Lâm Thiên Y sau khi biết được Nhậm Luân và Lý Tố Nhã hòa giải thì vô cùng vui vẻ. Cô vỗ vỗ lên vai anh, cười nói:
- "Em rất vui khi hai người buông bỏ thù hận, bắt đầu một cuộc sống mới."
Vừa dứt lời cả người cô đã bị Cố Nhậm Luân ôm chặt từ lúc nào, anh tựa đầu lên vai cô, giọng trầm ấm đáp:
- "Thiên Y, cảm ơn em. Suốt bao năm nay anh luôn buồn phiền vì chuyện gia đình đến nổi tâm trí rối loạn."
Phải rồi. Cố Nhậm Luân mắc phải bệnh rối loạn cảm xúc một thời gian, khó khăn lắm mới ổn định trong khoảng thời gian gần đây. Có lẽ, cảm xúc bên trong anh dần tốt hơn, buông bỏ gánh nặng trong lòng được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Lâm Thiên Y vòng tay ôm lấy eo anh, cô nói:
- "Nhậm Luân, em sẽ ở bên cạnh anh."
Nghe cô nói thế anh liền đặt tay lên hai vai của cô, dùng đôi mắt chân thành đối diện với ánh mắt của cô, nói:
- "Thiên Y, anh muốn hủy bỏ hợp đồng."
- "Sao?"
Lâm Thiên Y bất ngờ, anh nói thế có nghĩa là sao? Có phải anh muốn chấm dứt với cô?
Ngừng một lúc, anh mới nói:
- "Anh không muốn hôn nhân giữa chúng ta dựa trên tờ thỏa thuận. Anh...rất yêu em. Đồng ý ở bên cạnh anh, có được không?"
- "Em...cũng yêu anh."
Cuối cùng anh cũng chính thức thừa nhận tình cảm của mình dành cho cô. Bản thân Lâm Thiên Y cũng vậy. Cô đã nhận ra người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình không ai khác chính là anh. Những lúc anh kịp thời đến giải cứu mỗi khi cô gặp nguy hiểm, là người luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi cô cần. Cả hai vốn có tình cảm với nhau chỉ là đối phương không dám thừa nhận điều đó.
Về phía Lâm Thiên Phú, kể từ sau khi hắn hay tin Lâm Thiên Ân đã hoàn toàn thay đổi kế hoạch mà hắn đã vạch ra thì vô cùng tức giận. Hắn nghiến răng đập nát tấm ảnh chụp chung cùng Thiên Ân, hét lớn:
- "Thằng nhãi vô dụng."
Lâm Thiên Phú lái xe đến một quán bar để trút hết những điều phiền muộn và dành thời gian suy nghĩ làm cách nào để trả thù Cố Nhậm Luân. Tiếng nhạc xập xình vang lên cùng với ánh đèn mờ ảo, những con người bên trong đang không ngừng lắc lư theo điệu nhạc. Hắn ngồi xuống gọi một ly rượu, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của một cô gái bàn bên cạnh. Điều khiến hắn bất ngờ chính là cô ta đang nói đến vợ chồng Cố Nhậm Luân.
Lâm Thiên Phú dần di chuyển về phía người lạ mặt ấy. Hiện tại hắn đã quen dần với cách đi đứng bằng chân giả. Nhìn thấy người con gái trong chiếc váy ôm sát người, lộ ra đôi chân dài miên man, khiến hắn có chút hứng thú, hắn quyết định bước đến bắt chuyện.
- "Xin chào cô nàng xinh đẹp."
Người con gái quyến rũ ấy khẽ đặt ly rượu đang thưởng thức xuống bàn. Cô ta ngẩng cao mặt quan sát người trước mặt, nhếch miệng nói:
- "Anh là ai?"
Lâm Thiên Phú giới thiệu bản thân sau đó còn đề cập đến hai cái tên mà cô ta vừa nhắc đến khi nãy. Qua giọng điệu và thái độ của cô ta, hắn biết được rằng cô ta cũng rất ghét Cố Nhậm Luân và Lâm Thiên Y. Phải, người phụ nữ này chính là Tô Hiểu Hiểu. Lâm Thiên Phú dùng gương mặt phong lưu vốn có, hắn cúi đầu ghé sát vào tai cô ta, nói:
- "Sẽ rất tốt nếu chúng ta cùng nhau hợp tác đối phó bọn họ."
Vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu chợt lóe lên một ý cười. Khi không lại có một tên đàn ông từ đâu đến ngỏ ý hợp tác với cô ta, không phải là chuyện tốt sao? Cô ta dùng đôi tay trắng mịn của mình choàng vào cổ Lâm Thiên Phú khiến dục vọng bên trong hắn bỗng bừng lên. Tô Hiểu Hiểu gương mặt sắc sảo, đầy mị hoặc nói:
- "Vậy thì chúng ta giao lưu với nhau trước đã, anh nghĩ sao?"
Lâm Thiên Phú dường như hiểu ra ẩn ý bên trong câu nói của người con gái này, hắn cười khẩy sau đó mạnh mẽ bế cô ta rời khỏi quầy rượu.