Sói Săn Mồi

Chương 208: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (5)



“Nô tài không dám……..chỉ cầu chủ nhân ra tay dứt khoát một chút tránh để các vị tổ tông phải chịu dày vò……” Đoàn Ngạn Hồng cay đắng mở miệng, dắt ngoại nhân đến mộ địa của gia tộc để phá huỷ khiến hắn đau đớn vô cùng, lương tâm hắn như bị dày xé thành muôn mảnh nhưng sau lưng hắn là hàng vạn tính mạng Đoàn gia, hắn lựa chọn bị người đời phỉ nhổ để bảo toàn tính mạng cho họ.

“Được! Ta sẽ toàn lực” Long gật gù quay đầu trở lại hướng về phía trước bước tới một bước.

“Tách…….tách…..” Đột nhiên, khi bàn chân Long mới dẫm tới ngang ngôi mộ thứ nhất thì trên ngôi mộ vang lên những tiếng nứt vỡ, mắt hắn co rút nhìn chằm chằm vào những vết nứt mới được hình thành từ trên mộ như thể có thứ gì sắp chui ra.

“Phụt!” Không để Long đợi lâu, ngay tức thì một làn khói trắng đục từ khe nứt của ngôi mộ chui ra, nó lao tới chỗ hắn nhắm thẳng vào lỗ tai giống như muốn chui vào não hải của hắn vậy, kèm theo đó là một uy áp đè lên người hắn cứ như muốn ép hắn không thể chống cự, phải nói là bá đạo hết sức.
“Khỏi cần kiểm tra…….ta không phải là võ giả Đoàn gia!” Long gầm lên, hắc vụ ma khí bao bọc toàn thân hắn chấn văng đám bạch vụ trở về, khí thế hắn kéo cao hết mức, toàn thân đề phòng bất cứ sự tình gì kỳ lạ phát sinh.

“Tên ngoại lai……..không phải Đoàn gia……chết……..chết………ngươi phải chết……Graooooo” Đột nhiên một âm thanh rít gào lạnh lẽo rơi vào tai Long làm hắn có chút ớn lạnh vì nó không phải âm thanh của loài người có thể phát ra.

“Lui ra sau!” Cảm giác được uy hϊếp, Long lệnh cho Đoàn Ngạn Hồng lui về phía sau, hắn thì chắn phía trước xem thử lão giả đã chết còn có thể chơi được trò gì hay.

“Vù!” Âm thanh bén nhọn khi không khí bị cắt qua vang lên, bạch vụ dày đặt từ ngôi mộ chui lên gào thét nhào tới chỗ Long như muốn ăn tươi nuốt sống hắn lập tức.
“Haha…….thức ăn của ta……..đến đây……..đến đây……” Long hưng phấn cực kỳ, hắn tưởng trò gì ghê gớm hóa ra cũng là dùng khí tức tàn hồn áp bách người sống, kẻ khác còn có thể suy nghĩ lại chứ hắn là kẻ tu ma…….không cắn nuốt người ta đã là may mắn lắm rồi còn định nuốt hắn……..hắc hắc.

“Xì……xì………xì………” Ma khí đậm đặc từ người Long chặn lại đám bạch vụ quỷ dị kia rồi hung bạo bắt đầu cắn nuốt, những âm thanh xì xì bị ăn mòn vang lên trong khi làn khói trắng kia ngày một mờ đi.

“Không…….không thể nào…….ngươi là ai? Gϊếŧ hắn…….gϊếŧ hắn…….” Vẫn là âm thanh lạnh lẽo tuôn vào tai Long, ngay sau đó đám bạch vụ rút lui về sau tránh khỏi ma khí………..và cũng chính lúc này chín ngôi mộ khác hưởng ứng lời kêu gọi.

“Rắc……..rắc…….tạch…….tạch……..” Từng ngôi một nứt toát ra kéo theo đó là những làn khói trắng đục bay vút ra ngoài tạo nên uy áp kinh người khiến Đoàn Ngạn Hồng ở xa xa không nhịn nổi mà sắc mặt trắng bệch ra……..mười tàn hồn đã giận dữ vô cùng rồi.
“Kẻ ngoại lai…….chết………chết………chết……” Mười âm thanh sởn gai óc cùng vang lên trong tai Long nhưng hắn không nao núng, toàn bộ ma khí của hắn tập trung lại sẵn sàng cho một kích tất sát………hắn không lo lắng mười đám tàn hồn này lắm mà thứ để hắn coi trọng chính là ngôi mộ lớn nhất trên cao, linh tính mách bảo cho hắn rằng nó nguy hiểm vô cùng.

