Sói Săn Mồi

Chương 231: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (28)



Đám võ giả trợn mắt khi bản thân đột ngột bị kiềm chế bởi khí tức kỳ lạ trong không gian, chúng bỗng dưng cảm nhận được bản thân mình vô lực đến phế vật trong cái không gian này, trước ‘vị vua’ đang đứng kia…….thân là Cường Giả nên kẻ nào không biết đây là Vực chứ, nhưng cái chúng không ngờ tới là từ kẻ yếu đến kẻ mạnh đều không ai tránh khỏi bị Vực của Ma Tôn áp chế……..chỉ một cách giải thích cho việc này, Ma Tôn đã đột phá đến Cường Giả thất cấp hoặc cao hơn.

“Hahaha! Muốn diệt lão tử? Các ngươi còn chưa đủ! Ma Vực! Hấp Tinh Đại Pháp!” Long cuồng tiếu cười lớn nơi mảnh thiên địa của bản thân, hắn tại đây là thần, là chúa tể, tuy không thể hoàn toàn áp chế đám Cường Giả cấp cao nhưng chỉ cần làm chúng chậm đi trông thấy thì chẳng khác gì không kẻ nào có thể tổn thương hắn được……..kỳ thực để có thể áp chế chừng này võ giả, đạo giả thì Long cũng phải toàn lực thôi động ma khí trong cơ thể mà không chừa lại một chút nào và mỗi giây trôi qua thì ma khí của hăn cũng tổn hao không ít, Cường Giả có Vực nhưng để dùng Vực không phải điều đơn giản, dùng không tốt rất dễ gậy ông đập lưng ông bị phản sát.
“Mau thoát!”

“Chạy!”

…………………

Đám võ giả biến sắc khi cảm giác được nội khí trong người dần dần yếu đi như bị thứ gi cắn nuốt, chúng đều đã điều tra về Ma Tôn và từ hai kẻ còn sốt sót trong hai mươi tên Cường Giả mưu sát Long mà biết được Vực của Ma Tôn đáng sợ thế nào, sở dĩ lần này quyết định động thủ cũng là do ước tính thực lực của Ma Tôn là Cường Giả tứ cấp hay cao lắm là vừa đột phá ngũ cấp cho nên Vực của hắn không hề có tác dụng lớn vì cao thủ được điều động đến đây đều là từ ngũ cấp trở lên nhưng mà lúc này đây, đâu còn hình ảnh hùng hùng hổ hổ hô đánh hô gϊếŧ Ma Tôn trừ ma vệ đạo nữa mà người nào cũng vội vàng thôi động Vực của bản thân để kìm hãm phần nào sự áp chế của Ma Vực, ai nấy cũng tìm cách thoát ra khỏi nơi này đã rồi tính.
Ngay cả hai lão tăng sư của Thiếu Lâm Tự cũng không ngoại lệ, cho dù Phật khí của hai lão tưng xướng với Ma khí, chí ít là không bị áp chế mạnh mẽ như đám võ giả còn lại nhưng rồi sao? Hai lão vẫn là tán đi chỉ lực để thôi thúc phật lực tạo ra Vực của bản thân chống lại Ma Vực và là một trong những kẻ chạy trốn trước tiên………….cảnh tượng những Cường Giả vùng vẫy chạy thoát thân như bầy ong vở tổ thật buồn cười……………..nhưng………….sói săn mồi không bao giờ để con mồi thoát khỏi nanh vuốt, một khi nó đã tung vuốt thì con mồi không chết cũng phải bị thương.

“Chạy? Các ngươi chạy được sao?” Long lại cười lớn, ma khí sau khí cắn nuốt lại cuồn cuộn trở về người hắn làm thực lực của hắn khôi phục nhanh chóng, Ma Đao bạo liệt chỉ trong một hơi thở lại trở về trong cánh tay của hắn……..
“HẠO KIẾP ĐOẠN TRÀNG!” Long nộ hống quát lên một tiếng khiến không gian chấn động, tiếng hống làm toàn bộ đám người hai mắt co rụt, kẻ nào cũng không nhịn được ngoái đầu nhìn lại phía sau để rồi hai mắt trợn ngược há hốc mồm khi toàn bộ không gian tràn ngập hàng vạn hư ảnh Ma Đao, từng hư ảnh chân thật đến lạnh người, lưỡi đao sắc bén đến nỗi hư không vặn vẹo như không chịu nổi như hạo kiếp nhân gian tái hiện.

Lần thứ hai xuất ra Hạo Kiếp Đoạn Tràng, Long không phải hy sinh đến tuổi thọ như lần trước nữa vì thực lực của hắn đã hơn xưa nhiều, nói là thế nhưng nó cũng tiêu hao của hắn không ít ma khí khiến thân thể của hắn có chút lung lay không đứng vững.

