Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 136: Biến cố



Tông môn của đại lục trung ương cùng yêu tộc đánh nhau túi bụi, người chết trong cuộc chiến này nhiều không kể xiết, lúc đối phó yêu tộc, cơ bản nhân tộc cường giả của đại lục đều tham gia, yêu thú của yêu vực dần dần lui về phía sau, quét ra một mảnh địa vực máu đen tẩy rửa của yêu tộc.

Ngày ngày hai mươi thiên chi kiêu tử tập luyện trận pháp rốt cục đi tới mảnh đất này của yêu tộc.

“Tại đây thất thần làm cái gì, đi nhanh chút đi”. Có người vỗ bả vai của Chu Nghiêu, y quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đối phương lộ ra một loại thần thái trang nghiêm, nói: “Một ngày nào đó yêu tộc sẽ ngã tại dưới gót sắt của nhân tộc chúng ta”.

“Các trưởng lão nói, hai mươi người chúng ta chính là tân hy vọng chém giết yêu đế”.

“Ừ”. Chu Nghiêu mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn mặt đất một cái, mặt đất màu đen ẩm ướt kia rõ ràng trải một tầng máu của yêu thú, ánh sáng đỏ trong mắt y lưu chuyển. Có lẽ yêu tộc thật sự có một ngày bị diệt vong như vậy, nhưng hiển nhiên sẽ không là hôm nay, cũng sẽ không là hai mươi người này của Triêu Thiên tông.

Một nhóm thiếu niên tại dưới trợ giúp của trưởng lão, xâm nhập sâu vào trong yêu vực, mấy ngày nay tới giờ, yêu thú của yêu tộc đều bị cao thủ của đại lục trung ương đánh sợ rồi, xa xa nhìn tới có cường giả đi tới, liền rất nhanh né tránh.

Trầm Du và năm vị trưởng lão đứng ở trên một đỉnh núi bên trong yêu vực, sáu người đều là cao thủ đương thời, lại thần sắc ngưng trọng, ở phía sau bọn họ, đang dựng một cây cung màu vàng kim, cây cung dài cao khoảng ba trượng, mà mũi tên phối trên cây cung lại có chiều dài hai trượng, chỉ nhìn bên ngoài của nó liền biết vật này là phi phàm.

Nếu như lúc này có trưởng lão của Thiên Triêu tông, đủ để nhìn ra lai lịch của cây cung này.

Chính là “Xạ Nhật cung” linh khí gia truyền của Trầm gia. (xạ nhật = bắn mặt trời)

Nghe nói đời trước của Trầm gia đó là cường giả do nhân tộc sinh ra, lấy lực lượng của thân thể có thể đối kháng nước lũ cuộn trào, thậm chí làm ra Xạ Nhật cung vũ khí sắc bén này, bắn rụng một cái mặt trời dư ra trên bầu trời. (móe, giống phiên bản khác của Hậu Nghệ vợi).

Đương nhiên những cái này đều là truyền thuyết thượng cổ, là thật hay giả, dù là Trầm gia bản thân cũng không rõ, nhưng linh khí Xạ Nhật này lại truyền thừa xuống qua từng thế hệ.

“Đợi  tới lúc yêu đế bị buộc đột phá phi thăng kì, mấy người chúng ta liền phải nhắm chuẩn không trung, thử xem bản thể của thiênngoại quangtrốn tới nơi nào!”. Đại trưởng lão râu bạc run run, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, đáy mắt lại mang theo vài phần bi thương.

Tại vạn năm trước, trên thế gian linh khí dồi dào, thậm chí không ít cường giả của gia tộc đều có thể trực tiếp đột phá tới phi thăng cảnh, từ đó phi thăng lên tới thượng giới, nhưng trong vòng vạn năm nay, mỗi khi có người đột phá tới phi thăng cảnh, cảnh giới còn chưa củng cố, liền bị một đạo xạ tuyến màu đỏ trên trời xuyên thấu thân thể, cả người đều sẽ theo đó tan rã, khiến người nhìn da đầu tê dại.

