Trên sân huấn luyện không một bóng người. Sân bóng ở trung tâm sân vận động Old Trafford liên tiếp truyền tới tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc. Tiếng ồn được tạo ra bởi gần tám mươi nghìn người đối với Trình Điệp Qua đứng một mình tựa người trên khung cầu môn hút thuốc mà nói dường như không hề tồn tại chút nào.
Chỗ Vinh Chân đang đứng cách Trình Điệp Qua khoảng gần ba mét. Vỗ trán: Cái tên khốn kiếp này!
Cái thên khốn kiếp này. Không phải đã nói là cai thuốc thành công rồi sao?
Vinh Chân vẫn còn nhớ cái giáng sinh năm 2010. Năm đó Trình Điệp Qua lấy lý do bận công việc nên đã một mình ở lại London. Mẹ đã nhận một cuộc điện thoại gọi tới từ London, quản gia Lâm đã gọi tới điện thoại của mẹ để truyền đạt lại lời của bác sĩ: Điệp Qua nhất định phải cai thuốc, có một thời gian cậu ấy hút thuốc rất nhiều. Bác sĩ còn nói nếu như còn tiếp tục hút thuốc nữa thì hậu quả là tới năm năm mươi tuổi Trình Điệp Qua có thể chuẩn bị làm đám tang đi là vừa.
Mẹ đã gọi cho Trình Điệp Qua ngay lập tức.
"Dì à, quản gia Lâm đã nói quá lên rồi. Chỉ là gần đây con bị áp lực từ công việc nên có hút một chút thôi. Sau này con sẽ chú ý hơn". Anh ấy nói như vậy qua điện thoại.
Sau đó mẹ đã gọi điện thoại cho bố, bà đã nói bố tới London một chuyến. Mặc dù Vinh Mộ Minh rất ít khi quản chuyện riêng của Trình Điệp Qua, nhưng dưới sự cầu khẩn của mẹ ông đã đặc biệt bay một chuyến tới London. Một tháng sau đã truyền tới tin tức là Trình Điệp Qua đã cai thuốc thành công.
Không phải đã nói là cai được thuốc rồi sao? Cuộn chặt tay lại, Vinh Chân đi về phía Trình Điệp Qua sau đó giật mạnh điếu thuốc của anh ra. Dập tắt.
Trình Điệp Qua hững hờ nhìn cô một cái rồi nói: "Anh chỉ thỉnh thoảng hút một điếu thôi, điếu thuốc vừa rồi là của nhân viên bãi xe nhét cho anh".
Vinh Chân khoanh tay suy ngẫm, cô đang phân tích lời nói vừa rồi của Trình Điệp Qua xem có đang tin không. Cuối cùng ánh mắt nhìn tới trong túi của cái áo khoác của anh:
"Trình Điệp Qua, em muốn khám người. Em muốn thay mẹ kiểm tra xem trong người anh có giấu thuốc lá hay không".
Sau khi nói xong Vinh Chân liền bổ nhào về phía Trình Điệp Qua. Nhưng bởi vì cô xông lên với một lực quá lớn, nên ngay lập tức... Vinh Chân phải trợn mắt há mồm. Hơn nữa hôm nay cô lại mặc váy ngắn.
Thật may mắn là cô đã lớn lên từ nhỏ với Trình Điệp Qua nên vẫn còn có một loại ăn ý. Tay của anh đã nhanh chóng ngăn cho cô tránh ngã sấp mặt trên đất. Nhưng cũng bởi vì vậy mà cả hai người họ cùng ngã sóng soài xuống. Vinh Chân có cảm giác mình mới vừa thoát khỏi miệng sói lại bị rơi vào miệng cọp. Có điều, may mắn vạn phần là họ đã được lưới của Khung thành đỡ lại.
Người của Trình Điệp Qua đè lên khung lưới, còn người của Vinh Chân lại đè lên Trình Điệp Qua. Từ nhỏ tới lớn chỉ cần Trình Điệp Qua không muốn thì Vinh Chân đừng có mơ mà bắt được anh.
Lần này... Ngẩng mặt lên nhìn anh: Lần này em đã bắt được anh rồi nhé.
Sau đó Vinh Chân cảm thấy mình cần phải thừa cơ hội này mà thực hiện hành vi khám xét người Trình Điệp Qua. Dường như biết được ý đồ của cô, anh đã nắm lấy vai cô rồi đẩy ra.
Trong phút chốc, hai cơ thể vừa rồi còn dựa sát vào nhau đã bị tách ra.