“Vù…….vù…….” Ngay sau tiếng thét, mười đám bạch vụ tụ lại một chỗ rồi nhào thẳng tới chỗ Long một lần nữa, đương nhiên uy thế gấp mười lần lúc trước nên khủng bố vô cùng…..nhưng……chỉ dừng lại tại đó, uy thế chỉ là uy thế mà thôi.

Nếu đứng trước mặt Long lúc này là mười tên Cường Giả hàng thật giá thật thì hắn đã không ngần ngại tìm cách trốn, nhưng giờ thì khác…….tàn hồn không thể nào sử dụng võ công hay nói cách khác là không có cơ thể mà chỉ còn là những đám khói từ bí pháp tà dị của những tên lão tổ Đoàn gia mà thôi, đứng trước ma khí của hắn, chúng không có một chút uy hϊếp nào.
“Haha…….thức ăn của ta………thật nhiều thật ăn……..đến……..đến đây……..” Long gào to suиɠ sướиɠ, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào khu mộ trên cao khi tập trung ma khí bao lấy đám bạch vụ mạnh mẽ kia mà bắt đầu cắn nuốt.

“Không……không thể nào….xì……xì……đây là gì…….”

“Xì…….xì………ta……..khí tức của ta đang bị cắn nuốt………không……..dừng lại……”

“Đừng……..dừng lại…….rời đi……xì…….xì……….chúng ta không tính toán với ngươi nữa…….”

“………”

“Xì……xì……..gia chủ………gia chủ……..cứu chúng ta……….”

Từng âm thanh lạnh lẽo vang lên nhưng không còn ác độc hô đánh hô gϊếŧ nữa mà là sợ hãi khi bị ma khí cắn nuốt, từng đám bạch vụ thu nhỏ cùng mờ đi cực nhanh bởi vì Long là dùng toàn lực thôi động ma khí.
……..

“DỪNG TAY!” Chỉ trong vòng ba phút, chỉ còn ba đám bạch vụ nhợt nhạt còn tồn tại, lúc này một tiếng nộ hống từ lăng mộ cao nhất vang lên làm toàn bộ kinh hãi, uy áp tỏa ra mạnh đến nỗi ai nấy cũng cảm tưởng đến hơn trăm ngọn núi đang áp từ trên trời xuống………đám võ giả Đoàn gia ở phương xa không kẻ nào là không nằm rạp xuống đất sợ hãi.

“U……..u…………u……..dừng tay? Tiếc là từ đó không có trong từ điển của lão tử, thật xin lỗi rồi…..” Long cười tà thôi động ma khí cắn nuốt ba đám bạch vụ còn lại, toàn bộ ma khí sau khi cắn nuốt lại trở về người hắn khiến khí tức của hắn lại mạnh hơn vài phần.

“Tốt………tốt lắm……….ngươi…..chết….ngươi phải chết………OÀNH!” Âm thanh già nua giận dữ cùng cực chấn rung màn nhĩ toàn bộ, ngôi mộ hoành tráng không nứt ra mà là nổ tung thành phấn vụn chứng minh kẻ bên trong đã cuồng nộ đến mức nào.
“Roạt…….roạt……..” Từ bên dưới ngôi mộ cổ, một con vượn khổng lồ chui lên…..nói chuẩn xác thì nó giống với một con quái vật hơn vì ngoài khung xương to lớn ra thì bên ngoài chỉ còn những mảnh da lay lắt, khuôn mặt nó xương xẩu chỉ trừ hai hốc mắt còn tồn tại hai con ngươi đen kịt.

“Này Đoàn Ngạn Hồng, ta nhớ là ngươi chưa kể cho ta nghe về việc Đoàn gia tổ tông là loài vượn đó nhé!” Long quay đầu nói với Đoàn Ngạn Hồng.

“Ặc!” Đoàn Ngạn Hồng vẫn còn há hốc mồm khi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến trong giấc mơ kinh khủng nhất lão cũng không thể tưởng tượng nổi lão tổ tông của gia tộc lại là một con vượn…….

