Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 149: Lão tử giết chết anh (H nhẹ)



Mặc kệ có phải thật hay không, đối với lời nói ra vẫn phải chịu trách nhiệm, Lê Chanh sau khi cởi quần áo còn có chút hối hận, loại ý hối hận loại này thể hiện ở trên thân thể lùi lại, Trầm Du giữ chặt cổ chân của cậu, nhẹ hôn lên môi thiếu niên một cái, nếu sớm biết rằng đêm nay có thể được đền bù mong muốn, y nhất định phải trước tiên chuẩn bị thật lâu, thí dụ như nói gần đây thịnh hành bữa tối trong ánh nến, hoặc là cánh hoa hồng ngập phòng.

Cái loại tình cảnh cậu nhóc một bước dẫm lên đều tôn lên làn da, ngẫm lại liền say rồi.

Trên người y vốn không có bao nhiêu tế bào lãng mạn của người hiện đại, nhưng mà cái thứ đó, muốn học vẫn là có thể học được.

Về phần những người còn lại của nhà họ Lê, này đều không sao cả……. Bọn họ không phải đã sớm biết sao.

Lần này Trầm Du không dám động tác quá chậm, sợ Lê Chanh chân chính suy nghĩ cẩn thận đổi ý, y hôn sâu, khiến hơi thở biến loạn, sau đó giơ tay dò xét eo của thiếu niên, bóp nhẹ hai cái, tiếp theo luồn thẳng xuống.

Ngay tại lúc Lê Chanh còn đang hừ hừ không tình nguyện lắm, ở phía sau giơ một ngón tay khác khai phá một chút, nét mặt của thiếu niên lập tức ngây dại ra, lần trước dù sao không có làm tới cuối cùng, cho nên cái địa phương đó tới nay còn chưa có ai chạm vào, luôn có loại cảm giác khác thường.

“Tê……”. Thiếu niên tóc ngắn hít sâu một hơi, mày hơi hơi nhăn lại, dù sao mắt nhìn drap giường nhìn không tới đằng sau, loại xúc cảm này càng thêm sâu sắc rất nhiều, tiêu cự của ánh mắt cậu mơ hồ hơi hơi nheo lại, “Đại Mao, anh, anh, anh……..”.

Trầm Du nghẹn không hé răng, thực tế y cũng rất không thoải mái, nhưng mà tưởng tượng tới chuyện kế tiếp, liền cực kỳ mong đợi.

“Ngoan”.

Trầm Du áp sát hôn lên hai má của thiếu niên, đằng sau đã hơi hơi đâm vào rồi.

Sau đó thiếu niên tóc ngắn bị đè dưới người từ lời nói ấp a ấp úng trực tiếp thành tiếng kêu ai ai, một lát sau lại bắt đầu dùng sức căn môi, sắc mặt có chút trắng bệch, rất không thích ứng, này không được. Nhưng thiếu niên không dám há miệng, vừa mở miệng phát ra âm thanh nói không chừng người bên ngoài phòng nghe tới, mặt mũi là lớn nhất, cho dù để người khác biết hai người cùng một chỗ, cũng không có thể bị phát hiện nằm dưới là chính mình.

Đây là tôn nghiêm của đàn ông.

Làm được một nửa, thân thể khẩn trương hơi chút thả lỏng, Lê Chanh khôi phục IQ, mới hậu tri hậu giác* nhớ tới một chuyện quan trọng, cậu bỗng xiên quay đầu qua, phát âm không rõ hỏi: “Anh mua cái kia chưa?”.

*hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra

“Cái kia?”. Người đàn ông chần chờ một chút.

“……Bỏ đi, liền biết dân bản xứ Đại Châu giới sẽ không hiểu kế hoạch hoá gia đình hợp tác tốt là cái gì”. Kỳ thật cậu cũng chưa từng mua thứ đó, chủ yếu là không có cái ý thức đó, nhưng mà bất tri bất giác*, Lê Chanh trực tiếp nói lời trong đáy lòng ra, chờ cậu phản ứng kịp, nói đã nói ra khỏi miệng được hai giây rồi.