Hậu nhân có nhiều người không khuất phục số mệnh, không nghe khuyên bảo nóng lòng đột phá phi thăng cảnh, cuối cùng rơi vào vận mệnh thân tủ đạo tiêu (chết mà không còn thể xác hồn phách), liền ngay cả bên trong Trầm gia, đồng dạng có con cháu chết tại dưới xạ tuyến này.

Phụ thân của đại trưởng lão cũng nằm trong đó.

Triêu Thiên tông luôn luôn cực kỳ đề phòng đối Trầm gia, tuy rằng gần đây thám tử ấn náu tại Trầm gia tra được đối phương có nhiều biến động, nhưng cũng không biết Trầm gia đánh chú ý chính là xạ tuyến màu đỏ tới từ thiên ngoại, bằng không đã sớm xông lên liều mạng cùng Trầm gia.

Phải biết rằng nếu như kế hoạch này thất bại, chọc giận thứ đó, chỉ sợ cả đại lục đều phải bị tiêu diệt.

“Yêu đế xuất hiện rồi”. Trầm Du híp mắt lại, nhìn trung tâm yêu vực cách đó không xa, vừa dứt lời, chỉ thấy một con Thiên Ngao trắng tinh chạy trốn ra từ trong rặng núi, mang theo một cỗ mùi máu tanh nồng thối.

Thiên Ngao này rống một tiếng hướng không trung, hóa thành một cái yêu tóc đen mắt đỏ, cơ thịt cánh tay y dữ tợn tựa như hòn đá góc cạnh, chân to của y không mang giầy dẫm lên mặt đất, đi một bước chính là mặt đất lắc lư.

“Yêu đế!”.

“Nó tới rồi!”.

“Chuẩn bị trận pháp!”. Trưởng lão của Triêu Thiên tông hét lớn một tiếng, thân hình đã  di chuyển rồi, dù sao tu vi của thoát phàm đỉnh hậu kỳ sai biệt không lớn cùng tu vi yêu đế, chính là không có lực lượng phòng ngự và các loại thần thông của yêu đế thôi.

Trưởng lão Triêu Thiên tông và trưởng lão của mấy tông môn khác từ  phương hướng khác nhau tiến công yêu đế, ý đồ tạo thành áp chế đối nó, mà hai mươi người đệ tử trẻ tuổi trúng tuyển trong tỉ thí chọn ra đã phân biệt đứng ở hai mươi cái phương vị, trường kiếm ngân tinh thiết (thiết = sắt) trong tay làm từ thiên ngoại vẫn thạch trầm minh (kêu, phát ra âm thanh) một tiếng, đều liên hợp thành một cỗ trận thế, linh lực trong cơ thể của hai mươi người sinh sôi không ngừng, dựa vào đặc tính của ngân tinh thiết hình thành một loại lực lượng cực kỳ huyền diệu.

Yêu đế nhất thời giống như con thú vị vây khốn trong lồng, ở dưới áp lực bị giam cầm.

“Biến trận!”. Đại trưởng lão Triêu Thiên tông khẽ quát một tiếng.

Hai mươi đệ tử trao đổi phương vị.

“Đâm nó!”. Đại trưởng lão lại nói một câu, lúc này mười thanh kiếm ngân tinh thiết đâm hướng nửa người trên yêu đế, mười thanh kiếm khác hướng tới hạ thân yêu đế tấn công, yêu đế không thể động đậy, chỉ có thể toàn thân bị kiếm đâm, trên người chảy ra máu đen nồng đậm, yêu đễ khẽ xùy một tiếng: “Triêu thiên tông ngươi là càng sống càng thụt lùi rồi, thế nhưng dùng biện pháp lấy mạng đổi mạng hãm hại ta, hai mươi mấy người đệ tử vĩ đại này, chỉ sợ hôm nay liền phải chết tại đây, Triêu Thiên tông không hổ là đệ nhất tông môn, bạo tay như vậy, yêu tộc ta quả thật không so được…….”.

“Bớt sàm ngôn đi!”. Đại trưởng lão bị yêu đế nói một mạch khiến sắc mặt đỏ lên, y sợ yêu đế tiếp tục mê hoặc lòng người, nói với hai mươi người đệ tử: “Đừng nghe lời dối trá của y, các ngươi tất nhiên có thể bình an quay về tông”.