“Mọi người! Đừng chạy nữa, mau tụ tập lại chống lại nó!” Trịnh gia Trịnh Phá là người thông minh, lão hét lớn cảnh tỉnh đám võ giả.
“Trịnh Phá nói đúng, chỉ có tụ lại chúng ta mới có thể ngăn cản chiêu này!” Hoa Sơn Tam Kiếm ba vị lão giả cũng đồng ý, chạy khỏi Ma Vực lúc này là điều bất khả thi, đao chiêu kia mà ép xuống thì không chết cũng trọng thương nếu đơn độc chống lại nhưng toàn bộ Cường Giả tụ tập lại thì là chuyện khác.

“Được! Cố gắng ngăn chặn ma khí xâm nhập, chúng ta cùng hợp sức chống lại rồi ngay lập tức chia nhau ra rút lui, đợi ma khí của hắn suy yếu không thể vận dụng Vực nữa thì phản kích trở lại diệt sát hắn!” Ngọa Phách chân nhân cũng đồng tình.

“A di đà phật! Thiếu Lâm ta cũng đồng tình với chư vị!” Ngộ Năng, Tâm Nguyên mở lời.

“Nga My không có ý kiến!”

“Đạo giáo chúng ta cũng đồng ý!” Đám người đạo giả cũng lên tiếng, ở đây xét về cá nhân thì thực lực của chúng yếu nhất cho nên bên trong Ma Vực cũng ăn đau khổ nhiều nhất, hứng chịu đao chiêu kia áp xuống thì không tên nào chắc rằng mình còn mạng trở về nên lời đề nghị của Trịnh Phá chẳng khác nào một cửa sinh trong số chín cửa tử còn lại trước mắt.
“Được! Ở đây hai vị tăng sư chắc hẳn tu luyện Kim Chung Trạo phòng ngự mạnh nhất cho nên mong hai vị đại sư lấy đại cục làm trọng vận dụng nó, toàn bộ chúng tôi sẽ toàn sức thôi động chân khí trợ lực” Trịnh Phá gấp gáp nói.

“A di đà phật! Tâm Nguyên sư đệ, các vị đạo hữu đã nói thế thì phật gia chúng ta sao có thể thấy chết không cứu! Kim Chung Trạo của đệ có thành tựu hơn ta nên đệ ở vòng ngoài, ta ở vòng tròn!” Ngộ Năng lão tăng sư lúc nguy cấp cũng không quên đem ‘đức độ’ của phật giáo vào trong lời nói.

“A di đà phật! Kim Chung Trạo thập nhị tầng!” Tâm Nguyên khẽ gật đầu đồng ý, lão phi thân tới trước đám người, áo ca sa tung bay, phật quang chói lọi, phật lực toàn thân thả ra tạo thành một chung khí kim sắc bao phủ mấy chục cao thủ.

“Các vị! Mau hợp sức! Kim Chung Trạo thập nhất tầng!” Ngộ Năng cũng không chần chừ, lão đứng ngay sau Tâm Nguyên, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm phật niệm, phật lực mạnh mẽ hình thành nên một chum khí bên trong chum khí của Tâm Nguyên và có phần ảm đạm hơn nhưng cũng cứng rắn vô cùng.
“Roẹt! Roẹt! Roẹt!” Tiếng đao khí xé gió làm ai nấy cũng sởn cả tóc gáy, toàn bộ đều thả ra chín phần mười chân khí của bản thân áp lên lưng hai lão tăng sư khiến hai chiếc chum khí cứng rắn gấp bộn lần.

“Hahaha………Kim Chung Trạo tốt lắm, cứng rắn lắm! Vù!” Hai mắt Long sáng trưng nhìn vào hai lớp Kim Chung Trạo ở xa, thân hình hắn vũ động lao tới chỗ đám ngươi như một đầu soi hung tàn.

“Không tốt! Ma Tôn hắn đến!”

Ngay tức thì có người phát hiện động thái của Long vội hô lên.

“Giữ vững trận hình! Hắn có xuất chiêu nào nữa cũng không thể xuyên thủng phòng ngự của chúng ta!” Trịnh Phá quát.

“ẦM! ẦM! ẦM! RẮC………..RẮC…………RẮC……….” Đúng lúc này đao chiêu ép xuống, đao kình cùng ma khí bạo liệt đập lên chung khí vang lên những âm thanh kinh người.
“Phụt! Phụt!” Ngay tức thì có kẻ thực lực yếu không chịu nổi áp lực mà miệng phun huyết ngã ngửa, đặc biệt là đám đạo giả hơn một nửa sắc mặt trắng bệch như từ giấy mà thân hình nghiêng ngả.