Trình Điệp Qua cởi áo khoác ra ném vào lòng của Vinh Chân. Vinh Chân lục soát áo khoác một lượt. Đúng thật là không có thuốc lá thật.
Vừa rồi hai cơ thể giữa nam và nữ tiếp xúc làm cho bầu không khí xung quanh có chút ngượng ngùng.
"Trận đấu bắt đầu rồi". Cô cao giọng nói với anh.
"Ừ" Anh vẫn như cũ đứng ở chỗ đó.
"Vinh Tuấn đang tìm anh đó".
"Ừ".
"Vừa rồi anh đã bỏ lỡ màn trình diễn của anh ấy rồi".
"Anh sẽ tới giải thích với cậu ấy".
"Vinh Tuấn còn dẫn bạn gái của anh ấy theo, bạn gái anh ấy dáng dấp cũng không tệ".
"Ừ".
"Trình Điệp Qua! Còn không chịu đi!"
"Em đi trước đi, bây giờ trên người anh vẫn còn mùi thuốc lá".
Trên người anh căn bản là không có mùi thuốc lá. Vinh Chân rất không vừa lòng với lời giải thích của anh, nếu để cho Vinh Tuấn biết được cô đã không thành công xách được Trình Điệp Qua trở vào nhất định sẽ bị anh ấy cười cho thối mặt mất.
Vinh Chân đưa tay ra kéo Trình Điệp Qua, muốn dùng lực của cô để kéo anh đi nhưng người này vẫn không nhúc nhích. Trong lúc đang lôi kéo loạn xạ thì móng tay của cô vô tình cào một vết lên mặt anh.
Họ rất nhanh đi tới khu vực thi đấu. Nơi thi đấu đang truyền tới bài hát của đội Manchester United. Ngay khi đội vừa hát xong thì trận đấu lập tức bắt đầu. Vinh Chân bước nhanh chân, họ đã đi vào khu vực khán đài của người hâm mộ bóng đá. Dọc theo lối đi lại ở bên phía trái chính là chỗ của khu vực khách Vip của họ rồi.
Cách khu vực khách Vip còn khoảng mười mấy bước thì lúc này Vinh Chân mới nhớ tới là cô vẫn chưa có nói cho Trình Điệp Qua biết là bạn gái của Vinh Tuấn có một cái tên khá kỳ lạ. Vinh Chân bước nhanh rút ngắn khoảng cách của cô với Trình Điệp Qua một chút. Lúc đội bóng đang hát bài hát của đội thì khu vực của người hâm mộ cần phải yên tĩnh, cho nên cô nhỏ giọng nói ở sau lưng Trình Điệp Qua "Tên của cô ấy là Nặc Đinh Sơn".
"Cái gì?" Anh quay đầu lại không rõ hỏi một câu.
Hiển nhiên là anh vẫn chưa nghe rõ lời của cô nói. Bây giờ họ cũng chỉ cách chỗ khách Vip có mấy bước thôi. Vinh Chân nghĩ vẫn nên để cho Vinh Tuấn giới thiệu đi. Thế là cô lắc đầu với Trình Điệp Qua.
Anh và cô vẫn như cũ tiếp tục như vừa rồi, annh đi trước cô theo sau. Vinh Chân vừa đi vừa nhìn qua sân bóng đá muốn tìm ra vị trí của CR7, sau đó trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị thì Vinh Chân đã bị va phải một bức tường người.
Người chắn đường đi của cô chính là Trình Điệp Qua. Cô và anh đã đi tới khu vực khách Vip, nhưng anh vẫn chưa có ý muốn đi vào trong khu vực khách Vip mà vẫn đứng nguyên ở lối vào xoay mặt nhìn qua khu khách Vip.
Xoa xoa chỗ mũi đau bị va phải, Vinh Chân lùi về sau một bước để nhìn Trình Điệp Qua. Tâm trạng của Trình Điệp Qua vào giờ phút này biểu hiện ra giống như khu vực khách Vip có một loại từ trường nào đó, loại từ trường đó như hút chặt lấy anh khiến cho anh không thể chớp mắt dù chỉ một cái.
Vinh Chân nhìn theo ánh mắt của Trình Điệp Qua: Chỗ sáu ghế ngồi của khu vực Vip ngồi ba người, ba người đang ngồi đó cũng đang nhìn lại họ. Brooks đang ngồii ở hàng ghế bên trái gần bức tường, Vinh Tuấn ngồi ở giữa, Nặc Đinh Sơn ngồi bên cạnh Vinh Tuấn. Bên tay trái Nặc Đinh Sơn là lối đi khoảng nửa mét.