“Có phải lời dối trá hay không, trong lòng bản thân ngươi rõ nhất”. Yêu đế hừ lạnh một tiếng.

Trầm Du hai tay đặt sau lưng đứng ở đỉnh núi, mắt lạnh nhìn chiến tranh của yêu tộc và nhân tộc, lần này Triêu Thiên tông không hề muốn Trầm gia tham dự, chỉ sợ là e ngại Trầm gia tại lúc cuối cùng liên hợp cùng yêu đế, dù sao ngay cả dân chúng bình thường đều đoán ra  khó xử của Trầm gia, Triêu Thiên tông tự nhiên càng là trong lòng đều biết.

“Yêu đế đã bị bức tới cực hạn, hoặc là quỳ xuống xin tha hoặc ngã xuống như vậy, hoặc là tăng lên tới phi thăng cảnh, liễu lĩnh mạo hiểm hiểm tất chết, giết sạch người vây công”. Tam trưởng lão Trầm gia lên tiếng nói, Trầm Du gật gật đầu: “Nó nhất định sẽ lựa chọn vế sau, tuy nói yêu đế tàn bạo, nhưng cũng vẫn có thể xem là có huyết tính, nó còn chưa ngu như vậy”.

Ngay sau đó, tình hình chiến sự thay đổi, trong phe nhân tộc lại xuất động năm sáu cường giả thoát phàm hậu kỳ, chém giết ngay tại chỗ mấy yêu hoàng bên người yêu đế, mùi máu tanh theo gió nhẹ truyền ra.

Yêu đế gầm nhẹ hai tiếng, thân hình lại cao lên hai đoạn, một quyền nện hướng hai trưởng lão Triêu Thiên tông, nhưng thật ra hai mươi cái tiểu quỷ bên dưới khá khó chơi, cũng không biết sử dụng cái trận pháp gì, lại có thể trói buộc phần lớn lực lượng của yêu đế y.

Không quá bao lâu, yêu đế ầm một tiếng ngã xuống đất trong không gian giam cầm.

“Chu Nghiêu, ngươi đi phía đông, gắng đạt tới một kiếm chém chết yêu đế”. Mấy đệ tử ở giữa trận pháp thông truyền đối Chu Nghiêu, làm người hạng nhất của đại bỉ, Chu nghiêu được ủy thác nhiệm vụ gian khổ nhất, chính là chém xuống đầu của yêu đế.

“Được!”. Chu Nghiêu quyết đoán gật gật đầu.

Kiếm chiêu trong ta y không dứt, ở nơi mọi người nhìn không tới, trước mắt đã biến thành một mảnh màu đỏ, ánh mắt y dừng ở trên ngón tay nắm chặt của yêu đế, khóe miệng hơi hơi cong lên, đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái: “A……”.

Giống như vấp hòn đá trên mặt đường, thân hình y bất ổn, té ngã trên mặt đất.

Yêu đế một tay chống đất, bắt lấy cơ hội này rất nhanh thoát ly thân thể khỏi bao vây của trận pháp của nhóm tiểu quỷ, y hãnh diện ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, tu vi trên người lập tức tăng trưởng nhanh chóng, thời gian chẳng qua chớp mắt liền đã tới điểm tới hạn của thoát phàm đỉnh hậu kỳ rồi, chỉ cần đi một bước về phía trước, sẽ đột phá tới phi thăng cảnh.

“Không tốt, nó muốn đột phá!”. Người của Triêu Thiên tông hoảng hốt hô một tiếng, mấy trưởng lão bất chấp trạng huống đột phát Chu Nghiêu, chỉ lắc mình đập linh lực lên trên thân thể yêu đế liều mạng ở đằng trước.

Khí tức của yêu đế càng ngày càng mạnh, cái lồng chắn kia rắc một tiếng vỡ vụn, lúc này thiên ngoại vân (mây ngoài bầu trời) giống như dưới một cỗ lực lượng xa lạ thong thả tản ra, giữa ban ngày phía trên mơ hồ lộ ra một điểm điểm sáng màu đỏ.