“Khặc khặc………không cần phải móc mỉa……..thứ đồ chơi này là ta tình cờ phát hiện được trong một khu lăng mộ cổ xưa, cơ thể nó rắn chắc đến lạ thường cho nên ta đã tốn không biết bao nhiêu tài nguyên để có thể tái tạo nó trở thành một vật sống……..vốn dĩ phải mất hai trăm năm nữa ta mới có thể một lần nữa trở về đưa Đoàn gia lên vị trí tối cường nhưng không ngờ vì ngươi mà ta không thể không vận dụng nó………haha……..không sao, coi như là tấm bia tập đầu tiên trong hành trình tiến bước lên ngôi vị chí tôn thiên địa của ta đi…………Rầm……..Rầm……..” Từ đầu con vượn, tiếng nói liên tục truyền đến và rồi nó cử động, từng bước chân nặng nề để những dấu chân in sâu trên nền đá khiến Long cảm giác được nguy hiểm cực độ, cần phải nặng đến thế nào mới có thể làm thế chứ…….rốt cuộc bộ xương này nặng bao nhiêu vậy……..
“Rầm……..Rầm………..Răng……….Rắc………” Con vượn khổng lồ không đi tới chỗ Long mà nó quay ngược lại dùng hai tay bơ lấy lăng mộ của chính nó lên trong sự sững sờ của toàn bộ mọi người.

“Ực……Ực…..” Toàn bộ võ giả trong khu mộ địa nhìn thấy cảnh tượng này mà không kìm được nuốt nước miếng cái ực liên hồi, có lẽ cảnh tượng kinh người nhất trong đời chúng chính là trước mắt này đây………trời đất quỷ thần ra mà xem, một khu lăng mộ đổ nát rộng tới mấy chục mét vuông cứ vậy mà bị xóc lên trời như một hòn núi nhỏ không kém.

“Răng……rắc……….răng……..rắc………haha……….nhận lấy món quả của bản tôn đi oắt con……” Âm thanh già nua lại vang lên, con vượn nhắm hướng Long quăng luôn lăng mộ trên tay xuống khiến hắn biến sắc……….cơ thể hắn sau khi tu ma thì mạnh mẽ thật đấy nhưng bị ngọn núi nhỏ này đè xuống thì cũng chỉ có một kết quả duy nhất đó chính là bẹp dí mà thôi.
“Bộp!” Dậm mạnh chân xuống đất tạo lực phản chấn, cả người Long như u ảnh bay về một phương tránh xa chỗ lăng mộ rơi xuống.

Cũng may cho Long là nặng kéo theo chậm, con vượn kia tuy mạnh mẽ lạ thường nhưng thao tác của nó không nhanh nên hắn có thể thoát chết trong gang tấc.

“ẦM!” Lăng mộ đập xuống mặt đất làm toàn bộ khu mộ địa rung chuyển, đất đá từ phía trên ào ào rơi xuống như thể cấu tạo chỗ này sắp không chịu nổi chấn lực khủng khϊếp như thế, dưới đất…..từng đường rạn nứt lan tràn khắp nơi khiến không ít mộ địa bên ngoài bị chôn lấp.

“Bạo Ma Vô Cực Quyền! Oành! Oành! Oành! ………….Oành!” Ngay lúc dư chấn vụ va chạm chưa hết thì thân hình của Long như u linh xuất hiện sau lưng con vượn, cả người hắn ma khí tụ tập vào hai nắm tay để rồi sau tiếng gầm gừ là liên tiếp những cú đấm siêu mạnh vào lưng và đầu con quái vật.
“Rắc……….rắc…………rắc……..” Quyền đến như vũ bão, quyền nào quyền nấy như vạn cân chùy nện xuống khiến thân hình quái vật sau khi hứng chịu phát ra những tiếng kêu răng rắc như gãy vỡ……..tuy nhiên……….Long không thể tưởng tượng nỗi những đốt xương vừa mới vỡ vụn kia lại lành lặn lại chỉ trong sát na……..tà dị khôn cùng.

“Pặc………pặc………pặc………….Hahaha! Oắt con, bản tôn dùng bí pháp thui rèn thân thể này mấy ngàn năm qua sao có thể dễ dàng bị phá huỷ như vậy chứ…………..Vù! Uỳnh!” Từ đầu còn vượn vang lên tiếng cười trào phúng, sau đó tay nó quật một phát vào người Long trong lúc hắn vừa ổn định thân hình sau lần tung đòn nên không kịp trở tay…………

“Rầm!” Bị cánh tay khổng lồ quật vào người khiến Long dù cơ thể mạnh hơn người thường ngàn lần cũng phải như một trái bóng bị đập bay ra sau……..lực đạo kinh khủng trùng kích ngay tức thì chấn nát người hắn lõm sâu vào bên trong………một nửa người bị bẹp dí khiến ma khí hỗn loạn trào ra không ngừng.
“Ầm!’ Thân hình nặng nề của Long rơi xuống đất, hắn cười khổ nhận thức được thương thế tuy không thể làm mình chết cơ mà cũng phải tốn một lượng ma khí không nhỏ để tái tạo………may sao hắn là ma tu nếu không người thường đã lên bảng đếm số từ lâu rồi.