Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 120: Xứng đáng



Thành phố Phong Giang có tám quận và một huyện tên là Tân Tri, Chu Chính Khải và mấy người Đại Hoa tử chính là tới từ trấn Võ Viên của huyện Tân Tri, trấn Võ Viên là khu nghèo khó số một số hai trong các làng quê và thị trấn của cả nước, cơ bản nhân viên chính phủ có thể lựa chọn khu vực nhậm chức cũng sẽ không lựa chọn hang cùng ngõ hẻm như vậy, đủ thấy rõ cuộc sống bần cùng của dân bản địa.

“Tôi là từ nhỏ lớn lên tại trong trấn, bằng không cũng sẽ không vừa sống chính là mười năm”. Chu Chính Khải người này bình thường nhìn qua cũng chẳng qua là một người trí thức yếu ớt, lúc nói về chuyện cũ của mình, liền ngay cả mấy người đàn ông của trấn Võ Viên này mới nhớ tới, thầy Chu làm thầy giáo ở trấn Võ Viên đã hơn mười năm rồi, nhưng thực tế lấy bằng cấp tốt nghiệp đại học của thầy Chu, đi trong huyện thậm chí trong thành phố đều có công việc  càng tốt.

Nghĩ tới đây trên mặt mấy người Đại Hoa tử đều lộ ra một tia xấu hổ.

Trình độ của thầy Chu bọn họ là không đạt được, mấy năm nay bọn họ đều ra ngoài làm thuê, vì chính là sớm một chút để người nhà mình đi khỏi trấn Võ Viên, lại trăm triệu không nghĩ tới phải dùng sức lực của chính mình giúp đỡ thi jtrấn phát triển.

“Giáo dục của thị trấn không thể bỏ qua, quốc gia không phải đều nói  rồi sao, nghèo cái gì cũng không có thể nghèo giáo dục “. Giọng gã vừa chuyển, ngược lại là càng nói càng  phẫn nộ: “Tuy rằng sức lực tôi không lớn, nhưng dạy một người là một người! Lần này vốn cho rằng chính quyền huyện rốt cục có lương tâm làm một chuyện tốt, kết quả lại là một cái công trình bã đậu! Đề nghị xây trường học cũng chẳng qua vì tham ô tiền thôi!”.

Dân nghèo vĩnh viễn sẽ không khuyết thiếu tiếng oán giận.

Mà tiếng oán giận trong cơ thể vĩnh viễn sẽ không sẽ không khuyết thiếu một dây thần kinh kích thích.

Bởi vì luôn có ngọn lửa đang thiêu đốt trong ngực.

Bởi vì cảm nhận được có thứ còn quan trọng hơn mạng sống cần phải bảo vệ —— chân trần chưa bao giờ sẽ sợ mang giầy. (nghèo sẵn rồi không còn gì phải sợ)

—— ai nói không có tiền không thể tùy hứng.

“Xin lỗi có chút quá kích động, tôi đi WC trước”. Chu Chính Khải trấn định một chút, khập khiễng vào WC nhỏ trong phòng bệnh, chỉ chốc lát sau nghe được tiếng nước ào ào vang lên, người đàn ông mở cửa ra, tóc trên trán có chút ướt, xem ra còn thuận tiện rửa mặt.

“Đồng chí Lê Chanh, chuyện xảy ra chính là như vậy, tôi biết cậu là người rất có bản lĩnh, nhưng chúng tôi cũng biết chỗ khó xử của người kinh doanh các cậu, cho nên đều không phải là hy vọng cậu sẽ vì trấn Võ Viên mà chống lại cán bộ mục nát, kỳ thật giữ cậu lại tôi là muốn hỏi, nếu có thể, có thể chỉ đường đi nước bước cho chúng tôi hay không?”.

Chu Chính Khải khẩn trương hít sâu một hơi, thầy giáo dạy học mười năm này, lần đầu ở trước mặt một thiếu niên kém mình hơn mười tuổi, lộ ra vẻ mặt thấp thỏm lo lắng.

……..

Trường tiểu học trấn Võ Viên sập rồi, đây là chuyện lớn, cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần đề phòng phóng viên phỏng vấn, đề phòng được tin đồng linh tinh, trường tiểu học này sập thì sập thôi.