“ẦM! ẦM!………CA SÁT! CA SÁT!………..RẮC……..RẮC!” Đao tiếp đao, trăm đao tiếp trăm đao đánh xuống liên miên không dứt khiến từng vết rạn nứt xuất hiện trong sự kinh hãi tột độ của đám Cường Giả.

Kim Chung Trạo còn chịu tàn phá là thế thì đừng hỏi phía bên dưới những tòa nhà cao tầng kết quả như thế nào, những đường đao khí hung mãnh quét qua làm từng khối kiến trúc không chịu nổi mà theo đó bị cắt qua như đậu hủ để rồi đổ ầm xuống trở thành những một mảnh phế tích không hơn không kém.

“Phụt!” Tâm Nguyên lão tăng là kẻ đứng đầu chịu đòn cho nên chịu phải công kích mạnh nhất, lão cho dù đã cố gắng áp chế nhưng vẫn không thể không phun ra một ngụm tinh huyết trước áp lực phải chịu, khuôn mặt lão vặn vẹo, da nổi gân xanh ghê tợn để rồi tán đi toàn bộ phật lực đang áp chế Ma Vực mà dùng để thôi động Kim Chung Trạo không vỡ nát.
Ngộ Năng cùng môn cùng phái nên là kẻ hiểu rõ về tình thế Tâm Nguyên lúc này nhất, trái với sư đệ toàn lực ứng phó, hai mắt lão nheo lại hiểm ác khi thu lại bớt phật lực điều động Kim Chung Trạo đề cho Tâm Nguyên đã khổ nay còn khổ hơn.

“Các vị! Nếu không muốn chết thì dùng toàn lực đi!” Trịnh Phá gầm lên, lão cũng bỏ qua nội khí đang ngăn chặn ma khí xâm nhập mà dùng toàn lực tiếp sức cho hai lão tăng sư.

“Được!………..Được!………..Được!……….”

Trịnh Phá nói được làm được nhưng võ giả mấy người như hắn, kẻ nào cũng miệng hưởng ứng trong khi chân khí vẫn là giữ lại một phần để phòng nguy.

“RẮC! RẮC! RẮC!……….OÀNH! OÀNH!” Hai Kim Chung Trạo tràn ngập những vết rạn trước cơn mưa đao khí, đến khi tưởng chừng như chúng không chịu nổi nữa nổ tung thì đao khí cũng đã hết…….ai nấy cũng thở dài một hơn vui sướng…………..nhưng………
“Lũ chuột nhặt! Tụ lại một chỗ phải chăng là muốn chết nhanh hơn?” Âm thanh lạnh lẽo rợn người mà không một kẻ nào muốn nghe vào lúc này lại truyền vào tai mỗi người………là từ bên trên…….hàng chục cái đầu ngẩng lên trời cao để rồi lại được chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất nhì trong đời……hàng chục đầu ma long đen kịt đang gào thét xung quanh người Ma Tôn.

“MA LONG LOẠN VŨ! DIỆT THIÊN PHÁ ĐỊA! GRAOOOOOOOOOOO!

Tiếng gầm gừ như tiếng hống quái vật xé rách bầu trời, năm mươi lăm đầu ma long từ người Long gào rú ào xuống đỉnh chung khí cũng như đám người bên dưới.

“Chạy!………..Chạy!…………….Chạy!” Đám võ giả, đạo giả sợ đến tè trong quần, Trịnh Phá còn chưa lên tiếng cảnh tỉnh thì đã có tên thôi động chân khí bỏ chạy cho dù vẫn đang bị Ma Vực gắt gao kiềm chế.
“Các ngươi! Phụt!” Trịnh Phá hai mắt trừng lớn còn chưa kịp hô hoáng thì đã phun một bã máu lớn lúc ma long đập vào đỉnh chung khí vì bản thân hắn đã dính liền vào Kim Chung Trạo.

“Sư huynh! Đệ chịu không nổi nữa rồi, có lẽ phải dùng đến Phật Độ!” Tâm Nguyên sắc mặt trắng xanh, thân đứng mũi chịu sào bản thân lão đã nội thương nghiêm trọng trước Hạo Hϊếp Đoạn Tràng chiêu đao khủng bố kia, đến khi ma long ập xuống thì lão biết mình không thể nào duy trì Kim Chung Trạo được nữa, lão cũng không còn sức có thể rời khỏi nơi đây, bây giờ chỉ còn Phật Độ là biện pháp cuối cùng để tranh thủ cho những tính mạng phía sau.