Sói Tới Rồi!

Chương 33



Đúng bảy giờ. Người thứ ba đi vào khu vực khách Vip. Người này che lại hơn một nửa ánh sáng khiến cho Vinh Chân không thể không căng mắt ra để nhìn cho rõ người tới.

Người đàn ông đi vào khu khách Vip tên là Brooks. Là một nhà phê bình nổi tiếng nước Anh. Một số tạp chí nghệ thuật đã từng đăng bài báo của anh ấy. Lần này Brooks tới vì Vinh Tuấn.

Brooks đưa tay ra với Vinh Chân.

"Rất hân hạnh được gặp em. Tôi rất thích chương trình do em chủ trì. Nhìn em ở ngoài còn xinh đẹp, dễ thương hơn so với trên tivi". "Cám ơn, tôi cũng từng đọc qua bài báo của anh. Bài báo của anh đã giúp ích rất lớn cho chương trình của tôi chủ trì". Sau khi cùng tâng bốc lẫn nhau với Vinh Chân thì Brooks quay mặt về phía Trình Điệp Qua.

Lúc Brooks quay mặt về phía Trình Điệp Qua, Vinh Chân đã bắt được rât rõ ràng sự mất tự nhiên cùng với căng thẳng hiện ra trên mặt Brooks.

Lần này về căn bản thì Vinh Chân đã xác nhận được tin đồn đang lan truyền trên phố liên quan tới xu hướng tình dục của nhà bình luận âm nhạc có tài văn chương hơn người này.

Đứa trẻ luôn trầm mặc ít nói kia khi còn nhỏ đã được mang về nhà thật sự đã trở thành người tình trong mộng của rất nhiều người rồi. Không chỉ được các cô gái thầm yêu mến mà đám đàn ông cũng thầm sùng bái.

Sau khi lịch sự chào hỏi cùng Trình Điệp Qua thì Brooks đã chọn vị trí bên trái hàng phía trước ngồi xuống. Vị trí của anh ấy vừa vặn ngồi ở trước mặt Vinh Trân.

Sáu ghế ngồi của hàng ghế Vip được chia ra làm hai hàng. Mỗi hàng có ba ghế. Vinh Trân và Trình Điệp Qua ngồi ở vị trí hàng ghế phía sau, ba ghế ngồi phía trước còn trống hai chỗ. Đó là dành cho Vinh Tuấn và bạn gái của anh ấy. Đợt này Vinh Chân tới trên danh nghĩa là cổ vũ cho Vinh Tuấn nhưng kỳ thực mục đích lớn nhất của cô chính là gặp bạn gái của Vinh Tuấn.

Về bạn gái của người anh sinh đôi của mình Vinh Chân cũng chỉ dừng ở trong một một vài điểm mà mẹ miêu tả cho cô: Tú ngoại tuệ trung*, rât thích hợp với A Tuấn.

*Tú ngoại tuệ trung: ý chỉ vừa xinh đẹp, vừa thông minh

Cô gái tú ngoại tuệ trung rất thích hợp với A Tuấn, bởi vì thân thế bình thường mà vẫn rất không được thích. Nghe nói lúc Vinh Tuấn quen cô gái này đã hạ chiến thư với hai nhà Vinh Lâm: Con yêu cô ấy, con tuyệt đối không cho phép mọi người vì thân thế của cô ấy mà xem thường cô ấy, càng không thể bỏ qua cho mọi người đem những thủ đoạn dơ bẩn kia đối phó với cô ấy. Nếu để cho con biết được, con sẽ để cho luật sư của con tuyên bố công khai trên các tờ báo lớn.

Những thủ đoạn dơ bẩn mà Vinh Tuấn nói chắc là điều tra về thân thế của người ta. Dựng chuyện, hoặc là nắm được một chút sơ hở, bôi đen trắng trợn để tăng thêm hiệu quả. Từ đó gây ra áp lực dư luận khiến cho người không được hoan nghênh phải tự mình cuốn gói rời đi. Đến nỗi Vinh Tuấn phải nói tôi sẽ để cho Luật sư của tôi công khai giải thích rõ với các tờ báo lớn về căn bản có thể giải thích là: Vì người tôi yêu tôi không ngại đối đầu với toàn thế giới. Nếu như người thân của tôi xúc phạm tới người tôi yêu thì cũng vậy, sẽ là kẻ thù của tôi.

Chiến thư của Vinh Tuấn đã đạt tới hiệu quả đánh đòn phủ đầu. Chỗ này Vinh gia không có tỏ ra ý gì. Lâm gia vẫn luôn ôm ấp hy vọng rất lớn đối với Vinh Tuấn cũng không dám manh động. Nếu như Vinh Tuấn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ trên báo chí thì danh tiếng của Lâm gia cũng bị mất hết cả mặt mũi.

Sau lời tuyên bố của Vinh Tuấn không lâu thì nữ chủ nhân của Vinh gia đã mua vé máy bay để tới Đức. Nói là nhớ con trai nhưng thật ra là muốn tới thăm dò chuyện cô gái mà con trai mình yêu là như thế nào.