Thu Chí Khang bí thư huyện ủy dựa vào ghế da, vui vẻ chậm rãi uống mầm trà của một nhà trong thị trấn tự sản xuất, nhấp một ngụm nước trà, môi lưỡi lưu hương, Thu Chí Khang chậc một tiếng, xoay cái ghế da một vòng.

Ngoài cửa truyền tới một tiếng gõ cửa.

“Vào đi!”.

Thu Chí Khang ngồi thẳng người, tiếp theo của phòng làm việc mở ra, thư ký Nghiêm Quảng di tới, cung kính trình lên một tệp hồ sơ: “Bí thư, có doanh nghiệp đầu tư gọi điện thoại tới, nói đầu tư cho trong huyện”.

Nghiêm Quảng đảo mắt một vòng trên cái bàn của Thu Chí Khang, ánh mắt dừng lại một cái trên tách trà, lập tức hiểu được vừa rồi bí thư ở bên trong làm. Nói thật Nghiêm Quảng là cực kỳ coi thường Thu Chí Khang, không chỉ có là bởi vì người này mánh khóe luồn cúi làm việc không nghiêm túc, bởi vì gã thích nhất cướp công lao của người khác, chỉ cần người làm việc dưới tay gã, tất cả công lao đều là của một mình gã, nửa điểm không chịu chia ra.

Bởi vậy cho dù là làm thư ký thân cận nhất cùng bí thư, Nghiêm Quảng cũng tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện dốc sức phục vụ gã.

Không phải chuyện tốt gì đều phải một người độc hưởng, gã một bí thư huyện ủy, chức vụ lớn nhất trong huyện, ít nhất cũng suy nghĩ một chút vì nhân dân dưới trướng mình, vì cấp dưới của mình chứ?

Thu Chí Khang đọc tài liệu, bên trên chỉ có một câu: công ty Tân Khoa dự định đầu tư ba trăm vạn xây trường tiểu học cho trấn Võ Viên, lần đầu tiên đầu tư sáu mươi vạn, sau này lại thêm vào.

“Lại là trường tiểu học?”. Thu Chí Khang nhíu mày, chuyện này gã là phải giữ bí mật trong huyện, đều đổ hết trách nhiệm lên trên người bọn nhà thầu xây dựng, không nghĩ tới hiện tại còn có người biết trường tiểu học sập rồi, còn đặc biệt chạy tới đầu tư xây dựng?

Thu Chí Khang nghĩ không ra nguyên nhân, nếu đối phương đã bàn bạc ổn thỏa rồi, như vậy hiển nhiên tiền là nhất định có thể vào tay, tặng không ba trăm vạn ai có thể không cần?

“Thạt là đồ ngu”. Thu Chí Khang nói nhỏ một tiếng, lập tức hết sức phấn khởi tỏ vẻ phải nghiêm túc đón tiếp người của công ty Tân Khoa tới huyện Tân Tri khảo sát, “Tiểu Nghiêm à, cậu tóm lược một chút về công ty Tân Khoa này cho tôi một chút, lai lịch gì?”.

“Nghe nói là một công ty bảo vệ, xem như công ty khá nhỏ. Loại công ty này doanh thu không ổn định, quanh năm suốt tháng cơ bản kiếm không bao nhiêu tiền, nhưng mà nếu có thể nhận vụ làm ăn lớn nói không chừng một hai ngày có thể kiếm ra tiền thưởng của cả năm”. Nghiêm Quảng thầm bĩu môi, trên mặt vẫn là cung kính kể lại một lần tư liệu của công ty Tân Khoa, tổng kết một câu: “Nhưng mà có lẽ công ty Tân Khoa sẵn lòng đầu tư, bản thân vẫn là không thiếu tiền”.

À.

Thì ra là đồ ngu nhiều tiền.

Thu Chí Khang chỉnh chỉnh quần áo, lập tức cảm giác chính mình cực khí thế, đứng lên, gã hắng giọng: “Tám giờ tối nay, đặt bàn tại nhàhàng Huy Hoàng, trò chuyện cùng nhà đầu tư, huyện Tân Tri chúng ta nhất định sẽ khiến họ như đang ở nhà”.

