Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 113: Giống như đã từng quen biết



Dù sao Nghê  Chỉ Nhạn cũng là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đã lâu, danh tiếng tích lũy cực kỳ khá, lúc Lê Chanh đi tới gần cửa sau của hội trường concert, còn có thể nghe được trước sân khấu truyền tới tiếng gọi ầm ỉ ùn ùn kéo tới.

Lê Chanh thấy mọi người đều còn đang bận rộn, liền tự ngồi tại vị trí tính toán một chút, nếu chính mình có nhiều fan trung thành giống như dưới sân khấu vậy, chỉ sợ giá trị tín ngưỡng đều có thể chất đầy cả đan điền, vậy thật sướng.

“Người điều khiển đèn chuyển đèn xong rồi chứ?”.

“Người trang điểm tốc độ nhanh hơn đi!”.

“Microphone, microphone dự bị, toàn bộ đều đặt ở vị trí chỉ định, còn có lại kiểm tra thang máy một chút……”. Bởi vì trước sân khấu vẫn là tối đen, không có bật đèn, cho nên người xem đều là không thấy được những thao tác của hậu trường.

“Tốt, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, màn hình ghép chuẩn bị, mười, chín …… Năm, bốn, ba, hai, một……”.

Ngay sau đó Lê Chanh nghe được trước sân khấu truyền tới một trận tiếng âm nhạc, bởi vì phòng trang điểm của hậu trường coi như cách âm, cho nên cũng không có bị chấn tới da đầu run lên, chỉ có thể thông qua phía trước ẩn ẩn truyền tới tiếng hô như núi cao, theo âm nhạc vang lên hình ảnh xuất hiện nhất định cực kỳ rung động lòng người.

Nghê Chỉ Nhạn đã lên sân khấu rồi, đám fan bắt đầu kích động, đây là sức mạnh của ngôi sao, chỉ là tiếp cận nho nhỏ cũng sẽ làm cho người thích mình hét rầm lên. Hậu trường còn đang trong bận rộn, ba bốn người trang điểm đâu vào đấy tiến hành cải tạo toàn thân trên dưới của Lê Chanh, đưa cậu về bộ dáng nguyên bản bên trong MV ——

Một thiếu niên đẹp trai cao quý chính là quý tộc nước Pháp thế kỷ mười bốn.

Này cũng là quyết định của người thiết kế concert.

Bởi vì bài hát cuối cùng là muốn Lê Chanh song ca với Nghê Chỉ Nhạn, mà bài hát này chính là [Tên của hoa hồng], đúng lúc nhân dịp cơ hội này làm tuyên truyền cho album mới của Nghê Chỉ Nhạn.

Lê Chanh có chút khẩn trương.

Cậu vừa xoắn xuýt hát ở concert có lẽ có thể đề cao danh tiếng của chính mình, lại cũng có chút sợ hãi lực lượng quang hệ của mình thông qua môi giới của giá trị tín ngưỡng phát huy tới trên người người thường, sinh ra hậu quả không tưởng tượng được.

Cho dù hiện tại cậu đã phát triển kinh doanh tới nước ngoài rồi, tiến hành xuất khẩu mậu dịch và nhập khẩu mậu dịch, căn bản không cần quá mức e ngại kiểm tra tới từ nước nhà sẽ phát hiện chiếc nhẫn của chính mình, bớt đi nỗi lo về sau.

Cho dù cậu từng xông vào tòa tháp Dược các bị dân bản xứ của Đại Châu giới dùng ánh mắt khiếp sợ cúng bái qua, nhưng này dù sao cũng là dân bản địa, không kiến thức qua tư duy toán học.

Cho dù phim điện ảnh và truyền hình cậu đóng đã lần lượt chiếu rồi, đạt được fan riêng của chính mình, nhưng thực tế cậu còn chưa từng tiếp xúc qua cùng fan của cậu.

……. Vì thế vẫn là sẽ khẩn trương a a a.

“Không cần khẩn trương, cho dù chênh phô cũng không sao, microphone của concert đều là đặc biệt mắc, có thể tự động điều chỉnh âm thanh, hơn nữa người điều chỉnh âm thanh đã ở bên cạnh nhìn chằm chằm, sẽ không ra sai lầm gì”.

Lê Chanh gật gật đầu, cảm thấy vẫn là không được. Liền đi WC, xuyên về Đại Châu giới, ở ại trong gian phòng của mình luyện tập nhạc phổ hết lần này tới lần khác, lúc này Đại Châu giới là buổi trưa, lúc khách nhân của tửu lâu Gia Thường nhiều nhất, trướng phòng (= kế toán bi giờ ấy)và tiểu nhị ca đều bận tới không xong, mệt tới đầu đổ đầy mồ hôi, không bao lâu, chỉ nghe một trận tiếng hát từ tầng cao nhất vang lên: “Trầm ý đề thương gia hầu, hoàng hôn xuống, sương đầy lầu……. Thành tâm thành ý vô vọng thì vô song, bách chiến thiên ky vô thương…….” (méo hiểu gì hết, để nguyên xi trong QT luôn)

Không riêng gì tiểu nhị ca cảm giác đầy đầu óc đều là ca từ, liền ngay cả trướng phòng đều thiếu chút nữa tính sai sổ sách rồi.