Sau đó, vào một ngày Vinh Chân đã nhận được điện thoại của mẹ mình, trong điện thoại mẹ nói thế này "Cô ấy rất thích hợp với anh trai con". Mẹ còn nói với Vinh Chân những lời thế này: Nếu bữa nào tới Đức gặp Vinh Tuấn, tiện thể gặp bạn gái của anh con luôn.

Nguyên do từ cách thức giáo giục của Vinh Mộ Minh, Vinh Chân với Vinh Tuấn gần thì ít mà xa thì nhiều. Tình cảm anh em của cô và anh ấy cũng không có gắn bó thân thiết giống như những gia đình bình thường, điều này khiến cho mẹ của họ vẫn luôn rất lo lắng.

"Được ạ. Mẹ, con biết rồi". Vinh Chân trả lời như vậy.

Khoảng cách của cuộc điện thoại đó cách thời gian hiện tại đã gần một năm, Vinh Chân vẫn lần nữa chưa có đi gặp Vinh Tuấn. Trước là bận bịu việc học, hiện tại là bận thích ứng với hoàn cảnh mới. Khoảng cách của nước Anh với nước Đức cũng không xa. Mấy ngày trước Vinh Chân còn muốn chờ tới cuối tuần sau sẽ tới Đức một chuyến. Chưa nghĩ tới thì Vinh Tuấn đã tới Anh rồi. Hơn nữa anh ấy còn mang bạn gái theo cùng.

Cho dù Vinh Tuấn có thể tính là một nửa nhân vật của công chúng nhưng anh ấy cực kỳ chú trọng tới chuyện cá nhân, do đó những hiểu biết về anh ấy ở bên ngoài cũng chỉ có dừng lại trên vài tư liệu được công bố, thậm chí cho tới bây giớ vẫn còn rất nhiều người không biết anh ấy là con trai của Vinh Mộ Minh, cháu ngoại của Lâm Kiến Đường, chưa kể bản thân bạn gái của anh ấy cũng thế.

Một ngày trước đó không lâu, trong điện thoại Vinh Chân tán gẫu cùng Vinh Tuấn, cô hỏi anh chuyện liên quan tới bạn gái của anh. Thái độ khi vừa tán gẫu còn vui vẻ, vậy mà bởi vì đề tài của cô ngay lập tức đã bị thay đổi. Giọng điệu của Vinh Tuấn trong điện thoại mang theo sự đề phòng giống như cô đã nhận được ủy thác của người ta, giống như có ý đồ muốn moi ra được chuyện gì từ trong miệng của anh.

Khi đó Vinh Chân đã nghĩ nhất định là Vinh Tuấn rất yêu cô gái kia.

Cuôc điện thoại ngày hôm đó kết thúc trong không khí chẳng vui vẻ gì. Mấy ngày sau đó Vinh Tuấn đã gọi điện thoại cho vinh Chân: "Xin lỗi, hôm đó là anh không đúng. Trước đây cô ấy đã chịu quá nhiều đau khổ, anh luôn sợ có người sẽ làm tổn thương tới cô ấy. Cô ấy cùng tuổi với em, cũng giống như em, da vàng, mắt đen, tóc đen. Tới lúc gặp em sẽ thích cô ấy ngay". Trong điện thoại Vinh Tuấn đã nói với cô như vậy.

Bất ngờ trên sân bóng vang lên một âm thanh lớn đem tâm tư của Vinh Chân trở lại với thực tại, trở về Old Trafford, trở về trận thi đấu được hàng triệu người chú ý này.

Vừa nhai được một nửa hạt hạnh nhân bị Trình Điệp Qua nhét vào trong miệng cô, Vinh Chân liếc mắt nhìn Trình Điệp Qua đang ngồi bên cạnh mình. Anh dường như không chú ý tới tâm trạng thất thần vừa rồi của cô. Ánh mắt của anh cũng giống như gần tám mươi nghìn người hâm mộ ở đây, tập trung lên màn hình lớn.

Màn hình tivi tại Sân bóng Old Trafford đang phát trực tiếp hình ảnh chiếc xe của đội khách đang tiến vào. Theo khoảng cách xe của đội khách càng ngày càng gần Old Trafford, tiếng reo hò trên sân bóng cũng càng ngày càng lớn. Cristiano của họ đang ở trong chiếc xe đó. Real Madrid thường được ca tụng là Dải Ngân Hà. Vì lúc này đây màu sơn của chiếc xe Bus đưa đội khách vào sân đã được đổi thành màu trắng bạc.

Chiếc xe Bus màu trắng bạc chậm rãi dừng lại. Từng người của đội Real Madrid bước xuống xe Bus. Người đi xống cuối cùng chính là Cristiano Ronaldo.

Tiếng vang ở sân vận động Old Trafford lúc Cristiano đi xuống xe Bus gần như muốn lật tung mái che của sân bóng.

