Sói Săn Mồi

Chương 230: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (27)



Tuy đã được cảnh tỉnh nhưng Ngọa Phách vẫn không coi lời Ngũ Lang ra gì, chỉ mới nửa năm trước lão có thể bóp chết thằng nhãi này thì nửa năm sau cũng vậy, trong suy nghĩ của lão thì đạo giả chỉ là một lũ thùng rỗng kêu to, ngày thường thi cao cao tự đại cho rằng mình hơn người nhưng vào thực chiến thì không khác gì lũ hề. Nghĩ là thế cho nên Ngọa Phách kiếm chém thẳng vào đám ma long trước mặt mà không hề phòng ngự.

“Xịch!” Thanh kiếm bén nhọn cắt qua một đầu ma long như cắt qua đậu hũ khiến Ngọa Phách càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của mình, khí thế của lão dâng cao tăng tốc độ lên vài phần lao tới trước.

“Xuy! Xuy! Két……..Két…….Graooooooooo!” Đột nhiên Ngọa Phách biến sắc quay đầu khi lão cứ tưởng ma long quỷ dị kia sau khi bị chém đứt sẽ tiêu tán nhưng sự thật lại không hề giống với tưởng tượng của lão, ma long có thể bị chém đứt nhưng không thể bị huỷ diệt một cách đơn giản như vậy, đầu ma long thứ nhất từ vết đứt giữa thân tách rời ra làm hai phần thân thể sau đó quỷ mị hình thành nên hai đầu ma long nhỏ hơn, một phân thành hai gào thét oanh sát đến chỗ Ngọa Phách.
“Khốn kiếp!” Rơi vào tình cảnh phía sau lẫn phía trước đều có ma long khiến Ngọa Phách không muốn cũng phải dừng thế tiến công, khoảng cách là quá gần cho nên Ngọa Phách chỉ có thể bỏ qua hai đầu ma long nhỏ sau lưng để kiếm chiêu biến ảo quét ngang chặn thế tiến của đầu ma long trước mặt.

“Phốc! Xì………xì…….Oành!” Kiếm Phá Tinh Hà quả không hổ là chung cực kiếm kỹ của Võ Đang khi tập trung tiêu diệt được một đầu ma long của Long, cơ mà hai đầu ma long phía sau cũng không hề chậm mà công phá vào lưng Ngọa Phách làm lão ngã chúi người ra phía trước, miệng liên tục phun huyết đen kịt do ma khí thẩm thấu.

“Grraooooooooo! Oanh! Oanh!” Ngũ Lang chân nhân do chủ động phòng ngự nên không chật vật như Ngọa Phách, kiếm khí kim sắc của lão đã chặn lại được hai đầu ma long hung bạo nhưng nhìn sắc mặt có phần nhợt nhão của lão thì xem ra cũng không dễ chịu gì.
“Ngũ Lang……..cứu…….cứu ta……….” Ngũ Lang còn chưa kịp hồi phục thì đã nghe tiếng cầu cứu của Ngọa Phách, lão đưa mắt nhìn qua nơi đồng bạn đang ngã quỵ với hai lỗ máu đen trên lưng mà thầm chửi Ngọa Phách ngu dốt, cơ mà đầu ma long cuối cùng cũng đã đánh tới chỗ Ngọa Phách rồi nên Ngũ Lang cũng không thể thấy chết không cứu mà phi thân tới.

“Ngũ Hành Khí! Hỏa Khí!” Chắn trước mặt Ngọa Phách chân nhân, Ngũ Lang chân nhân trán đầy gân xanh, lão nộ hống điều động nội khí lúc này đang chuyển sang màu đỏ, hai tay lão mang theo hỏa khí chụp luôn lên đầu ma long thứ năm.

“Xì……Xì………..Graoooooooooo!”Chỉ trong sát na, đầu ma long thứ năm nổ tung thành một đám hắc vụ tiêu tán trong thiên địa, nhìn qua đã biết thực lực cùng đấu óc của Ngũ Lang chân nhân đã xếp trên Ngọa Phách một bậc rồi.Kể chuyện thì chậm nhưng toàn bộ đều diễn ra chỉ trong vài hơi thở mà thôi, cao thủ so chiêu đều là toàn lực cơ mà.
Ngọa Phách cùng Ngũ Lang tuy không chạm được đến người Long nhưng cũng đã đủ tranh thủ một chút thời gian để đám Cường Giả từ tứ phái bủa vây tới làm nhát đao thứ hai của gã không thể tung ra.

