“Phật Độ?” Ngộ Năng hai mắt trợn trừng trước lời của Tâm Nguyên, Phật Độ cũng như tự sát khi thiêu đốt toàn bộ phật lực, sinh mạng để trong một sát na thực lực tăng mạnh trước khi về với Phật Tổ…….. Tâm Nguyên có thể nhưng lão thì………không……hy sinh vì một đám người xa lạ lão không làm được.
“Sư huynh! Nhanh cùng đệ nếu không mọi người sẽ chết hết! Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn………..Phật Độ!!!!!…..” Tâm Nguyên gấp gáp nói, cả người lão run bần bật khi Kim Chung Trạo rạn nứt đến không một chỗ lành lặn để cho đến khi thấy bản thân sắp đến điểm cuối cùng của sinh mạng thì toàn thân lão bốc cháy hừng hực ngọn lửa kim sắc…………sắc mắc lão hồng hào trở lại một cách tà dị, hai mắt sáng quắt nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy ma long, hai tay liên tục vũ động duy trì Kim Chung Trạo. “Sư đệ! Bảo trọng!” Ngộ Năng cắn răng quyết định, lão đột ngột tán đi Kim Chung Trạo trong sự ngỡ ngàng của Tâm Nguyên cùng đám võ già liều chết như Trịnh Phá để cố gắng phi thân rời đi chỗ ma long oanh sát này.
“GRAOOOOOOOOOO! RẦM! RẦM! RẦM!” Những đầu ma long không bao giờ tốt tính, chúng vẫn gào thét đánh vào Kim Chung Trạo một cách điên cuồng, năm mươi lăm đầu ma long chỉ năm đầu nổ tung trước sự cứng cỏi của chung khí nhưng vẫn còn đó năm mươi đầu hung hãn lao tới.
“Ngộ Năng lão cẩu! Uổng cho một đời tu phật của lão………..ta khinhhhhhhhhhh!” Trịnh Phá hai mắt trợn đỏ tơ máu gào thét, giống với Tâm Nguyên lão cũng không thể thoát thân như đám người bảo tồn thực lực kia mà chỉ còn cách liều chết, lão cũng thiêu đốt sinh mệnh để cùng Tâm Nguyên chắn lại đám ma long. “GRAOOOOOOOOOO! RẮC! RẮC! RẮC!……………….OÀNH!” Đầu thứ mười ma long nổ tung cũng là lúc Kim Chung Trạo nổ tung, Tâm Nguyên cùng Trịnh Phá là hai người đầu tiên bạo toái thành phấn vụn trước sức ép khổng lồ, theo sau đó là đám người Song Long Bang, Hồng Bang không kẻ nào thoát khỏi, hai lão giả trong Hoa Sơn Tam Kiếm, Nga My phái một lão thái bà, Võ Đang phái Ngũ Lang chân nhân, Đạo phái chín Cường Giả……..toàn bộ không nổ tung thì cũng bị ma long hay Ma Vực cắn nuốt đến không còn thi cốt, cảnh tượng thảm thiết vô cùng.
“GRAOOOOOOOOOO!” Tiếng rồng ngâm làm đám võ giả còn lại sợ đến cùng cực, chỉ còn hai mươi đầu ma long nhưng cũng đã đủ diệt sát chúng một trăm lần khi Ma Vực vẫn không ngừng căn nuốt chân khí của chúng, ai nấy cũng thầm hận bản thân ngu dốt khi không lại dây vào một kẻ nguy hiểm đến khủng bố như Ma Tôn. “Vù………….vù……….vù……..” Ma khí trào vào người thư thác đổ sau khi cắn nuốt đám Cường Giả nhưng sắc mặt Long vẫn không được tốt lắm, hắn đứng sừng sững trên bầu trời trong đám hắc vụ khiến không ai nhìn rõ mặt hay thân thể nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra thân thể hắn lắc lư nhẹ như người bệnh……….liên tục duy trì Ma Vực cùng thôi động điều khiển năm mươi lăm đầu ma long khiến ma khí của hắn nhập không đủ xuất, hắn đang dựa hoàn toàn vào Phượng Chi Huyết mới có thể ổn định được như bây giờ.
Đột nhiên Long quay đầu về phương xa, khóe miệng hắn nhếch lên nở một nụ cười tà……….’các ngươi rốt cuộc cũng không nhịn được sao’…………
Trần Bá Hãi nãy giờ đang ở tư thế tọa sơn quan hổ đấu suиɠ sướиɠ vô cùng khi đám Cường Giả các thế lực đặc biệt là ở Bắc Kinh tổn thất thảm trọng, Trần gia đã nhâm nhe xâm nhập vào chính trị lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội vì ai cũng kiêng kị một thế lực vừa nắm quân sự lẫn chính trị nhưng giờ thì kẻ nào còn có thể cản lại Trần gia đây…………đặc biệt hơn là nếu Trần gia có thể diệt sát Ma Tôn thì chắc chắn một nghìn phần trăm hình ảnh của Trần gia sẽ tăng cao hơn bao giờ hết. Dùng ống nhòm chăm chú quan sát từng cử động của Ma Tôn, hắn bản thân cũng là cao thủ trải qua hàng trăm trận chiến nên suy đoán Ma Tôn đang thân ốc chẳng mang nổi mình ốc, chỉ cần một kích đủ mạnh có thể hạ hắn ngay lúc này. “Nhắm thẳng mục tiêu! Khai hỏa!” Trần Bá Hải nheo mắt, hắn quát lớn vào chiếc bộ đàm trong tay.
