Cố Nhậm Luân bảo trợ lí Tống Tử Du gọi Nhậm Đức vào, anh muốn nói rõ rằng chuyện giữa anh và Lý Tố Nhã đã kết thúc. Cố Nhậm Đức mở cửa lẳng lặng bước vào. Do bản thân vẫn còn giận chuyện Cao Mẫn Di cho nên vẻ mặt không mấy vui vẻ chỉ thờ ơ đáp:
- "Hôm nay khi không anh lại gọi em đến đây làm gì?"
Cố Nhậm Luân nhanh chóng đã nhận ra tâm trạng của đứa em trai này, anh chỉ mĩm cười nói:
- "Cảm ơn em vì chuyến công tác ở Canada. Kế hoạch mở rộng thị trường của chúng ta đã thành công hơn mong đợi."
Đúng vậy. Công lao lần này hoàn toàn thuộc về Nhậm Đức, đáng lí ra anh phải vui vẻ, thế nhưng gương mặt hiện tại lại hoàn toàn trái ngược. Khi không Cố Nhậm Luân lại thay đổi thái độ một cách bất ngờ như thế ai biết anh ta muốn giở trò gì.
- "Em chỉ không muốn bị người khác nói bản thân là một kẻ vô dụng, không có năng lực."
Cố Nhậm Đức thẳng thắn trả lời bỗng nhiên anh cảm nhận được đôi tay của Nhậm Luân đang đặt lên vai mình.
- "Anh xin lỗi vì trước đây đã không xem em là người một nhà. Sau này cùng anh phát triển Nhật Kim, có được không?"
- "Nhậm Luân, anh đừng châm chọc tôi nữa. Ngay cả chính mẹ ruột của tôi cũng đều lấy tôi ra để đối phó với anh, còn anh thì lại dùng lời lẽ ngọt ngào. Chẳng phải khi trước anh một mực tìm mọi cách ngăn tôi vào Nhật Kim làm việc sao? Nếu muốn đấu thì hãy đấu trực diện đi Cố Nhậm Luân."
Nói rồi Cố Nhậm Đức xoay người rời đi. Hiện tại anh không còn tin tưởng bất cứ một ai nữa. Tất cả những người xung quanh chỉ toàn đối xử giả dối. Họ vốn dĩ chị lấy anh ra làm trò đùa. Cố Nhậm Luân đứng lặng, những lời mà anh nói là thật lòng, cớ sao đứa em này lại không tin.
Vừa sắp ra đến cửa lớn Nhật Kim thì đã thấy bóng người phụ nữ, cô ta đang đứng ở quầy tiếp tân. Vừa nhìn thấy bóng anh đã mừng rỡ chạy đến.
- "Nhậm Đức, cuối cùng cũng nhìn thấy anh."
Cao Mẫn Di vui vẻ chạy đến gần nhưng lại bị Cố Nhậm Đức dùng tay đẩy cô ra. Quá bất ngờ khiến cả người Cao Mẫn Di lảo đảo mà ngã mạnh xuống nền nhà. Vệ sĩ bên cạnh lập tức đỡ cô dậy, nhìn Cố Nhậm Đức mà mắng:
- "Ai cho phép anh đẩy cô chủ của chúng tôi."
Quả thật khi nãy anh có hơi mạnh tay nhưng thoáng chốc gương mặt của anh vẫn không có chút cảm xúc gì, thờ ơ nhìn đám vệ sĩ bên cạnh Cao Mẫn Di đáp:
- "Nếu vậy thì các người bảo vệ cô ta thật tốt. Đừng để cô ta làm phiền tôi nữa. Thật phiền phức."
Nói rồi anh phủi phủi tay áo, thản nhiên lướt qua người cô.
- "Nhậm Đức, là tôi sai. Anh tha thứ cho tôi, có được không?"
Anh vẫn không xoay người nhìn lại mà đi thẳng ra ngoài, sau đó lên xe đi mất. Cao Mẫn Di vô cùng hụt hẫng, cô đã cố gắng hết sức để đến đây tìm anh nói xin lỗi, cuối cùng lại bị anh phớt lời.
Đang lái xe trên đường thì bỗng dưng thấy bóng dáng ai đó quen thuộc, là Lâm Thiên Y. Hôm nay cô lái xe ra ngoài một mình không may chiếc xe bị hỏng. Nhận ra chiếc xe ở phía trước là của Cố Nhậm Đức, cô nhanh chóng vẫy tay ra hiệu. Thấy anh không có ý dừng lại, cô lập tức lao người ra đứng chắn ở phía trước. Bất ngờ, Cố Nhậm Đức theo phản xạ đạp phanh gấp, chiếc xe dừng trước mặt cô với khoảng cách khá gần. Suýt chút nữa đã đâm thẳng vào người Lâm Thiên Y. Cố Nhậm Đức tức giận, mở cửa xe bước xuống, khó chịu nói:
- "Chị đứng chắn đầu xe tôi làm gì hả? Có biết nguy hiểm lắm không?"
Lâm Thiên Y nở nụ cười thân thiện, vẻ mặt đáng thương đáp:
- "Tôi biết là xe của cậu nên mới dám làm thế. Nhậm Đức, xe của tôi không may bị hỏng, tôi có thể...đi nhờ xe của cậu được không?"