* bất tri bất giác: không cảm thấy gì, không ý thức được, không có ý định

 Lông ngốc trên đầu của thiếu niên tóc ngắn run rẩy.

“Kế hoạch hóa gia đình?”,. Người đàn ông híp mắt, ngừng một chút, sau đó cọ sát tới thiếu niên cả người phát run, trong mắt người đàn ông thêm một ít tình tự phức tạp,, ghé vào lỗ tai cậu nói khẽ: “Em…… Không thích trẻ con?”.

Lê Chanh sợ run một chút, lòng nói có thích trẻ con hay không, cùng đề tài này có cái quan hệ gì sao?

Chẳng lẽ người này cho rằng chính mình một người đàn ông cũng sẽ sinh em bé sao?

Ha ha ha.

Đừng đùa!

Điều này sao có thể!

Chính mình đi bệnh viện chụp siêu âm rồi mà, thân thể hết thảy bình thường, thận cực tốt, cũng không có dôi ra cái tử cung, trong bụng đều là tiêu chuẩn của đàn ông bình thường.

Nhưng mà ngẫm lại có thể Trầm Du rất muốn một đứa bé ha.

“Em khác biệt cùng người bên đó của anh, không sinh em bé”. Lê Chanh suy nghĩ một chút, vẫn là giải thích nói: “Nếu anh thật sự muốn một đứa bé, có thể làm phẫu thuật, hiện tại kỹ thuật phát triển như vậy, cộng thêm đan dược của Đại Châu giới, đứa bé vẫn là có thể nuôi sống”.

“Phải không”. Trầm Du thản nhiên nói, y cúi đầu, cắn môi của thiếu niên ngay sau đó liền càng thêm nặng nề áp lên, thiếu niên tóc ngắn lời nói nghẹn trong cổ họng, chỉ còn lại có tiếng kêu rên nhỏ vụn khó nhịn.

Lúc trời bắt đầu sáng, trận vật lộn liều chết này mới dần dần ngừng lại, thiếu niên tóc ngắn mềm nhũn như bùn dán tại trên drap giường, toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, hai đùi trắng nõn từ dưới mền mỏng lộ ra một đoạn nhỏ, có thể từ hình dạng hở ra của mền mỏng nhìn ra được run rẩy rất nhỏ, cậu nửa mở nửa khép mắt, há miệng thở dốc, trong lòng mới thật là hung hăng nổi giận.

“Trầm Du……”. Cậu nội tức không đủ hô hấp một chút, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, anh xong đời rồi.

Phong thủy luân lưu chuyển*, lão tử lần sau giết chết anh giết chết anh giết chết anh đồ chó trắng nhỏ.

*phong thủy luân lưu chuyển: nghĩa nó tương tự như câu bên Việt nam mình: Sông có khúc, người có lúc; đòi không ai biết trước được điều gì, hôm nay mình chiếm ưu thế, ngày mai biết đâu mình lại bị người ta đè đầu cưỡi cổ.

Ngủ một giấc tỉnh lại đã mơ mơ màng màng tới buổi chiều rồi, Lê Chanh giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, phát hiện tu vi vốn kẹt ở luyện ý cảnh tầng chín cư nhiên trong vòng một ngày liền đột phá rồi, hiện tại cảnh giới của cậu đã đạt tới luyện phách cảnh tầng thứ nhất, luyện phách cảnh đã là tu sĩ cường giả hẳn hoi của Đại Châu giới, hiện tại có thể nói Lê Chanh và Đại Mao lần đầu tiên gặp mặt kém không xa, đương nhiên đây là loại bỏ so sánh kỹ xảo chiến đấu cùng với vũ kỹ, nếu không Lê Chanh tại Trầm Du năm đó cũng là kẻ bị miểu sát* bằng một ngón tay.

*miểu sát: hạ gục trong vòn một nốt nhạc, một phát chết luôn.

Nhưng tóm lại bước ra bước đầu tiên của cường giả, Lê Chanh cũng có lo lắng.