Qua đoạn quay trong tivi cầu thủ số bảy của Manchester United ngày xưa không có dừng lại lâu mà cùng với đồng đội của anh biến mất trong màn hình tivi. Có điều Fan bóng đá cũng không quá thất vọng, bởi vì rất nhanh là họ có thể thấy được anh ấy xuất hiện trên sân bóng. Truyền hình trực tiếp trên sân bóng bắt đầu giới thiệu sẽ xuất hiện ngay trên sân bóng màn biểu diễn của khách mời đặc biệt. Tiếp sau đó Vinh Chân đã nghe thấy tên của người anh trai sinh đôi của mình trên truyền hình được phát từ sân bóng.

Nếu như Vinh Chân nhớ không lầm thì Trình Điệp Qua đã có lần từng trả lời trong một lần phỏng vấn rằng anh chính là Fan của đội Manchester United. Đồng thời được xem là người hâm mộ của Rcistiano, thì đại bản doanh của công trình trung tâm giải trí trên biển của Trình Điệp Qua cũng là ở ngay tại Manchester.

Mặc dù Vinh Chân đoán Trình Điệp Qua sẽ nói trình độ tuyệt vời đến từ chính thành quả của họ. Nhưng vào lúc này cô vẫn không thể nhịn được mà muốn thử trêu chọc quý ngài này. Fan của Cristiano sao?

"Này". Tay kéo anh qua, nghiêng mặt cười hì hì: "Nhìn thấy thần tượng của mình... cảm giác... thế nào..."

Nụ cười càng lúc càng nhỏ, giọng nói cũng ngày càng thấp... Ánh mắt không tự chủ được mà theo ánh mắt của người bên cạnh nhìn lên. Nhìn lên trên màn hình phía trên họ.

Lúc này, phía kia màn hình tivi sau khi cầu thủ của đội khách đã vào sân xong thì đã không còn ai còn chú ý nữa.Vào lúc này xuất hiện trên màn hình tivi là khoảnh khắc tùy ý. Bình thường lúc này người quay phim bắt lấy hình ảnh tương đối thú vị. Fan nữ xinh đẹp, một quý ông đang lúng túng móc mũi, hình ảnh người cha đang ấm áp ôm con, cậu thiếu niên trông buồn cười với bộ trang phục kỳ quái.

Thế nhưng mọi người lại không được nhìn thấy hình ảnh như vậy. Ống kính cũng chỉ cố định trên một hình ảnh. Xuất hiện trên màn hình tivi chính là một chùm sáng tối vừa phải trên sân cỏ. Dừng trên sân cỏ là một chiếc xe.

Có lẽ người quay phim đang vướng phải một chút sự cố, hoặc có lẽ thiết bị truyền hình đã xuất hiện chút trục trặc nhỏ khiến cho màn hình tivi bị đứng hình.

Màn hình tivi dừng lại bất động.

Vào giờ phút này ánh mắt của Trình Điệp Qua vững vàng rơi trên màn hình tivi đứng im bất động, dường như hình ảnh kia xem ra có vẻ vô cùng khô khan mà mơ hồ không rõ như có một loại ma lực nào đó thu hút anh.

Trình Điệp Qua như thế ở trong mắt Vinh Chân trông thật là xa lạ.

Loại cảm giác xa lạ đó vô cớ khiến cho lòng Vinh Chân không hiểu sao lại "lộp bộp" rơi xuống. Đây là một dấu hiệu không tốt, nhất định có cái gì đó sắp xảy ra.

Sau đó Vinh Chân đã phát hiện ra một chuyện.

Trên màn hình ti vi bị dừng lại trong cửa sổ của chiếc xe đó in lên hình dáng khuôn mặt nghiêng của một người. Trong ánh sáng không được rõ ràng cho lắm Vinh Chân đoán đó là hình bóng của một cô gái. Cô gái này đang nói chuyện điện thoại. Chờ tới khi Vinh Chân muốn nhìn rõ cô gái kia thì màn hình tivi bị đứng lại đã hoạt động trở lại. Xuất hiện trên màn hình tivi chính là sắc thái sáng rõ, một nhóm cô nàng thời thượng mặt mày hớn hở hiện ra ở hàng khán giả phía trước.

Người đàn ông bên cạnh cũng không bị khuôn mặt của những mỹ nhân kia mê hoặc. Anh đứng lên, hơn nữa còn đứng lên bất thình lình. Vừa rồi âm thanh trong lòng còn bất ngờ rơi "lộp bộp", vẫn còn ngột ngạt bất an. Trong lúc không thể nào nói rõ được thì tay Vinh Chân theo bản năng đưa ra, kéo lại bàn tay của người đang muốn rời đi. Ngẩng đầu: "Trình Điệp Qua, đừng đi".

Anh cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Màn biểu diễn của Vinh Tuấn sắp bắt đầu rồi". Khi nói những lời này âm thanh của Vinh Chân khô khốc.

"Anh sẽ trở lại nhanh thôi". Anh nói với cô, âm thanh vẫn duy trì một loại thân thiết mà dịu dàng giống như đối xử với cô em gái đáng yêu của mình.

