Song Hành

Chương 38: Là Nhà



"Hửm..."


Lâm Mặc hơi trở mình, nặng nề mở mắt. Cô nhướng mày, đầu đau như búa bổ, cả người nặng như đeo chì, hơi khó khăn để ngồi dậy.


Sau lưng bỗng có một cái gối, Khúc Thừa đỡ cô lên, để tựa vào đầu giường.


"Sao vậy?" Lâm Mặc lấy tay xoa xoa thái dương.


Khúc Thừa vén tóc ra sau tai cho cô, nói: "Em bị sốt."


"Vậy à." Lâm Mặc tùy tiện đáp.


Chẳng trách lại mệt mỏi như vậy.


Anh chau mày: "Vậy à cái gì. Không có anh bên cạnh liền bệnh, em có thể nào lo lắng cho mình hơn không?"


Lâm Mặc thở hắt một cái, hơi nóng hầm hập liền ập trở lại vào mũi, cô cười cười, giọng nói trĩu nặng: "Khúc Thừa, chỉ sốt thôi."


Khúc Thừa trước cho cô uống một ngụm nước, sau đó đưa một muỗng cháo đến bên miệng thổi thổi, đút cho Lâm Mặc ăn xong lại múc một muỗng khác, phản bác: "Chỉ sốt? Em hay lắm, bây giờ chỉ mới sốt nhẹ, ai biết em còn giấu anh làm chuyện gì không tốt cho sức khỏe? Chắc chắn ở bên đó lại ba bữa gộp một, hút thuốc thành bệnh, uống rượu thay cơm, đến ngủ cũng nhăn mày gập bụng.


Sao hả? Thằng đó chỉ biết em vất vả ngược xuôi vì nó, lại không lo lắng cho em tử tế, bỏ mặc đến nỗi vừa về với anh liền lăn ra bệnh? Mẹ, khốn nạn!"


Khúc Thừa càng nói càng tức giận, cuối cùng kìm không được mắng tục một tiếng.


Nghĩ đến cảnh cả ngày cô đều trú trong văn phòng giải quyết việc giúp tên đó, cơm ba bữa đều không ăn, thuốc hút từ gói này sang gói khác, buổi tối còn uống một ly rượu mạnh, có khi còn không chợp mắt nghỉ ngơi, mà cái tên được cô giúp đỡ hết lòng lại vui vẻ rong chơi, không chịu chăm sóc cho cô tử tế, nghĩ đến đây Khúc Thừa liền cảm thấy phẫn nộ, tức tối càng nhiều hơn lúc biết được cô lừa gạt mình.


Càng nghĩ càng thấy bực bội, miệng cũng không kiềm chế được mà la mắng cằn nhằn.


Lâm Mặc một bên ăn cháo một bên nhìn anh lải nhải chửi mắng, cô cũng không tức giận, nhẫn nại lắng nghe.


Cô biết anh chỉ đơn thuần tức giận vì cô ngã bệnh, lo lắng cho mình, không phải là dạng mất kiểm soát.


"Bình thường cũng nói nhiều như vậy?" Lâm Mặc đột nhiên hỏi.


Khúc Thừa khựng một lát, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô: "Em chê anh nói nhiều?"


Cô chê anh nói nhiều?


Chê anh nói nhiều?


Anh, nói nhiều?


"Bang!"


Khúc Thừa thả mạnh muỗng vào cái bát trống không, giận quá hóa cười: "Mới bao nhiêu đây mà đã bị chê là nói nhiều? Vậy còn mấy thằng bên cạnh em? Thằng nào miệng cũng mở ra là em yêu, cọ cọ nũng nịu, mấy thằng đó sao không thấy em nói một lời?"


Lâm Mặc nghẹn lời.


Cô thật sự không hề có ý tứ đó.


Khúc Thừa rõ ràng không giống bọn họ.


Bọn họ vẫn luôn nói nhiều, hoạt ngôn như vậy, còn anh lại vốn rất trầm mặc, rất yên tĩnh.


Như lúc đầu gặp mặt, anh yên tĩnh ngồi trên ghế, mắt hướng về phía trước, tuấn nhan hiện rõ sự âm trầm, ai đến bắt chuyện cũng chỉ nhẹ gật đầu, toàn thân phát ra một khí thế áp bách, lạnh lùng.


Mà cho đến bây giờ vẫn vậy, Khúc Thừa có gặp ai vẫn giữ nguyên một bộ dáng lạnh lẽo, ngạo khí. Tuy nhiên mỗi khi đóng cửa về nhà thì lại nói đặc biệt nhiều, thích lải nhải, thích mắng chửi, thích dụ dỗ, thích cầu xin, thích ghen tuông, thích rầu rĩ,...