Vinh Tuấn đứng lên nởi nụ cười đi về phía họ.
Làm hành động giống như con hổ vồ. Vinh Chân đã được chứng kiến tình bạn của Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua từ đầu cho tới khi thân thiết, nhìn họ từ thời niên thiếu cho tới khi trưởng thành. Cho tới bây giờ họ đều là những thanh niên kiệt xuất có biểu hiện xuất sắc trong lĩnh vực của riêng mình.
Vinh Chân đừng phía sau Trình Điệp Qua cười ngây ngốc, nhìn hai người đàn ông xa cách đã lâu làm động tác chào hỏi rất tàn bạo. Hai bàn tay cùng vung lên, làm động tác đánh trong không trung. Giống như là lúc đó họ đã trở lại Lễ Noen đã qua ở Macao. Họ lén lút trốn lễ Noen để chạy tới sân bóng rổ. Thiếu niên vốn không quen biết ngẫu nhiên đến trận bóng rổ trên phố, đánh tới nhiệt huyết tăng trào: Lừa bóng, chuyền bóng, vượt người, bám theo. Người họ phóng lên vững vàng tấn công về phía rổ bóng. Tiếp tục chuyền bóng, tiếp tục đón bóng, ba bước bật lên cao theo đường bóng tuyệt đẹp rơi vào trong rổ. Hai người thanh niên làm xong một loạt những phối hợp hoàn mỹ, lúc bóng vẫn chưa rơi vào rổ thì tiếng vỗ tay chúc mừng đã bắt đầu vang lên. Họ đều biết bóng vào là một điều chắc chắn.
Động tác này mặc dù đã được sử dụng phổ biến nhưng ở trong mắt Vinh Chân trên đời này cũng không ở đâu có hai người đàn ông có thể làm động tác này mà được soái tới như vậy. Động tác như vậy thật là tự nhiên mà kiểu cách. Thời niên thiếu cũng vậy mà lúc thanh niên cũng thế!
Sau khi Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua làm xong động tác đập tay thì bài hát của đội Manchester cũng vừa hết thúc. Phát thanh của sân bóng đang nhắc nhở người hâm mộ ổn định chỗ ngồi để tránh làm phiền tới khán giả đang xem bóng.
Ngay tại thời khắc buông tay xuống thì trong lòng của Vinh Tuấn đã cảm nhận được sự khác lạ. Trình Điệp Qua của hôm nay đã không có sự ăn ý với anh như hồi trước, nghĩ tới đây Vinh Tuấn không tự chủ được mà nhìn Trình Điệp Qua một cái. Ánh mắt của Trình Điệp Qua lướt qua vai anh mà nhìn ra sau người anh. Vị trí ánh mắt Trình Điệp Qua nhìn tới là chỗ ngồi của Nặc Đinh Sơn.
Vốn dĩ là...
"Đợi sau khi trận đấu kết thúc tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau". Vinh Tuấn cười cười với Trình Điệp Qua rồi nói.
Vinh Tuấn ngồi trở lại vị trí của mình. Trình Điệp Qua và Vinh Chân một trước một sau đi qua theo lối đi nhỏ hẹp. Lần lượt trở lại chỗ ngồi của mỗi người.
Tay vừa tìm kiếm tay của Nặc Đinh Sơn vừa đem tay cô bao bọc trong tay mình. Sau đó Vinh Tuấn cau mày, sao lại lạnh như đá thế này. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
"Có phải không thoải mái không, nếu không thoải mái thì mình về khách sạn". Anh dựa sát vào cô thêm một chút hỏi bên tai cô.
"Không cần, em vẫn khỏe". Cô nhỏ giọng trả lời lại anh.
Trận đấu đúng là đã bắt đầu. Tiếng còi mở màn vang lên. Hiệp đầu được chạm bóng trước là đội khách Real Madrid. Trung vệ Real Madrid bắt được bóng đã trực tiếp truyền bóng cho CR7, CR7 dẫn bóng vào sâu trong sân phía trước.
Bóng vẫn trong chân CR7. Miệng Vinh Tuấn hò hét lên. Từ lúc bắt đầu mắt của anh vẫn liên tục dán chặt theo người của CR7, bởi vì có một chuyện liên qua tới việc CR7 sút vào: Nặc Đinh Sơn phải chủ động hôn anh.