“Xuy! Xuy! Xuy! Xuy!………..Xuy!” Mệnh lệnh của cấp trên ngay tức thì được thực thi, hàng chục tên lửa từ mười chiếc máy bay lạnh lùng nhắm thẳng vào người Long bay đến với tốc độ chóng mặt.
“Ma Tôn! Cái chết của ngươi sẽ giúp Trần gia nắm chặc Trung Hoa trong tay!” Trần Bá Hải cười lớn………cơ mà chỉ ít giây sau hắn trợn tròn mắt khi bỗng nhiên dưới mặt đất là hàng loạt những chùm tên lửa phóng thẳng lên trời chặn ngang đường bay của những quả tên lửa từ trực thăng, chưa dừng tại đó mà còn mười quả tên lửa đất đối không phóng thẳng đến mười chiếc trực thăng quân sự.
“Bùm! Bùm! Bùm……….Bùm!” Đám tên lửa bị phá huỷ không làm Trần Bá Hải kinh hãi bằng mười quả tên kia đang hướng tới những chiếc trực thăng trong đó có chỗ của gã, gã không kịp hét vào bộ đàm để báo hiệu cấp dưới rút lui mà chỉ kịp vớ lấy một chiếc dù khoác vào hai vai rồi nhảy ào ra ngoài trực thăng, dù sao cũng không phải là Cường Giả cho nên gã cũng không thể nhảy xuống ở độ cao này mà không có dù…….cơ mà lão cũng đã bỏ lại tiểu đội nho nhỏ của bản thân. “ẦM!…………ẦM……………ẦM!” Ở khoảnh cách quá gần và bị tấn công bất ngờ, mười chiếc trực thăng ăn phải tên lửa ngay tức thì nổ tung trên bầu trời, những đám sắt vụn bốc cháy mang theo xác của đám lính rơi xuống đất cứ như trong mấy bộ phim Hollywood.
“Bịch!” Đáp tại một tòa nhà cao tầng xa xa, Trần Bá Hải điên tiết rút ống nhòm ra nhìn về phía vừa phóng ra tên lửa, một thân ảnh không hề xa lạ đập vào mặt hắn, thậm chí là còn đang mỉm cười nhìn hắn…………Thẩm Hoành, phó chỉ huy trưởng quân đoàn Nanh Hổ.
“Nanh Hổ đến Bắc Kinh?” Trần Bá Hải ánh mắt co rút miệng lẩm bẩm, mồ hôi lạnh ứa ra như mưa sau gáy hắn khi hành động của mình đã mang tới cho Trần gia điều gì……..Ma Tôn không chết ắt hẳn Trần gia sẽ không yên ổn, tất cả đều là do hắn mang lại. …………
Trở lại vùng đất tan hoang, hai mươi đầu ma long đã tiêu tán, Ma Vực cũng đã được Long thu lại, không một tên Cường Giả nào ngoài Long ở đương trường có thể đứng hoặc ngồi, những tên còn sống chật vật đến cùng cực, hơi thở của chúng đều yếu nhược lắm rồi.
Để ngăn chặn lại hai mười đầu ma long cuối cùng, cái giá phải trả là Hoa Sơn Tam Kiếm lão giả cuối cùng, Đạo phái thêm bảy tên đạo giả, Trịnh gia Trịnh Chinh thì để lại một cánh tay, Võ Đang phái Ngọa Phách lão cẩu thì không được tốt như thế khi mất đi hai chân một tay chẳng khác nào một tên phế vật, Nga My lão thái bà cuối cùng là tốt nhất khi chỉ phải bồi một phần vai phải vào, không biết là Long có nhân từ với phụ nữ hay không nhưng mà ngẫm lại toàn bộ Hồng Bang đám nữ nhân xinh đẹp đều tán thân trong miệng ma long thì chắc hẳn là không phải rồi. Long không còn đứng giữa bầu trời mà đứng trên đống đổ nát dưới mặt đất, hắc vụ ma khí vẫn bao phủ lấy thân thể hắn, hắn đứng đó…….không nhàn nhã tự tại mà phần nhiều là một loại cao ngạo lạnh lẽo của một kẻ coi thường sinh tử, toàn vùng đất chìm trong sự tĩnh lặng bá tuyệt cùng khí tức bá đạo cuồng ngạo của kẻ chiến thắng.