Khoảng bảy giờ rưỡi tối, ngoài cửa nhà hàng Huy Hoàng huyện Tân Tri ánh đèn đủ màu lập lòe, đèn chân không màu vàng kim trong nhà hàng chiếu rọi hết sức sáng ngời, đám người Thu Chí Khang ngồi xe công vụ đi tới nhà hàng Huy Hoàng bao một gian phòng tốt nhất, đều chờ ở cửa.

Tám giờ đúng, một chiếcxe đắt tiền màu sắc khiêm  tốn từ xa xa chạy tới, đằng sau còn đi theo một chiếc xe thương vụ, Thu Chí Khang nhịn không được ở trong lòng huýt sáo một cái, xe này chắc mấy trăm vạn ha, gã không xác định đi xuống bậc thang, chỉ nhìn thấy hai người trẻ tuổi bước xuống từ trong xe ——

Chuẩn xác mà nói là một thiếu niên, cùng một thanh niên, đều là bộ dáng tuổi không lớn.

“Bí thư?”. Ánh mắt người thanh niên lướt qua của một cái, ánh mắt tràn ngập miệt thị khiến trong lòng người tới tiếp đón giật thót một cái, sau đó chỉ thấy người thanh niên này nhíu nhíu mày, hơi lộ vẻ cao ngạo mở miệng: “Tôi là chủ tịch của công ty Tân Khoa, dẫn đường đi”.

Nghiêm Quảng bước xuống một bước đứng ở bên cạnh Thu Chí Khang, bí thư hiếm khi mở miệng đứng ngay tại bên cạnh gã: “Xin hỏi có thể biết  quý danh của ngài không………?’.

“Họ Trầm”.

“Chủ tịch Trầm, mời đi bên này…….”. Cô gái lễ tân của nhà hàng Huy Hoàng cười đi tước dẫn đường, hằng ngày lúc huyện Tân Tri chiêu đãi lãnh đạo đều sẽ lựa chọn nhà hàng Huy Hoàng này, cho nên nhân viên lễ tân cũng đều rất có mắt nhìn người, mắt thấy liền ngay cả vị bí thư Thu Chí Khang này cũng đích thân đi tiếp đãi, đủ thấy rõ đối phương lai lịch không nhỏ, nữ lễ tân người nào cũng không dám chậm trễ, trực tiếp chạy lên lầu.

Lê Chanh đi theo phía sau Trầm Du, trên đầu cậu đội nón lưỡi trai, kéo xuống vừa vặn che khuất hơn nửa khuôn mặt, khiến người không thân quen lắm rất khó nhận ra được —— trấn Võ Viên tổng thể mà nói phương diện thông tin khá lạc hậu, Lê Chanh không ngụy trang một chút có lẽ có tỷ lệ bị nhận ra, làm ngụy trang một chút khẳng định không ai sẽ liên tưởng nhiều, dù sao cũng là người của giới giải trí, Lê Chanh vẫn là không muốn rước nhiều phiền phức cho Tống Giai.

Lúc đi tới lầu ba, một miếng gỗ trong đó vểnh lên, Trầm Du mặt không biểu cảm bước qua, cánh tay lại duỗi ra sau tóm lấy cánh tay của Lê Chanh: “Cẩn thận bên dưới”.

Sau đó cái tay này liền không buông ra.

Tay của người đàn ông gắt gao giao nhau nắm tay thiếu niên, làn da một người hơi tối giao thoa cùng làn da một người màu trắng sữa dưới ánh đèn giống như cực kỳ  hài hòa.

Thu Chí khang ở đằng sau nhìn mà ngẩn người, lòng nói khó trách thiếu niên này ngay cả giới thiệu đều không chịu, thì ra là cái loại bạn bè này của chủ tịch Trầm —— nghĩ lại một chút chủ tịch công ty chơi đùa mấy thiếu niên cũng không phải chuyện mới mẻ gì, hơn nữa ở trong lòng Thu Chí Khang, nguyên nhân chính là vì chủ tịch không đáng tin như vậy mới càng làm nổi bật công ty Tân Khoa có tiền tùy hứng a!