Vạt áo của chiếc áo gió của anh cọ vào làn tóc mai của cô. Tần suất kiểm soát bước chân rời đi vẫn là điểm cô quen thuộc. Không. Không đúng. Đã xảy ra một chút thay đổi nhỏ.

Cùng một khoảng cách lúc tới anh đã dùng ba mươi sáu bước chân, lúc rời đi anh lại chỉ dùng có ba mươi bốn bước. Nhanh hơn hai bước. Vinh Chân đưa mắt ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Trình Điệp Qua mãi cho tới khi anh biến mất. Ánh mắt của cô vẫn còn hướng về phía đó, mãi cho tới...

"Anh của em ra sân rồi". Một đôi tay đưa ra trước mặt Vinh Chân. Một âm thanh nói cho cô biết.

Kéo ánh mắt trở về trên sân cỏ. Người đàn ông có dáng người thon dài đang đứng ở giữa sân bóng. Bộ lễ phục đơn giản sạch sẽ trên người lại không mất đi vẻ tao nhã. Trong tay anh ấy cầm cây đàn Violon.

Phong thái của người đàn ông được phóng đại chiếu trên màn hình tivi. Đó là một gương mặt ưa nhìn. Lúc mới nhìn mọi người chắc sẽ hình dung như thế này: Tướng mạo không tệ. Dưới cái nhìn thứ hai, thứ ba thì sẽ bị khí chất tự nhiên toát ra từ trên người anh hấp dẫn. Sau khi biết anh là một nghệ sĩ Violon kiêm luôn một nhạc sĩ thì sẽ nói một câu thế này: "Thảo nào".

Đó là Vinh Tuấn, anh trai sinh đôi của cô. Đáng mừng chính là Vinh Chân lớn lên không giống Vinh Tuấn. Vinh Chân cảm thấy nếu như cả ngày phải đối diện với một giới tính nữ có một khuôn mặt nam tính giống y chang mình thì cô nhất định sẽ vô cùng buồn bực.

Giữa sân bóng Vinh Tuấn hơi giương cây đàn lên. Tay cầm đàn dựng thẳng lên giữa không trung tượng trưng cho linh hồn của cây đàn violon. Cổ tay kéo cung đàn chào hỏi cùng với người hâm mộ bốn phía ở sân bóng. Sau khi nhận được hưởng ứng, cung đàn vẽ ra trong không trung một đường cong hoàn mỹ đặt trên bả vai và cằm. Trong lúc đó trên cây violon gương mặt nghiêng một góc bốn mươi lăm độ. Cổ tay lắc lư từng nhịp.

Nếu như nói trước đây Vinh Chân vẫn còn lo lắng cho Vinh Tuấn vì bị mấy liệt vào dạng có tài nên kiêu ngạo không hiểu chuyện nên làm, nhưng sau khi cũng theo cổ tay lay động của Vinh Tuấn tuôn ra những giai điệu mà hoàn toàn buông lỏng tâm tư.

Vinh Tuấn đã chọn đoạn cao trào của giai điệu trong bộ phim "Giấc mơ bóng đá". Trên màn hình là tuyển tập bàn thắng của các cầu thủ xuất sắc qua nhiều thế hệ của Manchester United. Phối hợp với tiết tấu nhanh của giai đệu đầy cảm xúc còn có ngôn ngữ tay chân linh động của người biểu diễn bỗng chốc thu hút sự chú ý của mọi người. Mười mấy phút biểu diễn đã nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt, đặc biệt trên khán đài còn có người bắt đầu hô tên của Vinh Tuấn.

"Anh ấy rất mê người đúng không?" Brooks bất ngờ nói.

"Ừ". Vinh Chân nhìn Vinh Tuấn trên màn hình tivi.

Có thể Vinh Tuấn không có ngũ quan tinh xảo, nhưng vào giờ phút này Vinh Tuấn xuất hiện trên màn hình lớn thật là mê người. Do vận động nhiều khiến cho trên mặt của anh ấy thấm ra một chút mồ hôi. Ngũ quan bị vệt mồ hôi thấm ra và chảy xuống những sợi tóc trên trán của anh ấy càng làm tăng lên sự hấp dẫn.

Sau một phút im lặng ngắn ngủi thì Brooks nói với Vinh Chân vừa rồi người anh ấy chỉ là một người khác.

Người mê người là một người khác? Ánh mắt của Vinh Chân rơi vào vị trí trống không bên cạnh cô kia. Nhìn vào chỗ ngồi trống trơn cũng không biết tâm tư thế nào lại bắt đầu trở lên bất an.

Tối hôm nay có phải là có chuyện gì sắp xảy ra không. Hoặc là, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Đang trong một hình ảnh mơ hồ khó chịu thì Vinh Chân nhìn thấy hai bóng người tay trong tay đi về phía cô.

Chủ nhật cuối cùng của tháng tám năm 2010, Vinh Chân đã biết được một người thế này. Một cô gái, một cô gái có cái tên giống y chang một vùng ngoại ô của Nước Anh.