Chẳng biết giống ai.


Nhưng kì lạ là, anh lại làm những điều đó đến mức thật hợp lệ, không một chút khiễng cưỡng, không một chút lạ lẫm, không một chút gì là không thích hợp, tự nhiên đến nỗi cô còn cảm thấy thật sinh động.


Lâm Mặc động động cổ họng, thấy ngứa ngứa, khàn khàn bèn đằng hắng hai tiếng. Trước mặt bỗng xuất hiện một ly nước. Chẳng biết từ khi nào mà người còn ở một bên bất mãn oán giận đã dừng lại, đang lo lắng nhíu mày nhìn cô.


Lâm Mặc nhận lấy, uống một hớp, sắc mặt do bị sốt mà nóng ran, đưa tay lên vỗ vỗ má Khúc Thừa, giọng nói thấp thoáng ý cười, lần đầu tiên chủ động giãi bày: "Em không có ý tứ đó, chỉ thấy hơi lạ thôi."


Khúc Thừa dùng tay gạt nhẹ lớp mồ hôi mỏng dưới mắt cô, hỏi lại: "Lạ thế nào?"


Cô nhắm mắt, nhướng mày: "Vừa mới phát hiện."


Khó có dịp cô lại hứng thú về mình, Khúc Thừa nhảy lên giường, ôm Lâm Mặc còn đang ngồi vào lòng, dụ dỗ: "Vậy thì nói cho anh biết đi."


Lâm Mặc tựa vào ngực anh, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Tựa như em chưa đủ hiểu biết về anh."


Khúc Thừa sửng sốt: "Em còn không phải..."


Cô ngắt lời anh: "Không phải về vấn đề sở thích, em nói là tính cách."


Khúc Thừa trầm mặc nghe cô nói.


Ai ngờ đợi một lúc vẫn không nghe thấy gì, anh rũ mắt xuống nhìn cô, lại tiếp xúc với một đôi mắt đen kịt lạnh lùng.


"... Em không còn gì muốn nói sao?"


"Không."


Lâm Mặc ngẩng đầu, khi nói, hơi thở nóng hổi phả vào tai anh, làm nơi đó có chút tê dại.


Khúc Thừa siết chặt vòng tay, lại cọ cọ má cô, hỏi: "Vì sao?"


Không ai trong họ cảm thấy cuộc trò chuyện này thật quái lạ.


Lâm Mặc thản nhiên đáp: "Không muốn tìm hiểu."


Khúc Thừa mím môi.


Nắm rõ kĩ càng sở thích của anh, lại không muốn tìm hiểu tính cách của anh.


Lâm Mặc đúng là...


Nhìn như rất yêu nhưng trong tâm lại vô tình đến tàn nhẫn.


Mọi thứ ở cô đối với các mối quan hệ xung quanh chỉ dừng lại tại hai từ hứng thú.


Lâm Mặc đang nói chuyện thì thấy mí mắt dần nặng trĩu, có lẽ là thuốc đã phát huy tác dụng. Cả người đều vô lực, cô nhẹ nhàng di chuyển đầu một chút liền tựa vào lòng Khúc Thừa ngủ.


Khúc Thừa một mực ở bên canh chừng cô đến tối, túi chườm thay liền mấy đợt. Giữa đêm Lâm Mặc thành công hạ sốt, nhiệt độ trở về bình thường.


[...]


Sáng hôm sau.


Lâm Mặc nghỉ ở trường ba ngày, vừa vặn hôm nay không có tiết. Cô thức dậy liền thấy Khúc Thừa nằm kế bên ngủ rất sâu, xem ra hôm qua đã khá mệt nhọc.


Thân thể đã trở lại bình thường, sau một giấc ngủ dài thì thần trí lại càng thêm minh bạch, cô sờ sờ cơ thể. Mặc dù tối qua Khúc Thừa đã lau người cho cô bằng nước ấm, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.


Lâm Mặc sau khi tắm rửa liền xuống lầu táy máy phòng bếp.


Cô không biết nấu ăn.


Bởi vì từ bé đã đơn giản nghĩ, việc mình không cần thiết ra tay thì cũng không cần thiết học.


May mắn hôm qua anh vẫn để thừa lại một ít cháo. Lâm Mặc hâm nóng lại sau đó múc ra bát, im lặng ngồi ăn, ăn xong thì rửa sạch bát, đơn giản liền kết thúc một bữa ăn sáng.


Hôm nay không có việc bận, cô ngồi trên ghế sofa, gọi một cuộc điện thoại.


"Dì Ngọc, hôm qua anh ấy thế nào?"