“Ha ha ha, lão tạp mao của Triêu Thiên tông!”. Yêu đế một tay bóp cổ một trưởng lão Triêu Thiên tông, hai tay giao kích, hai người liền va vào nhau,  giống búp bê vải bị tùy ý ném xuống đất, có thể thấy được có thể thấy được tình hình chiến đấu này thảm thiết.

Chu Nghiêu đứng ở phía sau yêu đế, sắc mặt trầm ổn trấn định.

Lúc này nếu không biết Chu Nghiêu là người của yêu tộc, trưởng lão của Triêu Thiên tông liền sống uổng phí hơn mấy trăm ngàn năm rồi.

“Chu Nghiêu ngươi rốt cuộc có phải nhân tộc hay không, sao có thể hiệp trợ yêu đế kia?!”.

Chu Nghiêu cười nhạo một tiếng, “Ta vốn là yêu tộc”.

“Nếu không có những con cháu yêu tộc chúng ta trà trộn trong nhân tộc, kế hoạch của các ngươi liền thành công rồi, đáng tiếc các ngươi rốt cuộc vẫn là số mệnh không tốt, khiến yêu tộc chúng ta có cơ hội nghỉ xả hơi”. Yêu đế vừa nói, vừa quét ngang tứ phương, y muốn thừa dịp trước khi thiên ngoại quang tới, đều giết sạch người của Triêu Thiên tông!

Thiên ngoại vân rộng mở càng lúc càng lợi hại, mà về điểm hồng quang  càng là càng tới gần, yêu vực là địa phương tiếp cận không trung nhất, mà đính núi chỗ mấy người Trầm gia lại cao ngất trong mây.

Trong hư không giống như truyền tới một tiếng kêu sắc nhọn, thanh âm này  giống như phát ra trong ruột gan, như côn trùng kêu vang, lấy tần suất gợn sóng khuếch tán, sau đó một đạo xạ tuyến màu đỏ từ đám mây giáng xuống dưới, mục tiêu chỉ thẳng tơi yêu đế đột phá phi thăng cảnh.

“Chính là hiện tại!”. Đại trưởng lão Trầm gia hai mắt híp lại, lời còn chưa dứt, thân thể đã xuất hiện tại phía sau Xạ Nhật cung ba trượng, mà mấy người Trầm Du cũng đều trở về vị trí cũ,  đưa bàn tay ngăn cách lấy máu bôi lên tên dài phía trên và Xạ Nhật cung, bên ngoài Xạ Nhật cung hiện lên một đạo lưu quang, hấp thu sạch sáu giọt máu này, cả cung tên từ trong ra ngoài tản mát ra dao động màu vàng kim.

“Bùm!”

“Bùm!”

…….

“Bùm!”.

Một đạo thanh âm rất nhỏ cuối cùng truyền ra từ trong cơ thể Trầm Du, khí thế trên người y càng tiếp cận một bước, linh lực quanh thân nháy mắt tăng trưởng mấy lần, mà những linh lực này  cũng tại trong vòng một hai giây biến đổi thành một loại năng lượng hình thái sương mù.

Sáu đạo khí tức của phi thăng cảnh xông thẳng lên mây xanh, làm cho hồng quang vọt hướng tới yêu đế đều nhịn không được dừng lại một chút, giống như con người vậy ở trong lòng làm cân nhắc, hơi chút do dự một chút, hồng quang kia cuối cùng vẫn là hướng yêu đế đâm tới.

Trầm Du đi theo mấy người trưởng lão dùng lực lượng của phi thăng cảnh kéo dây cung của Xạ Nhật cung, ánh mắt y hơi hơi động, lơ đãng nhìn tới chiếc nhẫn chỗ ngực dùng sợi dây xỏ qua đeo trên cổ của mình, y giơ tay cầm lấy chiếc nhẫn, chỉ cảm thấy vật nhỏ rất lạnh lẽo, thì ra trong lòng bàn tay y đã đổ đầy mồ hôi rồi.

“Véo!”.

Một cỗ minh âm vang lên từ trên đỉnh núi, hơn phân nửa yêu vực đều nghe được thanh âm này, sau đó có người ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên trời một lưu quang màu vàng kim tốc độ cực nhanh hướng về một cái điểm đỏ chỗ xa hơn vọt đuổi theo.

