Phòng họp thực tập sinh khoa Khoa học Máy tính nằm sát hội trường nhà K1 cuối dãy hành lang tầng ba. Lúc Khương Du đi vào thì trong phòng đã có 13/15 thực tập sinh trong khoa cậu tới, trừ cậu ra vẫn còn thiếu một người nữa. Vì phòng rộng cộng thêm ít người nên bàn ghế được xếp thành ba hàng song song,mỗi hàng xếp 5 bàn cách nhau một khoảng tiện cho việc di chuyển.
Cậu vừa bước vào đã có vô số ánh mắt nhìn mình, cậu mỉm cười gật đầu chào hỏi từng người,họ nhanh chóng cụp xuống tranh thủ làm nốt bản báo cáo cá nhân. Cậu lướt qua từng hàng ghế thấy đều kín cả, chỉ còn mỗi hai bàn ở giữa góc đầu tiên, thân thế nhỏ nhẹ uyến chuyến lách qua lối đi chật hẹp rồi chọn một bàn ngồi yên vị.
Hai nữ sinh đi đằng sau cậu ban nãy kéo nhau tới từ lúc nào, ngồi hàng ghế dưới cậu tíu tít thao thao bất tuyệt.
Có vẻ do cậu nhạy cảm với âm thanh, mấy lời họ nói đều lọt vào tai cậu không sót chữ nào.
"Người đứng dựa vào cây anh đào là Diệp Ngạn khoa Khoa học Máy tính à?"
"Cậu hỏi thừa, chắc đợi Khương Du í,hai cậu ấy chả thân thiết như hình với bóng."
"Không phải hôm trước họ mới cãi nhau hả, bài đăng kia ai cũng biết cơ mà.
"Cậu không biết, đàn ông con trai í đâu giống đám con gái tụi mình, nóng giận chút lại làm lành nhanh lắm ."
Bạn nam ngồi sát cậu cũng tò mò hệt như bà cô buôn dưa lê hóng chuyện trên trời dưới bể hết nhìn hai nữ sinh vừa nói lại ngó biểu cảm trên mặt Khương Du liên tục quay sang nhắc khéo hai cô nàng:
"Các cậu tem tém bớt đi, bạn trai tin đồn chính chủ của người ta ngồi ngay trước mà cũng dám thảo luận."
Giọng điệu một trong hai nữ sinh hoang mang tột độ đầy thất kinh:
"Xin lỗi cậu nha, Khương Du ,bọn tớ không biết cậu mới tới, chỉ đùa thôi cậu đừng để trong lòng."
Khương Du tinh ý tưởng tượng ra gương mặt khiếp đảm của hai người ngồi dưới, không để trong lòng chỉ hơi mất tự nhiên khi có người nhắc đến mấy từ như "Diệp Ngạn" hay "bạn trai".
Cậu lảng tránh ánh mắt ba người gồng mình bảo vệ tình yêu nhỏ đầy rẫy sóng gió lặng lẽ cúi đầu làm việc của mình. Lòng thầm nghĩ giữa hai Alpha có thể yêu nhau,xu hướng tính dục bây giờ du nhập thật thoáng quên luôn việc mình trên thực tế là Omega.
Thẩm Đồng Sinh vướng bận việc trên lớp mãi mới đến họp,ung dung đi qua Diệp Ngạn chạm mắt nhau một cái gật đầu lấy lệ rồi chẳng ưa nhau bao nhiêu rời mắt.
Tiếng ồn ào trong phòng thoáng yên tĩnh lại,mọi người đều chăm chú lắng nghe. Nội dung bài giảng được gửi vào group chat dưới hình thức trực tuyến PowerPoint nên chẳng cần thảo luận nhiều chỉ cần để tâm mấy ý trọng tâm.
Khương Du lo lắng Diệp Ngạn đợi mình lâu quá, cứ ngẩng đầu nhìn thanh thời gian trên màn hình máy tính. Nửa tiếng nữa trôi đi trong êm đềm mà chưa chiếu được mấy phần.
Thẩm Đồng Sinh va phải hành động mất tập trung của Khương Du nén rất lâu gõ thước xuống mặt bàn thu hút sự chú ý:
"Khương Du, cậu làm sao thế,trong người không khỏe?"
Mọi người trong phòng đều nhìn lên chỗ cậu với ánh mắt dò xét. Từ trước đến nay học bá chưa từng bị nhắc vì mất tập trung trong lớp, lúc nào cũng chuyên tâm nghe giảng, không khí trở nên ngượng nghịu lặng như tờ.
Nét mặt cậu không biến sắc lắc đầu tỏ ý không sao nên Thẩm Đồng Sinh mắt nhắm mắt mở cho qua tiếp tục chuyển slide trình chiếu sang trang mới.