Vẫn luôn là Vinh Tuấn chủ động hôn Nặc Đinh Sơn, cho tới bây giờ vẫn chưa có lần nào là cô chủ động hôn anh! Ban đầu anh cho là hành động này của cô là vì sự rụt rè của phụ nữ, dần dần anh cảm thấy dường như suy nghĩ anh có chút gì đó sai sai.
Nhìn vào vị trí của mỗi chủ nhân của chiếc ghế trong khi vực khách Vip Vinh Chân không hiểu sao lại có chút vui vẻ, mọi người đều vào đứng vị trí dành cho mình.
Do khoảng cách khu khách Vip cách sân bóng tương đối xa, nên Câu Lạc Bộ đều để ở mỗi ghế ngồi một cái ống nhòm cùng với tai nghe Bluetooth. Nhưng khắp nơi mỗi góc của sân bóng có thể thấy được màn hình kết nối trực tiếp khiến cho ống nhòm cũng không có nhiều công dụng lắm. Nhưng tai nghe bluetooth thì không như vậy, chất lượng âm thanh của tai nghe bluetooth ở khu vực khách Vip vô cùng tốt. Đeo tai nghe còn có thể giảm bớt tiếng ồn có độ đề xi ben cao của người hâm mộ. Vinh Chân đưa tai nghe bluetooth cho Trình Điệp Qua.
Trình Điệp Qua không đeo tai nghe lên, tai nghe đã bị trả về vị trí cũ.
Thật ra mà nói thì cho dù những người hâm mộ bóng đá có mang khán đài Old Trafford trở thành biển đỏ, cho dù biển đỏ cùng với tiếng trống reo hò của đội chủ nhà có tăng thêm âm thanh khiến có cảm xúc mãnh liệt tối hôm nay sôi sục thì Vinh Chân vẫn không có hứng thú lắm đối với trận đấu. Dưới con mắt của cô, mười mấy người tranh một quả bóng là chuyện chả có gì thú vị. Nhàm chán tới nỗi ánh mắt của cô bắt đầu đảo xung quanh. Ánh mắt chăm chú chiếu vào trên đầu của anh trai sinh đôi với mình. Ừ, kiểu tóc trông có vẻ rất thanh lịch. Kiểu tóc thanh lịch như vậy phối hợp với mái tóc đen như tơ lụa khiến cho người ta có ý nghĩ muốn nhìn thêm mấy lần nữa.
Sau khi nhìn thêm vài lần Vinh Chân thu ánh mắt lại, cô lại thấy được khuôn mặt nghiêng của Trình Điệp Qua. Đó là tóc mai của anh. Nhà tạo mẫu tóc đã sửa sang lại tóc mai của Trình Điệp Qua thành kiểu của người đàn ông Tây Âu mỗi lần cắt tóc đều đặc biệt giao cho nhà tạo mẫu tóc phải làm cho vừa kín đáo, đơn giản lại không kém phần gợi cảm.
Vinh Chân nghĩ, tóc mai thế này lúc sáng mới thức dậy nhất định là càng thu hút người ta. Gối đầu nhất định sẽ khiến cho những chân tóc ngắn kia trở lên mềm mịn như nhung.
Sân bóng đột nhiên truyền tới tiếng reo hò làm cho Vinh Chân giật bắn mình. Giống như có tật giật mình, đưa ánh mắt ném tới sân bóng: Manchester United đã vào trước một quả.
Nhìn bốn phía xung quanh, dường như toàn bộ SVĐ Old Trafford cũng chỉ có chỗ này năm người bọn họ không có hứng thú với việc Manchester United vào được quả này.
Không đúng, không phải là Trình Điệp Qua cần phải giả bộ biểu đạt một chút tinh thần hưng phấn sao? Qủy đỏ đúng là có người hâm mộ siêu cấp như Trình Điệp Qua thế này mà vô cùng tự hào. Loại cảm giác tự hào này có thể không thua gì Chicago Bulls* có được Barack Obama là người hâm mộ.
Gương mặt kia gần trong gang tấc. Cái người gần trong gang tấc đó giống như đang rơi vào trong một thế giới khác, chỉ có ánh mắt của anh là nhìn về phía trước. Vẻ mặt anh tuấn nhưng lại lạnh lẽo không có sinh khí giống như một bức tượng đá cẩm thạch.
Không tự chủ được đưa tay ra, bàn tay còn chưa kịp đưa đến trước mặt anh thì đã nghe thấy âm thanh của anh với mình: Không xem bóng à?