Nặc Đinh Sơn!

Nặc Đinh Sơn. Notting Hill!

Notting Hill, nơi đó Vinh Chân đã từng ở lại trong một thời gian ngắn.
Cách thời gian thi đấu còn mười mấy phút. Phóng viên đài tuyền hình đang đuổi theo phỏng vấn các cầu thủ nổi danh trước đây được mời tới xem cuốc thi đấu. Người săn tin cùng người bị săn tin làm ra vẻ giọng điệu hài hước khiến cho Vinh Chân cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Tẻ nhạt tới nỗi ánh mắt của cô không tự chủ được mà nhìn sang bên trái. Chỗ ngồi phía bên trái vẫn trống không như cũ. Trình Điệp Qua đã rời đi một khoảng thời gian rất dài. Đặt Trên chỗ ngồi của Trình Điệp Qua là cặp kính không biết lấy được từ đâu. Không lâu trước đó chính anh đã đeo cặp kính này đi vào. Vào lúc này Vinh Chân mới nhớ ra, trước khi chưa phẫu thuật mắt thì Trình Điệp Qua cũng là một người bị cận thị.

Vinh Chân lấy mắt kính đang đặt một bên đeo lên mặt. Chiếc kính này thật sự là kính cận một trăm phần trăm. Qua thấu kính tất cả mọi thứ trước mắt mơ hồ không thể tả được, chỉ còn lại là một mảng lớn màu đỏ. Những màu đỏ kia đang di chuyển. Sau đó có hai bóng người một trước một sau từ từ to ra. Đến gần. Trong phút chốc đã gần ngay trước mắt.

Sau đó, một bàn tay tháo cặp mắt kính đeo trên mặt của Vinh Chân xuống. Thế giới một lần nữa trở lại rõ ràng. Gương mặt đó gần ngay trước mắt, như cười như không.

Gương mặt này nếu như nhìn kỹ lại thì có mấy phần giống với cô.

"A Tuấn". Vinh Chân mở miệng gọi.

Hồi bé cô thế nào cũng không cách nào chấp nhận được cái tên gần như chỉ tới thế giời này sớm hơn mình có mấy phút làm anh, Vinh Tuấn. Khi đó trong suy nghĩ của Vinh Chân thế này: Bị chiếm mất món hời lớn. Cho nên cô cũng theo ông ngoại và mẹ gọi anh ấy là "A Tuấn".

Cái từ "A Tuấn" kia cũng không đổi lại được nữa rồi.

"Vẫn thật ngốc". Anh ấy xoa xoa đầu cô, vẫn giống như rất lâu trước kia lúc nào cũng chế nhạo cô như vậy.

"Màn biểu diễn vừa rồi của anh làm cho người ta buồn ngủ muốn chết". Cô phản kích. Miệng thì đối đáp với anh, còn mắt thì lại dừng ở phía sau người Vinh Tuấn.

Cô gái đứng phía sau người Vinh Tuấn có dáng người thon thả, mắt ngọc mày ngài, áo len mỏng cổ cao màu xanh ngọc, trong chiếc váy màu trắng ôm sát cơ thể, phía dưới chiếc váy để lộ ra một cặp chân thon dài. Màu sắc của đôi giày cao gót là màu nâu nhạt. Sắc thái như vậy kết hợp với thân phận bạn gái của một nghệ sĩ Violon nổi tiếng mà nói thì đúng là đạt tiêu chuẩn.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Ấn tượng đầu tiên cô gái cho người ta đó là rất gầy, mà ở cái nhìn thứ hai...

Aiz! Chỗ không cần gầy thì quả thật không gầy. Anh trai cô thật là có diễm phúc rồi. Theo như sự nắm bắt tình hình của mẹ thì quả thật hai người này đã ở cùng nhau rồi.

Bật cười ha hả. Nụ cười này của Vinh Chân là muốn truyền đạt với Vinh Tuấn: Anh cùng lắm cũng chỉ tới thế mà thôi, thích phụ nữ ngực to.

Sau khi đánh giá xong dáng người là tới khuôn mặt.

Thẳng thắn mà nói so với dáng người thì khuôn mặt thua kém không ít. Đường nét không có bao nhiêu hấp dẫn, nhưng trông có vẻ cũng đạt tới độ đoan trang tú lệ. Bất quá Vinh Chân cảm thấy gương mặt chính là đoan trang tú lệ cùng với dáng người như thế kết hợp với nhau thì thật là có chút ý vị.

Dáng người tốt hơn chính mình. Khuôn mặt không xinh bằng mình. Đây cũng là tỷ số trận đấ đang san bằng 1:1. Vinh Chân cảm thấy trong tình huống so sánh thế này chỉ cần ngực cô độn nhiều hơn mấy thứ... thì có thể chiếm được thế thượng phong.

Ý nghĩ thế này khiến cho Vinh Chân cười tới tvô cùng chân thật. Đứng dậy, đưa tay vượt qua Vinh Tuấn: "Rất vui được gặp cô".

