
“Đại khái là… nghe nhạc đi”
“Cô nên ngủ sớm đi. Không phải nói ngày mai phải đi luyện tập sao?”
Thiên Thảo thở ra một hơi “Đúng vậy. Đành phải lên giường nỗ lực hết sức ngủ vậy”
Trở lại phòng ngủ vừa nằm xuống, Thiên Thảo liền nghe được ngoài cửa truyền đến giai điệu bản Xô nát Ánh trăng, rất êm tai, dịu dàng, mang theo sự yên bình, trấn an tâm thần.
Thế nhưng Thiên Thảo vẫn hướng ra ngoài cửa rống lên một tiếng “Nghiêm Húc, còn đang làm cái gì a! Đừng có nói với tôi là em đang đem chính mình thành cái máy nghe MP3 đàn cho tôi nghe đó nhé!”
“Em đang luyện tập, ầm ĩ đến cô sao?” Ngoài cửa lại vang lên tiếng Nghiêm Húc nhẹ nhàng hỏi
Thiên Thảo ngậm miệng “Không ầm ĩ, nghe rất tốt”
“Ân” Bên ngoài chỉ truyền đến giọng Nghiêm Húc ‘ân’ một tiếng rồi lại trở nên im lặng, chỉ còn lại âm nhạc dịu dàng, một lần lại một lần lặp lại đưa nàng vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai Thiên Thảo đi ra khỏi cửa, cư nhiên nhìn đến xe của Tân Xuyên vẫn còn ở ngoài, điều này làm cho nàng thật sự kinh ngạc hắn là làm sao có thể kiên nhẫn như vậy, hay là ở trong xe này ngủ thoải mái sao? Trên xe có đồ ăn sao? Liếc nhìn qua cửa sổ cạnh ghế điều khiển còn có một đống lớn tàn thuốc, ước chừng hắn hút phải đến ba hộp.
Nhìn thấy Thiên Thảo ra cửa, Tân Xuyên bộ dáng tiều tụy vội vàng mở cửa xe chạy đến ôm chặt nàng vào trong ngực, chỉ có hai ngày nhưng râu hắn dường như cũng dài ra không ít, cọ ngứa mặt nàng.
“Theo anh về nhà không được sao? Anh thật sự yêu em…chỉ yêu em mà thôi..” Tân Xuyên áp mặt vào Thiên Thảo, hung hăng ngửi hương vị trên người nàng “Chúng ta về sau còn muốn sinh thật nhiều đứa con mà…. Đừng cứ như vậy liền rời đi anh… cùng anh về nhà đi..”
Thiên Thảo mím môi “Lời nói của anh đã bắt đầu khiến em không thể tin tưởng được nữa rồi, anh từng nói yêu em rất nhiều lần,dễ dàng giống như chỉ là thuận miệng nói ra vậy. Nếu anh thật sự yêu em, làm sao lại vẫn như trước lưu giữ thư tình người khác gửi cho mình? Nếu anh thật sự yêu em, vì sao không biết tôn trọng em, chỉ là cố chấp muốn giữ em lại bên cạnh, giống như đang thực hiện nhiệm vụ thôi vậy. Tân Xuyên, anh không có cảm giác an toàn, em đồng dạng cũng như vậy” Thiên Thảo chậm rãi gỡ tay của Tân Xuyên ra, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Nghiêm Húc đi
“Đám thư ấy anh đều đã ném. Thiên Thảo, em đừng đi. Từ nay về sau anh hứa sẽ chỉ yêu một mình em mà thôi. Xin hãy tin anh” Tân Xuyên vừa vội vừa gấp kéo Thiên Thảo lại
“Tin anh? Anh dùng cái gì làm cho em tin tưởng? Chỉ cần thề thốt mấy câu như vậy?” Thiên Thảo nghiêng người đi qua người hắn, nhưng còn chưa đi được mấy bước, mắt cá chân của nàng đã bị giữ lấy.
Đợt chút, mắt cá nhân?
Nàng cứng ngắc quay người lại nhìn, Tân Xuyên chính là đang quỳ gối phía sau nàng, bàn tay to nắm chặt lấy mắt cá chân của nàng không chút suy suyển.
Di động đầu gối, Tân Xuyên tiến về phía trước càng ngày càng gần về phía Thiên Thảo. Hắn bắt lấy một tay nàng áp lên trên má mình “Hãy tin tưởng anh, Thiên Thảo. Cùng anh về nhà đi”
Thiên Thảo ánh mắt trừng lớn, cảm giác bất khả tư nghị. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Nghiêm Húc đứng ở cửa cũng đồng dạng sửng sốt, hắn giật mình đứng lăng lăng tại chỗ. Vừa ra đến cửa hắn liền đã nhìn thấy một màn này, cũng nghe được lời Tân Xuyên nói với nàng ‘Cùng anh về nhà đi”
Ngón tay hắn nắm chặt, trái tim như bị treo cao, thập phần sợ hãi Thiên Thảo nói ra miệng lời đáp ứng, hắn không hi vọng Thiên Thảo đi. Trong lòng thậm chí suy nghĩ, nếu Tân Xuyên quỳ xuống có thể làm cho nàng rời đi chính mình, như vậy hắn có thể cũng dùng phương thức như vậy để lưu lại nàng hay không?
