Sơ Tình Lưu Niên

Chương 46: Bé cưng



Thực tập sinh ai nấy đều buồn chán đến rã rời, thấy bài giảng chẳng mấy đặc biệt họ đều cúi xuống giả vờ đang nghe chăm chú lắm nhưng thực chất lại lắng lặng làm việc riêng hòng qua mắt Thẩm Đồng Sinh.

Một lúc sau, Khương Du lén lút thò tay vào hộc bàn mò mẫm tìm điện thoại của mình lặng lẽ nhắn tin WeChat với

Diệp Ngạn, nói rằng về trước đi không cần đợi cậu thêm đâu, chắc cậu phải khá lâu nữa mới tan họp kèm theo icon dễ thương.

[Khương Du: Cậu về trước đi nha, đừng đợi tôi nữa, còn họp lâu lắm.]

(Khương Du: Phiền cậu quá, tí về tôi mua bánh với nước bù đắp cho.]

[Khương Du: Bé mèo đội vòng hoa hồng xoa đầu bé chó.jpg)

Điện thoại Diệp Ngạn rung lên mấy hồi, vừa mở nút nguồn đã thấy nhảy tin thông báo:

(Khương Du vừa chọc bạn một cái.]

[Khương Du nêu bật một tin.]

[Khương Du đã gửi một nhãn dán.]

Diệp Ngạn cong môi cười nhẹ, lập tức set biệt danh cho Khương Du là "Bé cưng C" và nhanh chóng đáp lại dịu dàng chiều chuộng:



[Bạn Diệp: Đừng lo, tôi đợi cậu. Đang chơi game.]

(Bạn Diệp: Chờ cậu ra chắc phải lên cấp 201 lận.)

Nhìn ảnh cap màn hình, Khương Du vừa thương vừa cảm thấy tội lỗi, người ta là thật lòng muốn đợi cậu bằng được. Biết không thể lung lay ý chí của bạn tốt, cậu đành mím môi thở dài len lén cất điện thoại vào chỗ cũ.

Cứ cảm giác giống yêu đương công sở vụng trộm.

Cậu nghĩ xong tự nhéo cánh tay mình tới mức ửng đỏ hồng hào để ngăn bản thân không suy nghĩ miên man vô định.

Bạn nam khi nãy liên tưởng đến Khương Du mất tập trung bị nhắc nhở cùng "bạn trai tin đồn" còn chôn chân dưới sân trường đợi chờ không chịu về trước bèn chẹp miệng ai oán.

Khương Du nung nấu ý định xin về trước giờ,dù sao cuộc họp này chủ yếu là xem bản PowerPoint chứ không ghi chép gì mấy.

Như đoán được suy nghĩ của cậu, Thẩm Đồng Sinh cau mày đột ngột đập bàn lôi hồn mọi người nhập trở vào xác nói lớn:

"Phần tiếp theo là thảo luận về lập trình về nâng cấp an ninh mạng cực kỳ quan trọng, phiền mọi người tập trung vào lắng nghe,gác lại tâm tư riêng của mình nhé."

Khương Du nhột ngang, tự nhận thấy cậu ta ám chỉ mình, vừa nhấc mông lên chừng 5 centimet khẽ hạ xuống.



Hai tiếng sau trôi đi, cuối cùng cuộc họp đã kết thúc, mọi người trong phòng chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy cậu thu dọn đồ đạc nhanh chân chạy mất hình mất dạng. Câu hỏi dính trên miệng Thẩm Đồng Sinh khi nhìn thấy cậu khoác chiếc áo rộng thùng thình không nói ra nổi đành nuốt lại vào trong.

Đi xuống sân trường, cậu ngó quanh chẳng thấy bóng dáng ai, người ta đợi cậu lâu quá chắc hẳn nghe lời về trước rồi rõ ràng nên vui vẻ nhưng cậu hơi hụt hẫng tâm trạng chùng xuống.

"Du, tôi ở đây."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc tuy xưng hô khác lạ, cậu ngoái nhìn đám đông nghịt người qua lại tìm kiếm bóng dáng Diệp Ngạn. Diệp Ngạn nhanh chân hơn cậu một bước tay cầm cốc trà sữa ấm và một chiếc bánh tráng nướng nóng hổi chạy tới bên cậu.

"Khong phai bao cung ve sao, toi doi cau lau lam day."

Diệp Ngạn giọng có chút mềm mỏng tiếp lời:

"Mua cho cậu đấy,còn nóng."

Khương Du hơi cay cay khoé mắt, thời tiết hôm nay lạnh cóng da thịt, một tia nắng cũng chẳng có nổi quở trách:

"Tôi bảo cậu về trước cơ mà, hôm nay rất lạnh đấy."

"Tôi cũng nói sẽ đợi cậu, nếu gọi cậu như nãy có vấn đề gì không?"

Khương Du nào còn thời gian để ý mấy chi tiết rườm rà,khẽ lắc đầu nói tùy cậu muốn gọi sao thì gọi.