Cả trung ương đại lục đều giống như bị kim quang bao phủ.

Giống như cảm giác được cái nguy hiểm gì đó, tiếng trùng minh (côn trùng kêu) trên trời vừa dồn dập phát ra một tiếng, tần suất phát ra âm thanh còn phải nhiễu loạn tâm thần người ta hơn so với con dế mèn, sắc nhọn tới muốn đâm bị thương cái lổ tai của người ta.

“Rắc rắc!”.

Hồng quang đâm thủng yêu đế đột nhiên từ giữa đứt đoạn nứt ra. Lúc này Trầm Du nhìn xuống dưới chân núi, chỉ thấy hồng quang xạ tuyến ở trong mấy giây ngắn ngủi, đã tan rã sạch hai cánh tay và nửa bả vai của yêu đế rồi.

Kim quang tại trong bầu trời của mũi tên Xạ Nhật tối xuống, theo sát nổ bùm một tiếng, mây trắng đầy trời đều nhuộm thành màu đỏ rực như máu, giống như mảnh máu thịt nát thành hàng ngàn mảnh từ trên bầu trời rơi xuống dưới.

Mấy người Trầm gia thân thể cứng ngắc đứng ở đỉnh núi, Trầm tam trưởng lão người đâu tiên đặt mông ngồi ở trên mặt đất, liền ngay cả đại trưởng lão luôn luôn khuôn mặt trầm ổn lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn phía chân trời.

Vốn là ôg tâm tính thử xem xem.

Không nghĩ tới tập hợp lực lượng của sáu phi thăng cảnh, dùng mũi tên Xạ Nhật gia truyền thật sự có thể bắn rớt ngọn nguồn của thiên ngoại quang, sau này, sau này, cũng không cần lại áp chế tu vi nữa.

“Chúng ta thành công rồi?”. Trầm ngũ trưởng lão há hốc miệng.

“Không tốt!”. Đại trưởng lão đẩy mạnh mấy người bên dưới, trước người đã nhiều ra một thanh trường kiếm hất máu thịt màu đỏ rơi xuống từ trên trời tới một bên, “Đừng để cho mấy thứ sẽ ăn món thân thể đó dính vào người!”.

“A!!”.

Không biết là tiếng la của ai truyền lên từ dưới chân núi, kim kiếm sau lưng của Trầm Du tự động ra khỏi vỏ bảo vệ tại trước người, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy trên đầu của một người tu vi luyện phách cảnh dính giọt máu thịt màu đỏ, cả người tại nháy mắt bị ăn mòn tan rã sạch.

Trầm Du đè nén ghê tởm trong lòng, sắc mặt cứng ngắc hất bay máu thịt bên người, đúng vào lúc này, cách đó không xa một cái máu thịt đỏ như máu nổ tung ở bên cạnh Trầm Du, từ bên trong bay ra một cái hòn đá màu đỏ đậm nứt toác ——

Cùng lúc đó, thứ giống như xạ tuyến trong hòn đá rạn nứt lướt qua năng lượng hộ thể của Trầm Du, đột ngột xuyên thấu thân thể y, Trầm Du động tác ngừng một chút, trong miệng mạnh phun ra một búng máu, cơ hồ là tại trước khi có phản ứng, chiếc ngẫn tại ngực y hơi hơi lóe ra lên một trận, thân hình của Trầm Du liền lập tức biến mất tại Đại Châu giới.

Trong phòng hóa trang khu quay phim của đạo diễn Patrick, Lê Chanh ướm thử bộ âu phục cần thay ở trên người, một người cả người đầy máu liền giống như không xương cốt ngã vào trên lưng cậu.

“……”

Lê Chanh đối mặt cái gương hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn đối phương cả mặt đầy máu, nặng giống như heo vậy, bị che chắn ——  như vậy quả thực nhìn không ra ngũ quan gì

Vãi chưởng.

Lê tiểu Chanh nổi giận.

Chính mình có phải có cái thể chất thần quái gì hay không? Chuyên môn hấp dẫn quỷ?

Cậu mất bình tĩnh: “…….Anh là ai?”.