Cùng anh về nhà đi, cùng anh về nhà đi…
Bên tai Thiên Thảo luôn quanh quẩn những lời này của Tân Xuyên. Nàng không nghĩ tới, Tân Xuyên lại vì nàng mà ủy khuất quỳ xuống như vậy. Như vậy có phải hay không bản thân đã hiểu lầm hắn, hoặc là Tân Xuyên từ khi nào đã bất tri bất giác thay đổi tâm ý, không còn lưu luyến bạn gái cũ mà là yêu thương chính nàng.
“Anh đứng lên đi…” Nhìn Tân Xuyên ngày thường sạch sẽ cẩn thận, tỉ mỉ, hôm nay lại tiều tụy, râu mọc lún phún. Thiên Thảo có chút đau lòng, hơn nữa quan sát tỉ mỉ bộ dáng của hắn, dường như đã gầy đi không ít.
Tân Xuyên không hề động đậy, giọng nói hắn vì hút thuốc mà có chút khàn khàn “Em còn chưa có đáp ứng anh”
“Em…” Thiên Thảo mím chặt môi, lúc này Nghiêm Húc xuất hiện bên cạnh nàng đột nhiên nói “Hôm nay em đưa cô đến chỗ Nguyễn Tây đi”
Thiên Thảo biết hôm nay Nghiêm Húc còn phải đi học, liền đối hắn vẫy vẫy tay “Trường học không phải cuối tuần có lớp học thêm sao”
“Để anh đưa em đi” Tân Xuyên giữ chặt tay Thiên Thảo “Cho anh một lần cơ hội đi”
Thiên Thảo dừng một chút, Nghiêm Húc cùng Tân Xuyên im lặng chờ đợi nàng trả lời, thời gian vài giây mà giống như cả năm vậy, rốt cục, Thiên Thảo nhẹ nhàng mở miệng “Được”
Nghiêm Húc sững sờ tại chỗ, mọi nỗ lực của hắn dành cho nàng dường như đều bị một tiếng này phủi sạch.
Hắn tựa như cái ngốc tử, luôn luôn chờ đợi, nhưng không có kết quả gì tốt, liền đến một lời đáp lại cũng không có. Trên ti vi nam phụ đều là như vậy, bọn họ trả giá cho nữ chính rất nhiều, nhưng đến cuối cùng nàng vẫn luôn lựa chọn nam nhân vật chính, mặc kệ có từng phát sinh tranh chấp hay hiểu lầm gì đó, cuối cùng nữ chính đều sẽ tha thứ cho hắn, cuối cùng hạnh phúc chung sống cùng nhau.
Hắn ở trong thế giới của nàng cuối cùng cũng chỉ là một kẻ phối hợp diễn mà thôi.
Tân Xuyên đứng lên ôm lấy Thiên Thảo, giữ chặt mặt nàng liền hung hăng hôn xuống, hắn hôn nàng thật lâu mới đem nàng buông ra, thẳng đến khi đầu lưỡi xâm chiếm toàn bộ khoang miệng nàng, chiếm đầy hơi thở của nàng. Hôn xong hắn lại đem Thiên Thảo ôm vào trong ngực “Thiên Thảo, cám ơn em có thể đáp ứng anh, anh thật là rất cao hứng”
Yên lặng quay đi, Nghiêm Húc lấy tay che lại đôi mắt, đau quá…
Đó là cảm giác thật sâu đau đớn, ánh mắt cay xè, rất đau, trái tim hắn thật sự rất đau…
“Thiên Thảo, em còn muốn ở lại đây sao?” Tân Xuyên đột nhiên hỏi
“Em không nghĩ đến nhà anh ở” Thiên Thảo có chút kỳ quái, tuy rằng nàng tạm thời tin tưởng tân Xuyên, nhưng là bỗng chốc liền hòa hảo như vậy, có chút không quen, nàng không biết nên lấy thái độ gì để hiện tại ở chung.
“Được, được. Anh nghe em. Anh sẽ ở bên ngoài tìm phòng ở” Tân Xuyên đem Thiên Thảo đỡ lên xe, sau đó cài dây an toàn cho nàng “Ở trong đây chờ anh một chút, anh đi vào lấy ít đồ cho em”
Thiên Thảo giật mình, sau đó gật gật đầu, vốn nàng muốn nói trở về rồi mua, dù sao đồ nàng để lại đó không có bao nhiêu, nhưng là đem đồ bỏ đi ném tại nhà người khác giống như không được hay cho lắm.
Tân Xuyên đi vào trong biệt thự, nói với Nghiêm Húc là Thiên Thảo để hắn vào lấy đồ. Nghiêm Húc không thể không đem phòng nàng chỉ cho hắn ta, sau đó trơ mắt nhìn Tân Xuyên đem tất cả đồ đạc của nàng thu dọn không để lại thứ gì, giống như xóa hết mọi dấu vết của nàng ở nơi đây, không để cho hắn có cơ hội để tưởng niệm nàng.
Sau đó Tân Xuyên lại đi vào nhà vệ sinh đem đồ rửa mặt của nàng cũng toàn bộ lấy đi.
Lúc hắn ta làm xong tất cả mọi việc trở lại phòng ngủ, hắn ôm lấy chăn cùng ga giường định mang đi. Nghiêm Húc nhíu nhíu mày “Đó là đồ của tôi”
“Thiên Thảo bảo tôi đem hết đi” Tân Xuyên rút ví ra một ít tiền ném cho Nghiêm Húc “Đây là cô ấy bảo tôi đưa cho cậu”
Nhìn giấy đỏ tung bay trước mặt, Nghiêm Húc ngây ngẩn cả người….