“Lộp bộp………….lộp bộp………..” Ma Tôn động chân, hắn bước đi từng bước rất đỗi bình thường nhưng trong tai đám võ giả, đạo giả còn sống lại là bước chân của tử thần, mỗi một bước của hắn lại mang tới cho chúng sự tuyệt vọng như đang phải chịu tra tấn nhục hình dưới tầng sâu nhất dưới địa ngục.
Kẻ đầu tiên được ghé thăm là Ngọa Phách, hai mắt Long lạnh lẽo quét qua nơi cánh tay cùng bắp đùi bị ma long chấn nát của lão, nói gì vào lúc này cũng không cần thiết……..tay hắn khẽ mở ra thả ma khí chụp lên người lão bắt đàu cắn nuốt…………đúng lúc này………… “Ma Tôn! Đủ rồi!” Bỗng nhiên một giọng gia nua đột ngột vang lên làm Long không thể không thu tay, hắn nhìn qua nơi giọng nói phát ra………kẻ đến là Hổ Cốt Lão Nhân.
“Tiền bối! Bọn chúng muốn gϊếŧ ta!” Long mở miệng lạnh lùng nói.
“Ta biết! Nhưng ngươi cũng đã gϊếŧ đủ, sau lần này thì không một thế lực nào có thể dùng mắt chó mà nhìn ngươi nữa, Thập Lục Tháp gìn giữ quy tắc luật lệ chứ không phải kẻ thống trị để diệt sát toàn bộ, ngươi hiểu?” Hổ Cốt Lão Nhân nói.
Long thầm khinh bỉ, kẻ mạnh bao giờ lời nói cũng là chân lý, rõ ràng là một tổ chức nhằm phục vụ cho một đám Cường Giả chung cực lại trở thành gìn giữ quy tắc giang hồ đầy vẻ cao thượng, hắn khinh nhưng biết Hổ Cốt đã xuất hiện cũng là ý tứ của Thập Lục Tháp, hắn hôm nay đến đây phài dừng tay. “Bản tọa thân là Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp nhưng các ngươi không biết sống chết dám mưu sát, tội lớn tay đình không thể tha……….trong vòng bảy ngày nếu các ngươi không có một câu trả lời cho bản tọa thì đích thân bản tọa sẽ hưng sư vấn tội từng thế lực một, Thập Lục Tháp quyền uy không thể bị chà đạp đơn giản như thế được!” Long chính khí lẫm liệt gầm lên.
Hổ Cố Lão Nhân gật gù, tên này tuy rút tay nhưng không quên lợi dụng danh nghĩa Thập Lục Tháp để chèn ép các thế lực phải nôn ra đồ tốt bồi thường……hắc hắc…….các thế lực kia lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo, thực lực hao tổn lại còn phải mang đồ đến bồi tội, nghĩ đến hình ảnh mấy lão già kia mà lão lại càng hài lòng với tên Lục trưởng lão này, bản thân thực lực cường hãn cùng thiên phú kinh người lại còn mưu mẹo thông mình……Thập Lục Tháp thế hệ sau có những kẻ như thế này thì sợ gì không trường tồn chứ. “Được rồi! Mọi chuyện kết thúc tại đây, đống đổ nát này cũng tốn không ít công phu đâu!”
Hổ Cốt Lão Nhân tay chưởng huy động truyền vào đám võ giả đang nằm trên mặt đất một luồng chân khí đủ để chúng khôi phục cơ bản thương thế, ở bên cạnh……….chứng kiến cách thức lão chưởng khống chân khí bản thân một cách kỳ diệu như vậy khiến Long biết được thực lực của mình cùng những lão giả như Hổ Cốt vẫn có một đoạn khoảng cách không nhỏ, hắn có thể gϊếŧ người nhưng không thể cứu người như lão, đến cấp độ cao mới nhận ra một điều đó là gϊếŧ người thì dễ nhưng để cứu người lại khó gấp nhiều lần vì chân khí điều động phải có được ba yếu tố là vừa phải, tinh lọc cùng y tính…….nói cho cùng nội khí, đạo khí, thánh khí, phật khí hay ma khí đều là năng lượng, người luyện võ có thể chắt chiu tinh hoa trong đó ra và tận dụng y tính của nó để chữa thương cho bất cứ ai mới được coi là đỉnh cao của võ học, của nhân sinh vì đi cùng tử là sinh, ngộ ra ‘tử’ mà không cảm ngộ được ‘sinh’ thì không cách nào đi đến cuối con đường tu luyện huyền bí. Quét mắt lần cuối qua đám võ giả, đạo giả đang nằm vật vờ trên mặt đất cùng đống đổ nát ngả nghiêng của những tòa nhà cao tầng, Long tin chắc sau hôm nay không kẻ nào có thể xuyên tạc hình ảnh hắn, cái tên Ma Tôn sẽ là luôn là nỗi khϊếp sợ của chúng.