Bàn tay kia buông tay của Vinh Tuấn ra, bắt tay cùng cô. Chủ nhân bàn tay này mỉm cười lại với cô.

"Nặc Đinh Sơn, bạn gái của anh". "Vinh Chân, em sinh đôi của anh". Trong không gian vô cùng có hạn, Vinh Tuấn giới thiệu hai cô gái với nhau.

Nghe rõ ràng lời giới thiệu của Vinh Tuấn, Vinh Chân không tự chủ được mà lẩm bẩm theo lời giới thiệu của Vinh Tuấn "Nặc Đinh Sơn. Không phải là Nặc Nặc sao?"

Vinh Chân đã nhiều lần nghe được trong điện thoại từ mẹ cô cái tên "Nặc Nặc" này. Khi đó cô cho là tên của bạn gái Vinh Tuấn hẳn phải là "Nặc Nặc".

Ở phía tây London có một quảng trường tên là Notting Hill. Năm 1999 có một bộ phim tên là "Notting Hill" thịnh hành lúc đó, mà thế giới này cũng có một quảng trường như thế. Người có tên giống y như tên của bộ phim, hơn nữa lại còn là một cô gái. Ở Trung Quốc cái tên Nặc Đinh Sơn này thích hợp với con trai hơn.

Mà Trình Điệp Qua từng ở qua nơi đó. Nơi đó là Notting Hill, Trình Điệp Qua còn giữ lại chìa khóa căn phòng khi đó anh ở.

Vinh Chân không biết vì sao thời khắc đó lại chấp nhất với cái tên này như vậy. Cô dùng hai giọng London và giọng Oxford để ghi nhớ phân biệt phát âm của địa danh đó. Điệu bộ rất muốn truy cứu tới cùng.

"Đúng vậy. Nặc Đinh Sơn". Cô ấy trả lời cô.

"Xin lỗi. Tôi..." Sau đó Vinh Chân dùng ngôn ngữ tay chân để thay thế cho sự đường đột của cô. Kỳ thực thì cô cũng không biết nên dùng lời nói thế nào để hình dung cho tâm tình của mình lúc này. Thật là không thể nói sao cho rõ.

Đó là một cô gái hiểu biết. Cô ấy dùng câu "Cô còn nhìn đẹp hơn so với trong ảnh" để đổi chủ đề, gạt bỏ được lúng túng của cô. Hơn nữa Vinh Chân thích từ "nhìn đẹp" mà cô ấy dùng thì còn chân thật hơn so với từ "diễm lệ" và "xinh đẹp".

Tay của Nặc Đinh Sơn trở lại nắm tay của anh trai cô. Vinh Chân ngồi lại chỗ của mình. Ánh mắt của Vinh Tuấn rơi trên vị trí ngồi bên cạnh cô, hỏi một câu "Trình Điệp Qua vẫn chưa tới sao? Trước đó bọn anh đã nói qua điện thoại là nhất định phải tới đúng giờ mà".

"Anh ấy vừa mới đi ra ngoài, em đảm bảo anh ấy sẽ quay trở lại nhanh thôi". Sau khi nói xong câu này Vinh Chân căn bản có thể xác định Trình Điệp Qua đã rời khỏi chỗ của anh đã quá nửa tiếng rồi.

Tên khốn này không phải nói rằng sẽ trở lại ngay sao? Tên khốn này để cho cô ở lại nhà của hắn nhưng từ sáng tới tối lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Cặp mắt kính này trở thành công cụ cho Vinh Chân trút giận. "Rắc" một tiếng đã gẫy làm hai.

Vinh Tuấn dẫn bạn gái của anh ngồi ở chỗ trên hàng ghế phía trước. Blooks ngồi ngay ở vị trí lô ghế bên trái sát bức tường. Vinh Tuấn ngồi ở giữa. Nặc Đinh Sơn ngồi sát vị trí bên phải.

Trên màn hình tivi còn đang phát hiện trường phỏng vấn của phóng viên với các danh thủ bóng đá trước đây. Ngài Brooks bị lãng quên từ lâu đã thừa cơ hội này xin sắp xếp một cuộc phỏng vấn với Vinh Tuấn. Vinh Tuấn cũng không chấp nhận.

"Hiện tại không nhắc tới công việc. Tôi muốn tập trung xem trận bóng bởi vì trận bóng này rất quan trọng đối với tôi". Anh ấy nói với Brooks.

Sau khi nghe xong nguyên nhân của Vinh Tuấn "Trận bóng này rất quan trọng đối với tôi " thì Vinh Chân cảm thấy người anh trai sinh đôi của mình giống như mẹ nói "Lần này A Tuấn bị đeo gông rồi".

Vinh Tuấn từng trải qua mấy đoạn tình sử, vì vậy bình thường đã nhận được sự sự giáo dục cao thế nào để duy trì tình yêu nam nữ. Hẹn hò, cùng nhau ăn cơm. Cảm thấy bình thường khi vào tuần cùng nhau qua đêm, có phạm vi cuộc sống của riêng mỗi người. Một khi tình cảm phai nhạt thì chia tay trong êm thấm.