Khó trách ông chú của gia tộc nhà Trầm Du vứt bỏ người yêu ban đầu cưới một người nữ khế hợp, một khi song tu tu vi đều là tăng trưởng ào ào, chính là đáng tiếc ông chú này rốt cuộc là có lỗi với hai người phụ nữ, Lê Chanh có thể lý giải chí lớn của đối phương, cũng không thích người như vậy lắm, thật còn không bằng Trầm Du sòng phẳng, đương nhiên Trầm Du cũng không phải chim tốt gì.

À, anh ta không phải chim, là Đại mao.

Lê Chanh xoa eo đẩy cửa ra, rốt cục có loại cảm giác lại thấy ánh mặt trời, hai chân mềm nhũn đi xuống lầu, dưới lầu mẹ Lê và chị gái, anh rể đều vắng mặt, chỉ có Trầm Du và cháu gái Đồng Đồng đang ngồi, nhìn thấy cậu đi xuống, Trầm Du khóe mắt cong một chút, có vẻ tâm tình rất tốt.

Lê Chanh mặt không biểu cảm đi tới đó, vú em mời tới chăm sóc Đồng Đồng bưng cho cậu một cái chén không nóng.

Lê Chanh bước chân dừng một cái, bình tĩnh nhìn thoáng qua, canh này……. Hẳn là không có gì ý tứ đặc biệt ha?

Đồng Đồng: “Cậu”.

Lê Chanh vui vẻ a: “Ngoan”.

“Mợ”. Đồng Đồng quay đầu kêu một tiếng đối Trầm Du.

Lê Chanh: “……”

Trầm Du uống một ngụm nước trái cây, nửa điểm cũng không tức giận, sờ sờ đầu của cô bé: “Ngoan”.

“Tại sao phải kêu anh lớn này là mợ?”. Đồng Đồng kỳ quái nói, hiển nhiên là vữa nãy có người dạy bé như vậy, nhưng ngoại trừ Trầm Du, cũng không ai nhàm chán như vậy.

Tuy rằng không rõ ý đồ đổi vai của Trầm Du, nhưng Lê Chanh vẫn là cảm thấy nở gan nở ruột, nhanh chóng giải thích: “Bởi vì mợ là vợ của cậu, liền giống như mẹ con là vợ của ba con”.

Đồng Đồng cái hiểu cái không gật gật đầu, bé cảm thấy được có điểm không đúng, lại nói không ra không đúng chỗ nào: “À”.

Lê Chanh cười tủm tỉm ngồi ở trên ghế, tìm cái tư thế khá thoải mái ngồi xuống, sau đó nhìn xuống chén canh trước mặt, trong lòng lại bắt đầu cân nhắc sau này làm sao ở trên giường giết chết trầm Du.

Sau khi ăn cơm xong, Lê Chanh kéo Trầm Du đi trại chăn nuôi, Lê Chanh về Đại Châu giới dò xét trước, tìm cái địa phương trống trải không ai ở, sau đó hai người dùng dây thừng cột vào cùng nhau, một người lái máy cày c    hứa đầy gia cầm, chính thức bước trên con đường vận chuyển gia cầm sống đầu tiên.

Gần đây Cửu Di thành vẫn vây trong cuộc sống lòng người hoảng sợ, một là bởi vì yêu đế tại dưới Triêu Thiên tông vây giết vẫn chưa chết, mà chính là bị trọng thương, thứ hai lại là mấy vị trưởng lão Trầm gia nhất môn đột phá tới phi thăng cảnh, tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ Triêu Thiên tông đều không tốt rồi.

Triêu Thiên tông mới vừa tổn thất hàng loạt trưởng lão cao cấp, chính là lúc thực lực sa sút, vừa vặn mấy vị trưởng lão Trầm gia liên tiếp đều đột phá phi thăng cảnh, quả thực liền tương đương với Trầm gia vượt lên phía trên các thế lực, hiện tại liền ngay cả ngôn luận Trầm gia có huyết mạch có yêu đế đều biến mất, mọi người đều khiêm tốn làm người, sợ chọc gia tộc này khó chịu, vô tri đưa tới họa sát thân.