Cũng may cũng liền thời gian một ngày, ngày hôm sau lúc này trên lầu khôi phục yên lặng, nhưng thật ra không hề ít khách nhân ngày hôm qua tới hỏi người xướng khúc (hát) đi đâu rồi, khiến tiểu nhi ca đổ mồ hôi hột.

Nghê Chỉ Nhạn đã hát tới bài thứ ba rồi, phần lớn bài hát của cô nghiêng về cực trí, lúc nhanh na ná như sôi sùng sục, lúc chậm lại là thật chậm, bài hát như vậy thử thách chất giọng nhất, cũng không nhất định là người nghe thích nhất, cho nên trên concert bình thường sẽ bỏ qua bài hát chậm, ba bài hát trước đều là cực kỳ  bài hát nhanh phí sức, hoàn toàn điều động lên tâm tình của người nghe.

“Chất giọng của Nghê Chỉ  Nhạn lại tiến một bước rồi, so với lúc cô ấy mới ra nghề vận thanh tròn trịa không ít”. Trên ghế khách quý một người ca sĩ trung niên nâng má nghe xong một lát, nhìn kết thúc của Nghê Chỉ Nhạn mới làm chút đánh giá.

Nếu có người nhìn kỹ ngũ quan của ông ta, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đọc ra tên của ông ta, Ô Tháp,  một người ca sĩ tới từ Mông Cổ, hoạt động trong giới âm nhạc gần hai mươi năm, hoàn toàn là thần thoại của thế hệ trước.

Một người bên cạnh lắc lắc đầu, có chút bất mãn đối lựa chọn của Nghê Chỉ Nhạn: “Bài hát chậm của cô ta trình độ rất cao, lúc càng chậm phát âm càng có thể lộ ra ra thực lực, nếu chỉ nói bài hát nhanh của cô ta, nói thật cũng chính là xấp xỉ một số ca sĩ hạng hai nhạc thị trường thôi”.

Danh tiếng của người này không kém Ô Tháp xa lắm, mặc dù thành tựu so ra kém người trước, cái tâm đối sự nghiệp nặng rất nhiều so với Ô Tháp, đồng dạng là lão tiền bối, Hoa Thành Nhân đương nhiệm là hiệu trưởng trường cao đẳng âm nhạc.

“Nhưng bài hát chậm của Nghê Chỉ Nhạn không tinh tế bằng Đổng Ngải, ở trên concert có vẻ yếu đi một bậc, điểm ấy không riêng chúng ta có thể nghe ra, phần lớn người nghe đồng dạng có thể có phát hiện”. Người trước hiển nhiên biết quan hệ cạnh tranh của Nghê Chỉ Nhạn và Đổng Ngải.

Ai cũng không hy vọng ở lúc cạnh tranh, đâm đầu vào lĩnh vực sở trường của người khác.

“Cái này đúng thật”. Người sau đồng ý.

Hai người ý kiến đạt thành nhất trí, sau đó dừng lại ở bài hát của khách quý Điền Hoành, vị nam ca sĩ này tung hoành giới âm nhạc cũng có hơn mười năm, tuy nói bởi vì thời cơ ra nghề không đúng khiến danh tiếng không lớn bằng Nghê Chỉ Nhạn, nhưng phương diện kỹ xảo lại còn hơn Nghê Chỉ Nhạn, nhưng mà vị nam khách quý này hát chính là nhạc xưa kinh điển, nhiều nhất chính là khiến một thế hệ có tuổi khá cảm khái, người trẻ tuổi ngược lại không thích thể loại nhạc của gã lắm.

Ô Tháp cười một tiếng: “Hiện tại là thiên hạ của người trẻ tuổi”.

Điền Hoành thực lực không tồi, hát xong một bài này tự giác rời sân khấu, sau đó Nghê Chỉ Nhạn tại trong ngàn hô vạn gọi đi tới, lúc này cô đổi một cái váy dài màu xanh nhạt, trên váy đính thạch anh muôn màu muôn vẻ, ở dưới ngọn đèn cực kỳ đẹp.

“Lúc Nghê Chỉ Nhạn bị tai nạn xe, các bạn kiểm tra đánh giá ngay tại bệnh viện quân khu, có nhìn  thấy chị ấy người thật không?”. Bạn cùng trường hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú đối tin tức này……

“Đúng lúc là kiểm tra đánh giá xong chuẩn bị lên xe trường rời đi, xe cứu thương chạy tới, sau đó mọi người vừa thấy, liền có người nhận ra là Nghê Chỉ Nhạn”. Sinh viên nữ che trái tim, bây giờ còn cảm thấy có chút khó có thể tiếp nhận, “Sau khi bọn tớ cùng nhau khiêng cáng đưa tới phòng phẫu thuật, sau đó y tá nói Nghê Chỉ Nhạn là máu RH-, nhưng mà trong bệnh viện đã hết máu RH- rồi, cả trong lớp bọn tớ cũng không có ai là nhóm máu đặc thù, lúc ấy thật sự là làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng rằng lần này Nghê Chỉ Nhạn bị tai nạn xe là xong rồi, không nghĩ tới cư nhiên được cứu về rồi…..”.