Từ nơi này Vinh Chân có thể thấy được rõ ràng Vinh Tuấn và Nặc Đinh Sơn vẫn năm tay nhau thật chặt.

"Trận bóng này rất quan trọng đối với tôi" quan trọng mà Vinh Tuấn vẫn kiên trì là chỉ CR7 vào bóng thì anh ấy sẽ được bạn gái chủ động tặng cho nụ hôn. Vinh Tuấn hai mươi sáu tuổi lúc này đang nói giống hệt như giọng điệu của một tên trẻ trâu mười mấy tuổi. Có người nói trận bóng này làm cho gần một trăm cô gái đồng ý với bạn trai của mình chỉ cần CR7 vào bóng thì sẽ chủ động dành tặng nụ hôn. Sau khi biết có hoạt động như vậy Vinh Tuấn đã thuyết phục bạn gái của mình gia nhập vào đội ngũ tặng nụ hôn.
Cuối cùng đã tới lúc cầu thủ ra sân. Trình Điệp Qua vẫn chưa trở lại chỗ ngồi của anh. Nghĩ một chút, Vinh Chân đứng lên, cô quyết định đi tìm Trình Điệp Qua.

Quét qua bóng dáng lướt qua trước mặt anh kia, hình dáng mãnh mai. Cô bé tay sai đắc lực ngày xưa đã trưởng thành, độc lập, xinh đẹp, có mị lực. Vinh Tuấn nhìn theo bóng dáng Vinh Chân từ từ biến mất không tự chủ được nhếch miệng nói với người bên cạnh "Sau này em sẽ trở thành bạn tốt với em ấy thôi".

Gần đây Vinh Tuấn luôn có loại thăm dò như vậy với Nặc Đinh Sơn. Nhẫn cầu hôn anh đã chuẩn bị xong. Cũng không biết có phải là bởi vì nguyên nhân lần đầu cầu hôn với con gái nên sợ bị từ chối hay không mà anh vẫn lần nữa không dám lấy nhẫn ra. Tình cờ anh có được cơ hội dùng lời nói thăm dò để dò xét Nặc Đinh Sơn. Sự Thăm dò trong lời nói đoán rằng màn cầu hôn của mình có thể đạt được tỉ lệ thành công là bao nhiêu.

Nếu như lúc này có người vì sự rối rắm của Vinh Tuấn mà hỏi anh "Nặc Đinh Sơn là loại con gái cao ngạo thì hứng thú có bị thay đổi không?" Vinh Tuấn sẽ nhanh chóng mà trả lời thế này: "Không. Sẽ không. Cô ấy không có chút nào kiêu căng, cô ấy dịu dàng hiểu biết hơn so với bất kỳ ai".

Nặc Đinh Sơn dịu dàng hiểu biết gần như đối với mình muốn gì được đó. Nhưng càng tiếp xúc thân thiết thì Vinh Tuấn lại càng phát hiện ẩn dưới vẻ dịu dàng của Nặc Đinh Sơn lại là một điệu bộ khác.

Vinh Tuấn vẫn mơ hồ linh cảm được nếu như mình cầu hôn không thành thì vĩnh viễn sẽ không thành công.

Vào lúc này đối với sự thăm dò của anh cô cũng chỉ dùng nụ cười để đáp lại anh. Không nói được, cũng không nói không được. Lúc này Vinnh Tuấn mới phát hiện ra bàn tay được anh nắm trong tay có chút lạnh. Nắm chặt hơn một chút, sau đó lại nhìn qua cô. Ý cười nhẹ vẫn còn treo trên khóe miệng cô, có chút xa xăm, có chút lay động.

Nặc Đinh Sơn đã bỏ quên áo khoác trong quán rượu, bây giờ cô có chút lạnh. Cầm lấy khăn quàng mà Fan bóng đá vừa đưa cho anh.

Khăn quàng in biểu tượng của đội Manchaester United bị rơi ở trên đất. Vinh Tuấn có chút ngạc nhiên. Khăn quàng vừa mới chạm vào cô thì đã bị bàn tay ngăn lại, hơn nữa sực lực ngăn anh lại còn rất lớn. Lớn tới nỗi khiến cho người ta cảm thấy đó là một loại phòng bị ý thức theo bản năng.

Cô nhặt khăn quàng bị rơi trên mặt đất lên, đồng thời ở ngay trước mặt anh đem khăn quàng quàng lên cổ. Liếc mắt nhìn anh ấp úng "A Tuấn...".

Rũ mắt xuống giọng cô thì thầm: "Em... vừa rồi đang nghĩ một chuyện, nhưng... ở đây rất ồn ào, lại thêm việc tối qua..."

Nói tới đây cô không tiếp tục nói thêm nữa. Quấn trên cổ cô là chiếc khăn quàng màu đỏ, màu đỏ của chiếc khăn quàng làm tôn lên gương mặt của cô càng thêm đỏ.