“Vút! Hoa Sơn Kiếm Pháp – Phong Hoa Tuyết Vũ Kiếm!” Hoa Sơn Tam Kiếm đã đến nơi, ba lưỡi kiếm uốn lượn như những cánh hoa xinh tươi cơ mà không kém phấn hung hiếm không hề do dự nào nhào tới quấn lấy cổ Long.

Kiếm thế ảo diệu làm Long có chút bất ngờ vì trong phút giây ngắn ngủi không nhận ra được quỹ tích lưỡi kiếm để chống đỡ, thế nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng lại xuất hiện thêm hai bóng hình mềm mại………….là Nga My hai lão bà bà Trưởng Pháp.

“Roẹt…………roẹt………Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!” Bốn tay trảo kinh dị cắt ngang không gian nhắm thẳng đến lưng Long, quỷ đạo cũng tà dị không thua kém kiếm chiêu của Hoa Sơn mà còn có phần kinh khủng hơn vì kéo theo là Thánh khí cực cường của hai lão bà.
“Vụt! Vù…………..vù………..” Trong tình thế hiểm nguy, Long có chút lo lắng nhưng không hề nao núng, ma đao trong tay hắn vũ động quét một đường cánh cung từ dưới lên chặn lại ba lưỡi kiếm trước mặt, chân hắn đạp mạnh xuống đất tạo đà xoắn mình lên không trung ngay khi ma trảo sau lưng đánh tới.

“Roẹt………roẹt…….” Ma Trảo cắt phăng một góc hắc y của Long nhưng mà chỉ dừng lại ở đó, hai lão bà sau cú trảo hụt thì ngay tức thì biến chiêu xoay mình tung cước vào thân hình trên không còn đang chưa ổn định của hắn.

“Oành! Oành!” Không có cách nào đỡ kịp, Long ăn trọn hai cước vào ngực và bả vai……kình lực chỉ đẩy hắn bay vút ra sau nhưng thánh khí xâm nhập lại xóa bỏ đi không ít ma khí của hắn.

“Haha! Ma Tôn cũng chỉ có thế mà thôi! Các vị, cùng nhau diệt sát tên đại ác ma này!” Đoàn Nghiệp chưa hết sợ hai sao nhát đao vừa rồi nhưng các thế lực lớn ra tay lại mang đến cho lão sự tự tin hơn bao giờ hết, lão vui sướng hét to.
“A di đà phật! Lục trưởng lão tự gây nghiệt thì không thể trốn thoát!” Hai lão tăng cũng không hề án binh bất động nữa mà phi thân tới.

“La Hán Thiền Chỉ!” Phật quang từ hai lão tăng lóe lên, vẻ mặt hai người đều nghiêm túc mười phần, toàn bộ phật lực đều tập trung tại đầu hai ngón trỏ cứng rắn lạ thường, hai tay biến ảo thành hàng nghìn tư thế tà dị trong chớp mắt khiến đối phương rối loạn cho đến khi còn cách vài mét ngắn ngủi thì đột ngột xuất ra hai chỉ nhắm thẳng vào đầu đối phương nhanh như thiểm điện, hai lão tăng bốn chỉ lực không hề có chút nhân từ áp thẳng lên đầu Long………mới đầu đã xuất ra môn võ công được cho là cấm kị của Thiếu Lâm vì sự tà ác đủ hiểu mục đích của hai lão tăng khi đến đây không chỉ là ngăn chặn Ma Tôn đơn giản như thế.
“Hắc hắc! Hổ lạc vào đồng bằng bị chó khinh…….Ma Tôn ngươi phải chết!” Đau đớn tột cùng cũng không làm Ngọa Phách bớt đi phẫn nộ mà chỉ làm nó tăng cao thêm, lão bất chấp thương thế nhào tới chém thẳng một đường hướng tới cái cổ của Long, theo sau lão là Ngũ Bá chân nhân cũng lao tới với hai nắm tay tràn đầy hỏa khí.

