Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 16: Sự ra đi của ông chính kỳ



Lệ Linh lần theo địa chỉ ghi trên tờ giấy rồi tìm đến khu nhà mà Quang Minh đã nói với cô. Cô chợt nhận ra trong thời gian qua mình đã vô tâm biết bao, dù là vợ chồng sắp cưới nhưng cô chưa một lần đến nơi anh đang sống hay hỏi xem anh thích nơi như thế nào?

Khu chung cư này không tệ nhưng nằm cách nhà cô hai quận, cô lại không rành đường nên tốn kha khá thời gian mới tìm ra. Căn hộ của anh lại nằm ở tầng 14 bởi anh từng nói mình thích ngắm nhìn quang cảnh từ trên cao nên như thế này là khá hợp lý.

Căn hộ 1407 đã ở ngay trước mặt, trong nhà có tiếng nói chuyện, cô thầm nghĩ anh đang mở tivi hoặc có bạn đến chơi. Sau một đêm bặt vô âm tín cuối cùng cô cũng tìm thấy một chút niềm tin. Cô vui mừng bám chuông, bên trong có tiếng người trả lời rồi một người phụ nữ hơn cô vài tuổi ra mở cửa;

“Cô tìm ai thế?”

Lệ Linh ngây người thoáng chút không biết phải nói gì, cô ấp úng:

“Cô…ô là ai vậy?”

Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên khi bỗng dưng có người tìm đến nhà mình rồi lại hỏi mình là ai.

“Tôi là chủ của căn hộ này. Cô đến để tìm ai?”

Lệ Linh xem lại địa chỉ ghi trên tờ giấy rồi ngước nhìn số nhà quả thật không sai nhưng sao lại thế này. Cô lấy lại bình tĩnh rồi trả lời:

“Tôi tìm anh Quang Minh.”

Người phụ nữ mỉm cười trả lời:

“Cô tìm nhầm nhà rồi, ở đây không có ai tên Quang Minh cả.”

Cánh cửa khép lại, Lệ Linh hoàn toàn suy sụp, cô thực sự không thể ngờ người đàn ông mà cô luôn tin tưởng và yêu thương lại có thể lừa cô một cú thật đau. Cô xoay người tựa vào tường buồn rầu tuyệt vọng.

Bỗng có tiếng điện thoại reo khiến cô giật mình, mở ra xem, bà năm đang gọi. Cô vừa bật sang chế độ nghe máy thì bên kia đã nghe tiếng khóc nghẹn ngào của bà năm.

“Lệ Linh! Con ở đâu đấy đến bệnh viện ngay đi, bố con lên cơn đau tim nên nhập viện rồi, tình hình nguy cấp lắm.”

Lệ Linh tắt máy lao như bay ra khỏi tòa nhà. Cô không còn cảm giác mình đang chạy mà như đang lơ lửng trên không trung, sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có nhiều chuyện không hay xảy ra thế này?

Thành phố này thật đặc biệt cứ đúng vào lúc cần chạy thật nhanh thì đường lại tắt. Lệ Linh chờ đợi rồi khóc trong tuyệt vọng, cô bỏ ô tô giữa đường rồi đón xe ôm chạy nhanh đến bệnh viện.

Hành lang dài thăm thẳm, cô hỏi thăm mãi rồi cuối cùng cũng tìm ra được nơi bố cô đang nằm. Mở cửa bước vào không gian bên trong thật thê lương. bà Thanh Trúc đang ngồi bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay chồng khóc nức nở. Lệ Linh đến bên bố rồi ngã quỵ xuống sàn, cô đưa tay nắm lấy bàn tay dần trở lạnh của ông. Ông Chính Kỳ đã chẳng thể nói được gì rõ ràng chỉ lắp bắp:

“Lệ Li…n…h! Con…”

Cô nấc lên từng tiếng rồi vỡ òa, ông Chính Kỳ vẫn đang thở oxi nhưng hơi thở mỗi ngày một yếu ớt.

Ông Chính Kỳ bị lên cơn đau tim đột ngột nên bị vỡ mạch máu lúc đưa đến bệnh viện thì trạng đã trở nên nguy kịch dù thời điểm nguy hiểm nhất đã qua nhưng bác sĩ khuyên người nhà nên chuẩn bị tâm lý vì tình huống xấu nhất vẫn có thể xảy ra.