Từ sau buổi tối đó, cô luôn để ý động tĩnh của Lâm Tuấn Phong. Thế nhưng đã qua hơn nửa tháng, câu trả lời nhận được vẫn chỉ có một, anh lúc nào cũng tự nhốt mình ở trong phòng, thi thoảng sẽ ăn một chút gì đó để người ngoài bớt lo, còn phần lớn thời gian đều không ăn không uống.


"Thưa tiểu thư, hôm qua thiếu gia vẫn giữ tình trạng như vậy, nhưng đến tối nhận được một cuộc điện thoại liền vội vã ra khỏi nhà, đến bay giờ vẫn chưa trở về ạ."


Lâm Mặc nhăn mày: "Anh ấy không nói là đi đâu sao?"


"Thưa không."


Cô uống một hớp trà, "Vậy khi nào nào anh ấy về thì báo cho tôi."


"Vâng."


Lâm Mặc cúp máy liền nheo mắt suy nghĩ, vài giây sau lại cầm điện thoại lên, gọi đến cho Đỗ Điểm.


Cô ấy tắt máy.


Đang lúc Lâm Mặc định gọi thêm một cuộc nữa thì trên lầu có tiếng động.


Quay lưng qua lại thấy Khúc Thừa đang đứng trên bậc thang, mắt rũ xuống, chăm chú nhìn mũi chân của mình đến xuất thần.


"Sao vậy?" Lâm Mặc hỏi.


Khúc Thừa dường như hơi kinh hoảng ngước đầu lên, mặt toàn là ngơ ngác, một giây sau liền thay thế bằng vẻ mặt mừng rỡ, chạy như bay xuống bổ nhào lên người Lâm Mặc, ôm cô vào lòng, khóe môi giương lên: "Anh còn tưởng là em đã đi rồi."


Thức giấc lại không thấy cô bên cạnh, anh còn tưởng Lâm Mặc đã đến trường, tâm trạng phút chốc trở nên khô héo, chán nản xuống bếp làm bữa trưa mang đến cho cô. Ai ngờ thế nhưng cô lại đang ở nhà, trong lòng bất giác nở hoa.


Lâm Mặc bị Khúc Thừa đẩy ngã, nằm trên ghế ôm lấy hông anh, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay em không bận." Ngụ ý để cho anh yên tâm.


Dứt lời, khó có khi lại nói: "Cả ngày đều ở bên bồi anh, được không?"


Khúc Thừa cứng người, khó tin nhìn cô, kích động hỏi: "Thật sao?"


Nhận được cái gật đầu của Lâm Mặc anh liền bật cười thành tiếng, ra sức gặm cắn cần cổ thơm mịn của cô, đôi mắt óng ánh sáng rỡ, khó nén vui sướng: "Vậy... muốn làm gì đều do anh quyết định?"


Lâm Mặc cười cười nhìn anh hớn ha hớn hở đến độ xoay vòng, ừ một tiếng, trong lòng thở dài. Cũng coi như bù đắp cho việc hôm qua anh chăm sóc mình cả đêm.


Khúc Thừa hôn lên môi cô một cái thật kêu, âm thầm suy tính xem nên đi nơi nào thì tốt.


Kỳ thực trong khoảng thời gian này, Lâm Mặc rất ít khi có một ngày nào thật sự thảnh thơi. Mà nếu có, cô cũng đều tự mình ở nhà, đôi khi đi đâu đó tìm niềm vui, đây là lần đầu tiền cô nói muốn dành riêng một ngày cho anh, Khúc Thừa sao có thể không phấn khởi.


"Vậy..." Anh chớp chớp mắt, nụ cười ngự trị nơi khóe môi càng thêm tươi tắn: "Anh ra lệnh cho em ở nhà cùng anh cả ngày."


Lần này đến lượt Lâm Mặc ngạc nhiên, tay cô luồn vào từng sợi tóc của anh, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"


"Ừm..." Khúc Thừa thoải mái nhắm mắt lại, đầu tựa vào vai cô, vỡ vụn đáp lời: "Chỉ vậy thôi..."


Anh thậm chí đã suy nghĩ rất kĩ, nếu có một nơi để trải qua cùng Lâm Mặc, ngôi nhà này là thích hợp nhất, là chốn riêng biệt của hai người, là nơi giăng đầy hơi thở của anh và Lâm Mặc, cộng thêm cô vừa mới khỏi bệnh, không tiện để ra ngoài, vậy nên anh chỉ muốn ở đây, hai người tựa vào nhau, cùng cô nhấm nháp sự yên bình hiếm hoi giữa một ngày mưa bụi giá rét.