Một sáng sớm nào đó, bên trong Cửu Di thành im ắng, tràn ngập một cỗ không khí khẩn trương, lúc này ngoài thành truyền tới một trận tiếng vang rầm rập, cùng với một đống tiếng kêu kỳ kỳ quái quái, người trông cửa ra bên ngoài nhìn một chút, tiếp theo bị ném vào trong tay mấy viên linh thạch, sau đó hai chiếc thiết chế (làm bằng sắt) gì đó kêu ầm ầm chạy vào trong thành, thủ vệ vừa định ngăn lại, nhưng chẳng dè một thiếu niên hơn mười tuổi đi đầu ánh mắt bỗng nhiên nhìn qua, một cỗ uy áp của luyện phách cảnh từ đỉnh đầu bao phủ xuống dưới, thủ vệ sắc mặt mất hết, vội vàng cho qua.

Đợi tới cái thiết chế gì đó ầm ầm chạy vào trong thành, thủ vệ mới lòng còn sợ hãi đứng thẳng cái lưng mới gập xuống hồi nãy, y kinh nghi bất định (ngạc nhiên + nghi ngờ) cùng đồng bạn liếc nhau: “Thiếu niên kia tuổi trẻ như thế…….. Lại có tu vi của luyện phách cảnh?”.

Lúc này người trong thành cũng nghe tới tiếng ầm ầm này rồi.

Lê Chanh lái máy cày xình xịch chầm chạm chạy trên đường, cuối cùng đi được có chút xíu, nhưng mà máy cày dù sao tốc độ có chút chậm, đưa tới một đám dân bản xứ Cửu Di thành tiến tới vây xem, chỉ thấy trên hai chiếc xe kia dưới miếng vải đen truyền tới một trận tiếng kêu cổ quái.

Một chiếc của Lê Chanh từ đầu tới đuôi đều là: “Be”.

Một chiếc đằng sau của Trầm Du tiếng kêu khá thưa thớt, nhưng khổ người cũng không nhỏ, truyền tới một trận: “Ụm bò”.

“Trong xe đó là thứ gì vậy?”.

“Không có linh khí dao động, rốt cuộc là yêu thú gì?”.

Xem ra hình như là muốn chở tới tửu lâu Gia Thường, khó có thể nào chúng ta ở trong tửu lâu ăn tới loại thịt tươi mới chính là loại yêu thú này?”. Mọi người tò mò nhìn qua, bên cạnh đều bàn tán, “Hai người này cũng không biết cái thân phận gì, cư nhiên có thể lấy tới yêu thú hiếm lạ như thế”.

Máy cày một đường chạy tới tửu lâu Gia Thường, mấy tiểu nhị đã đón ở cửa rồi, theo thứ tự từ trên xe bê đám dương thứ nhất xuống, Lê Chanh khai khẩn một mảnh bãi cỏ ở đàng sau tửu lâu Gia Thường của Cửu Di thành, thả trận pháp chặt đứt linh khí, bọn tiểu nhị ôm dê con hưng trí bừng bừng đặt ở trên cỏ, không bao lâu, trâu trên chiếc xe đằng sau đều bị lấy ra, phân chia tới một khu vực khác.

Chiếc xe chiếc xe tổng cộng vận chuyển sáu lượt, dê con và nghé con đều tới Đại Châu giới rồi, Lê Chanh ôm cánh tay nhìn nhóm sinh vật nhỏ hoạt bát dẫm trên mặt đất trước mắt, ngón cái xoa xoa cằm: “Thật sự là danh tác”.

“Ngày mai còn có heo, lừa, ngoài ra các loại cá trong nước, rùa các loại cũng đều phải nuôi một chút”. Kỳ thật hôm nay lúc đi trại chăn nuôi, cậu đã phát hiện động vật có chút biến hóa, cũng may đám dê con nghé con mới sinh ra này chịu ảnh hưởng không lớn, khá dễ khống chế, lúc này mới khiến cậu quyết định nắm chặt thời gian di chuyển nghề chăn nuôi tới tới bên Đại Châu giới.

Nếu không đợi tới động vật đều biến lợi hại rồi, muốn giống mọi khi tích lũy đầy đủ thịt ăn nhưng liền khó rồi.