Những ngón yếu ớt cử ông cố bấu víu vào tay Lệ Linh nhưng chẳng hề giữ lại được. Ông cố ngẩng đầu lên để nói với cô điều gì nhưng không thể thành lời. Bà Thanh Trúc khóc vật vã trước hoàn cảnh gia đình hiện tại, một người phụ nữ đã từng rất rắn rỏi, cùng chồng vào nam ra bắc nhưng nay đã suy sụp hoàn toàn. Bà hầu như chẳng còn sức lực để khóc, để nói bất cứ điều gì. Cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của chồng tim gan bà như muốn vỡ vụn bởi ngàn nhát dao đâm xuyên qua.

Lệ Linh thấy bố dường như rất muốn nói điều gì cô áp sát tai vào miệng ông cố gắng nghe những gì ông muốn trăng trối:

“Qua…n…g…”

Lệ Linh vẫn chưa nghe được nên hỏi lại.

“Sao ạ? Bố nói gì ạ?”

Cô lại áp tai lần nữa. Ông chính Kỳ dùng chút hơi thở cuối cùng của mình để nói lại lần nữa.

“Quan…g…”

Ngẩng đầu lên Lệ Linh đã phần nào nghe được lời ông nói. Bỗng ông Chính Kỳ thở gấp, màn hình theo dõi nhịp tim réo lên liên tục, âm thanh thật sự rất ám ảnh.

Lệ Linh vội vàng gọi bác sĩ lúc quay lại màn hình đã hiển thị một đường dài và im lặng đáng sợ.

Ông Chính Kỳ đã trút hơi thở cuối cùng, tiếng khóc nghẹn ngào của bà Thanh Trúc khiến không gian trở nên thê lương. Lệ Linh ngồi xuống để đầu mẹ tựa vào vai mình cho những giọt nước mắt trào ra dễ dàng hơn.

Bàn tay cô đặt lên bờ vai của mẹ nhưng chẳng thể giữ yên cứ run lên từng hồi. Lồng ngực trái nhói đau như muốn giết chết cả thể xác lẫn tâm hôn cô. Bác sĩ ống thở ra vậy là có một người đã ra đi về thế giới bên kia cho người ở lại nhiều nuối tiếc.

Tang lễ của ông Chính Kỳ diễn ra trong thầm lặng vì công ty đang ở trong giai đoạn khốn khó nên gia đình cũng không muốn nhiều người nhòm ngó. Người đến viếng chỉ có bạn bè thân thiết, chiến hữu và nhân viên công ty.

Vì bố mẹ chỉ có một mình cô nên trong suốt tang lễ, Lệ Linh phải một mình lo hết mọi việc. Ai đến viếng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, phờ phạc của cô cũng đau lòng. Bà Thanh Trúc liên tục ngất xỉu vì sự mất mát này thực sự quá lớn đối với bà, bà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày người đàn ông mình yêu thương, gắn bó nhiều năm lại có thể bỏ mình ra đi.

Hôm nay, Ngọc Trai cũng đến nhưng chỉ viếng rồi đi ngay vì cô đang gặp rắc rối với đám truyền thông sau tin tức đạo văn nên không thể nấn ná lâu hơn. Hơn ai hết Ngọc Trai là người hiểu rõ cảm giác mất đi người thân yêu nhất khó chịu đến thế nào bởi cô đã từng trải qua.

Sau khi mọi người đã về hết không gian trở nên vắng vẻ, u buồn, chẳng ai thiết ăn, thiết uống cứ thơ thẩn như người vô hồn. Bà năm nấu cho Lệ Linh bát cháo bào ngư nhưng vừa đưa lên miệng nước mắt lại trào ra, tiếng nấc vang lên nghẹn ngào chẳng tài nào nuốt nổi. Cô còn nhớ trước đây bố hay nấu món này cho cô ăn mỗi khi thèm vì đây chính là sở trường của ông ấy. Giờ nhìn thấy bát cháo cô như thấy bố vẫn còn đây ngay bên cạnh mình lúc này. Cô lại khóc nức nở.

Chị Hoa an ủi cô hãy nén đau buồn bởi cuộc sống đâu lường trước điều gì cô vẫn còn có mẹ và Quang Minh.

Nhắc đến Quang Minh, Lệ Linh lại buồn và tuyệt vọng hơn nữa. Kể từ khi xảy ra chuyện thì anh bặt vô âm tín. Hơn nữa cô nghĩ chắc chắn có điều gì không hay đã xảy ra nhưng thật tình lúc này cô không dám nhắc tới.