Tối hôm qua... tối hôm qua ahhhh. Lý do tối hôm qua này làm liên tưởng tới một mặt khác. Khuôn mặt hồng hồng trước mắt làm cho Vinh Tuấn không thể chờ đợi được mà muốn ngậm lấy môi cô.

Nghiêng người, tay chạm vào gương mặt cô. Ánh mắt của cô ra hiệu với anh rằng ở đây còn có người khác.

Ừ, nơi này còn có một vị Brooks.

Nặc Nặc của anh vẫn luôn bị xấu hổ hơn so với các cô gái khác, vì vậy mà anh thật là đã bị ăn qua không ít quả đắng. Vinh Tuấn quả nhiên ngứa ngáy ngồi lại chỗ ngồi.

Vừa rồi tìm cách hôn không thành cũng khiến cho không khí chung quanh có chút lúng túng. Để đánh vỡ loại lúng túng kia Vinh Tuấn tìm chuyện để nói: "Nặc Nặc, lát nữa có thể sẽ có người tới, là Trình Điệp Qua. Người mà tối hôm qua anh đã cho em nói chuyện với anh ấy trong điện thoại".

Tối hôm qua Vinh Tuấn mới tới Manchester. Tối đó họ đã ở khách sạn do sự sắp xếp của bên đơn vị tổ chức. Thời gian khoảng chín giờ tối Trình Điệp Qua đã gọi tới điện thoại của anh. Khi đó Nặc Đinh Sơn vừa vặn ở bên cạnh anh. Thế là Vinh Tuấn đã kéo Nặc Đinh Sơn tới để cho cô chào hỏi với Trình Điệp Qua trong điện thoại.

Tay bị người ta mạnh mẽ nhét điện thoại vào, vẻ mặt có vẻ hơi mất tự nhiên. Dưới ánh mắt thúc giục của anh, Nặc Đinh Sơn cầm điện thoại nói một câu đơn giản với Trình Điệp Qua "Hi"

Sau đó điện thoại một lần nữa đưa trở lại tay của Vinh Tuấn.

Trước đó Vinh Tuấn tán gẫn với Trình Điệp Qua rất trôi chảy dường như cũng bởi vì hành động kia của anh dường như bị cắt đứt. Ở đầu kia điện thoại Vinh Tuấn cảm thấy Trình Điệp Qua bị mất tập trung. Sau khi Trình Điệp Qua đáp lại rằng sẽ tới Old Trafford xem màn trình diễn của anh, sau đó lại vội vàng cúp điện thoại.

Vinh Tuấn cảm giác được dường như bạn gái của mình cũng bị sự mất tập trung của Trình Điệp Qua truyền nhiễm. Hôm nay không chỉ bỏ quên áo khoác trong quán rượu, mà trước đó không lâu lại còn lái xe tới sân huấn luyện của sân bóng. Tiếp đó lại bị bảo vệ trục xuất.

Loại mất tập trung này dường như vẫn còn đang quấn lấy người cô. Làm cho Vinh Tuấn cảm thấy vừa rồi mình giống như đang nói chuyện cùng với không khí.

"Nặc Nặc". Vinh Tuấn gọi một câu.

"Đang nghe này". Cô dịu dàng trả lời một câu. Tay ngoan ngoãn đặt lại trong tay anh.

Hóa ra là anh vẫn chưa phải nói chuyện với không khí. Khóe miệng Vinh Tuấn cong lên, tiếp tục: "Điệp Qua là trong số không nhiều bạn của anh cho dù xa cách mấy năm tụ tập lại cũng có thể tán gẫu thâu đêm cùng nhau".

"Ừ! Em biết rồi".

Do cái tên Trình Điệp Qua này làm liên tưởng tới chuyện ở sau cái người này. Sau đó Vinh Tuấn không thể không bổ sung thêm: "Cậu ấy lớn lên còn đẹp trai hơn anh một chút xíu".

Trên thực tế thì không chỉ là đẹp hơn một chút xíu. Lúc còn rất nhỏ Anni khiến Vinh Tuấn có ấn tượng tốt thích Trình Điệp Qua. Lúc lớn hơn một chút Lạc Nhi khiến Vinh Tuấn có thiện cảm cũng thích Trình Điệp Qua.

Tiếp sau đó, Vinh Tuấn đã đi tới Viena, Trình Điệp Qua đã tới London. Có cô gái nào khiến Vinh Tuấn có thiện cảm sẽ lần lượt thích Trình Điệp Qua hay không đã thể biết được.

Vinh Tuấn chỉ biết tất cả mọi người đều lớn cả rồi.

Đáp lại anh vẫn là một câu nhàn nhạt "Ừ.

Một lần nữa nắm chặt tay của cô. Anh tin tưởng người con gái anh yêu sẽ không là loại dễ dàng bị những thứ có vẻ bề ngoài kia mê hoặc. Đó là tự tin bắt nguồn từ việc trưởng thành dành cho anh.

Bên này Vinh Chân đã tìm được Trình Điệp Qua. Ở trên một sân huấn luyện nhỏ, anh đang tựa vào khung cầu môn hút thuốc.

_________________________________