“Làm sao cứu về tới?”.

Nữ sinh viên nhớ tới dược hoàn trong tay Lê Chanh, gần đấy lúc động đất mạnh từng có phóng viên nhắc tới cái loại dược hoàn này, một viên đều phải hai mươi vạn, tuy rằng biết gia đình Lê Chanh không thiếu, nhưng có thể ở lúc thời điểm mấu chốt lấy ra dược cứu mạng quý giá, bản thân cũng là đáng giá kính nể, hơn nữa người này lớn lên thật sự là rất đẹp trai, nữ sinh viên liếm môi dưới: “Là Lê Chanh tặng một viên lục vị hồi huyết hoàn cứu”.

Chuyện này phóng viên không biết, cũng không có bị lan truyền ra, cho nên nữ sinh viên vừa nói ra, mấy sinh viên cùng học đại học A đều giống như nghe xong tin tức nổ tung ấy, “Thì ra Lê Chanh đối Nghê Chỉ Nhạn còn có ơn cứu mạng……”.

“Không biết tại sao đột nhiên có chút cảm động, tớ vẫn cảm thấy Lê Chanh người như vậy, thật tình thiện lương giống như  thiên sứ, cậu ấy làm sao có thể là xxx của bạn cùng lớp chứ, cậu ấy hẳn là vào ở trong viện bảo tàng bị ánh đèn loang loáng chiếu sáng mới đúng”.

“Phụt!”.

Nghe được có người đánh giá Lê Chanh như vậy, nữ sinh viên nháy mắt phụt cười rồi.

“Khắc cậu ấy thành tượng sáp còn không sai biệt lắm……”. Đề tài không biết khi nào thì chuyển dời đến tới trên ngườiLê Chanh, mấy sinh viên đại học A nhưng không có quên chú ý Nghê Chỉ Nhạn, dù sao tổ chức thành đoàn thể vào đây xem concert của Nghê Chỉ Nhạn, bản thân liền cực kỳ thích bài hát của Nghê Chỉ Nhạn.

Khi concert tiến hành tới gần kết thúc, Nghê Chỉ Nhạn đột nhiên nói muốn mời một vị khách quý thần bí, câu lên hứng thú của mọi người, kỳ thật rất nhiều người đều đã nghĩ tới một vị khách quý thần bí cuối cùng khẳng định là nam giới nước ngoài song ca [Tên của hoa hồng] cùng Nghê Chỉ Nhạn, nhưng khi thang máy vững vàng đưa một người tóc vàng lên trên sân khấu, mọi người vẫn là nhịn không được kinh hô ra tiếng.

“Thật là một người nước ngoài”.

“Loại màu tóc này, thật thuần khiết nha, chẳng lẽ là một quý tộc nước Pháp sao?”.

Khi thang máy lên tới mặt sàn sân khấu, Lê Chanh từ trên thang máy hình tròn đi tới, ngọn đèn chiếu vào trên người, trong màn hình lớn nháy mắt hiện ra sườn mặt của thiếu niên, nhưng mà thiếu niên vừa mở miệng lại làm cho mọi người chấn động tại chỗ.

“Mọi người khỏe, tôi là người song ca [Tên của hoa hồng] cùng chị Nhạn, hôm nay ở trên concert của chị Nhạn mang tới một bài hát [Thiên Cơ] cho mọi người”.

Một câu cực kỳ ngắn gọn, thậm chí ngay cả tự giới thiệu đều không có, nhưng mà rõ ràng tạo hình một nguiời nước ngoài, lại nói lưu loát tiếng phổ thông thuần khiết, tất cả mọi người sắp bị ngược khóc rồi……

“Này rốt cuộc là người Trung Quốc hay là người Pháp nha…..”. Không ít người hỗn độn trong gió, nghe nhạc dạo của [Thiên Cơ], nhìn thiếu niên đứng xa xa trong màn hình lớn, chỉ cảm thấy bộ dạng khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ.

Trần Phương và bạn trai khoảng cách khá gần, lúc này cô có thể rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên trên sân khấu, chần chờ một chút, Trần Phương nhíu mày, “Vẫn cảm thấy ca sĩ này thật quen mặt nha”.

Truóc đó Lưu Kiệm bạn trai cô liền cảm thấy người trên sân khấu giống như đã từng gặp qua, gật gật đầu, “Quả thật có chút “.

“Chẳng lẽ trước kia gặp qua?’. Hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia nghi hoặc.