“Chủ tịch Trầm, gì đều không nói nhiều, nếu ngài chịu đầu tư cho huyện Tân Tri chúng tôi, sau khi rót vốn đầu tư cái gì cũng không cần ngài động tay, huyện Tân Tri chúng tôi tự tìm công ty xây dựng, đương nhiên vấn đề chất lượng ngài yên tâm, chính là vì nhưng đứa trẻ này, Thu Chí khang tôi cũng tuyệt đối sẽ đi giám sát thi công…..”. Thu Chí Khang mở một chai rượu trắng, rót đầy cho đám người Trần Du, gã nhìn nhìn mấy người tới từ công ty Tân Khoa này, quả nhiên đều là đàn ông cao to lực lưỡng khí thế hung hãn đều biểu hiện ở trên mặt, vừa nhìn chính là đều xuất thân bảo vệ, xem ra tư liệu Nghiêm Quảng điều tra công ty Tân Khoa là không vấn đề.

“Chính là tôi nghe nói……Một ngôi trường tiểu học trên trấn Võ Viên bị sập?”. Trầm Du không có giơ ly rượu lên, chỉ mặt không biểu cảm gắp hai miếng khoai lang ngào đường, chấm nước bỏ vào trong chén của Lê Chanh.

Thu Chí Khang mặt lộ vẻ xấu hổ: “Chuyện này lúc tôi biết được cũng muộn rồi, không nghĩ tới mời cái công ty xây dựng đó bản thân liền không phải làm xây dựng chuyên nghiệp, chủ tịch bọn họ thề son sắt nói làm tốt hạng mục trường tiểu học này, không nghĩ tới chưa được hai ngày liền sập rồi, đáng tiếc người của cái công ty vỏ bọc đó toàn là lưu manh trên xã hội, tới bây giờ người còn chưa tóm được, chủ tịch Trầm yên tâm, lần nàysẽ không lại xảy ra loại sự cố này”.

“Này liền tốt”. Trầm Du giọng điệu thản nhiên nói.

Lãnh đạo huyện khác đứng lên kính rượu làm dịu bầu không khí, bữa cơm này ăn thẳng tới mười một giờ đêm mới tan, Thu Chí Khang uống say khướt đi ra nhà hàng, bên cạnh đi theo Nghiêm Quảng không dám uống nhiều rượu lắm.

Hai người đi tới chỗ đậu xe, ban đêm ngọai trừ nhà hàng còn có ánh đèn, nơi khác đều là im ắng.

Thu Chí Khang ợ một hơi rượu, phất tay bảo Nghiêm quảng đi lấy xe, chính mình ở tại chỗ đầy đắc ý ngâm nga một bài hát, tưởng tượng tới chính mình sắp kiếm được ba trăm vạn tiền riêng, trong lòng liền ngứa ngáy cực kỳ, hận không thể thông báo thiên hạ qua không lâu nữa chính mình chính là nhà giàu cấp triệu phú.

“Con rùa đen khốn kiếp”.

Không biết một câu quát mắng tới từ đâu, trong đầu Thu Chí Khang còn chưa phản ứng lại, trên đầu đã bị trùm một cái túi vải đen rồi, trong lòng gã giật nảy, tiếp theo trên ót gã đã trúng một đấm rồi, nắm đấm này giống như hòn đá, trực tiếp khiến hắn ngay cả âm thanh cũng không phát ra được……

Nghiêm Quảng lấy xe quay lại, mắt thấy người đứng ở chỗ đó không thấy đâu, tìm kiếm khắp nơi một vòng, rốt cục ở trong một cái góc phát hiện bí thư bị người ném vào đống rác như tấm vải rách.

Nghiêm Quảng sợ ngây người: “…….”

Má nó, ai làm chuyện sảng khoái như vầy vậy?

Lão đầu trọc cũng có ngày hôm nay?

Thật mợ nó xứng đáng.

Nghiêm Quảng nghĩ như vậy, trên mặt đã thu hồi tươi cười vui sướng khi người gặp họa kia rồi, khóc tang kêu rên một tiếng: “Bí thư ơi, không phải tôi chỉ đi một lát thôi sao ngài liền như vầy chứ, liền như vầy chứ “——”