“Phi Kiếm Truy Phong!” Hoa Sơn Tam Kiếm bị một đao chặn lại ba kiếm khiến mặt nóng bừng bừng vì nhục nhã, bọn chúng ngay khi ổn định thân hình sau khi mất đà cũng vội hét to một tiếng vung mạnh kiếm trong tay tới phối hợp với đám võ giả, mũi kiếm lại một lần quỷ dị đến cực điểm không thể nhận biết được mà chỉ có những âm thanh xé gió làm con người ta lạnh gáy.

Trịnh gia hai lão tổ ở xa nhất lúc này cũng đã đến, cả hai không một chút chần chừ chọn hạ bộ của Long làm mục tiêu.
“Nộ Toái Ngũ Nhạc!” Trịnh Phá, Trịnh Chinh hai chân ra cước nhanh như sấm chớp, bàn chân của hai lão cứ như lưỡi đao sắc bén chém xuống ngực và hạ bộ Long, mỗi một chân tung năm cước tốc độ kinh người đến nỗi cước sau cứ như hòa với cước trước cùng một lúc chẳng khác nào hai mươi cây đao khủng bố cùng một lúc bổ tới.

“Song Long Chưởng! Hồng Hoa Loạn Vũ!” Đám võ giả Song Long Bang cùng Hồng Bang thực lực yếu nhất cho nên đến sau cùng, toàn bộ đều dở ra tuyệt chiêu cường nhất của bản thân phối hợp với các Cường Giả khác, những đầu rồng huyễn hóa từ nội khí cùng những chiếc roi sắc lẻm ngay tức thì bủa vây lấy Long.

“Đạo Kinh!” Chúng đạo giả thì không bạo liệt như đám võ giả mà vẫn tụ tập cùng một chỗ với nhau, miệng lẩm bẩm khẩu quyết điều dộng đạo khí cuồn cuộn vận chuyển xâm nhập vào không gian quanh Long cứ như đang thỏa thuận với tự nhiên để rồi chỉ trong một sát na……..chỉ một sát na……..toàn thân Long cứ vậy bị khóa chặt không thể cử động dù là nhỏ nhất, nhưng cao thủ động chiêu chỉ cần như vậy là đủ.
Cảnh tượng thập diện mai phục tái hiện trên trên đỉnh cao những tòa nhà cao tầng, bên dưới không biết vì sao một vùng đất rộng lớn đã không còn bóng người, chắc hẳn đạo giả những thế lực đã vận dụng quyền lực nơi chính quyền để di tản toàn bộ con người ra khỏi nơi đây.

Đương trường chỉ có mỗi Trần gia không tiến công mà mười chiếc trực thăng quân sự lặng lẽ bay thành vòng tròn lấy chỗ Long đứng làm trung tâm, mười tên phi công hai mắt căng hết cỡ nhìn vào màn hình trước mặt lúc này đã hiện lên hình ảnh mục tiêu bị khóa chặt là Long, ngón cái chúng đã đè lên nút khai hỏa tên lửa, chỉ cần một tiếng của Trần Bá Hải thì hàng chục tên lửa không đối đất sẽ không do dự mà phóng thẳng đến chỗ gã.

“ROẸT! ROẸT! VỤT! VỤT!” Long nhắm mắt, tiếng xé gió, chấn nát không gian liên hồi truyền vào trong tai hắn từ khắp mọi hướng……….hắn không chịu chết………..hắn muốn tập trung……tập trung để một khi động thỉ phải nhất kích tất sát đám chó má xung quanh mình, ngay khi những đòn thế hung hiểm kia tưởng chừng sẽ xé xác hắn thành hàng vạn mảnh thì cũng là Long động.
“VỰC!” Hai mắt Long đột ngột mở lớn trợn ngược, hắc y bạo toái thành phấn vụn để cơ thể hoàn mỹ cân xứng cực điểm hiện thân trước đám người nhưng đó không phải điều quan trong, quan trọng là cả người hắn khí thể bùng nổ thôi thúc toàn bộ ma khí tràn ra không gian quanh người tạo thành Ma Vực cực cường của một ma tu.

“Không tốt!”

“Trời ạ……hắn đã vượt qua Cường Giả lục cấp!”

“Lui……….lui……….”