Song Hành

Chương 39: Cố Nhân



"Mẹ ơi! Nhìn này, cô Tiểu Mặc cùng cậu Thừa thật xứng đôi nha!" Đôi tay múp míp của Tiểu Nhi Tử đang cầm cái điện thoại quơ loạn, chạy nhanh đến kéo kéo ống quần của mẹ mình.


Đỗ Giai nghe Tiểu Nhi Tử nhắc đến hai người kia thì nhướng mày thắc mắc, gạt sổ sách qua một bên, bế cô bé ngồi lên chân mình: "Sao nào? Để mẹ xem..."


Đỗ Giai nhìn trên màn hình điện thoại, tức khắc liền không thể nói nên lời.


Trong điện thoại là một tấm ảnh thân mật, người đàn ông đang hôn lên trán người phụ nữ, hai người kề sát nhau không một kẽ hở, nhìn vào liền biết là một cặp tình lữ.


Hơn nữa, caption ở trên còn là: [ @Lâm Mặc Em yêu... ]


Người đăng: Khúc Thừa.


Đỗ Giai thật ra không có kết bạn với Khúc Thừa. Nhưng mà, chị và Lâm Mặc là bạn bè nha! Nếu không hôm nay sẽ không thể thấy một màn này.


Đỗ Giai chống cằm suy nghĩ.


Cái này, có phải là đang công khai hay không?


Kỳ thực việc Lâm Mặc và Khúc Thừa quay lại với nhau, chỉ có hai chị em nhà họ Đỗ là biết được. Bởi vì những hình ảnh ở siêu thị kia, chỉ chụp được nửa mặt, hơn nữa Lâm Mặc hoàn toàn bị che khuất, khó mà nhìn ra được cô là ai. Chỉ có Đỗ Điểm ở bên cô mấy năm liền mới liếc một cái là lập tức nhận ra.


Vậy có nên nói với ba mẹ một tiếng hay không?


Đỗ Giai tự hỏi trong lòng, lát sau liền bế bé con đặt xuống, vỗ đầu cô bé: "Tiểu Nhi Tử ngoan ở lại trong phòng nha. Cho mẹ mượn điện thoại một tí, lát nữa mẹ về."


"Vâng ạ." Tiểu Nhi Tử ngoan ngoãn đáp lời.


Đỗ Giai mỉm cười nhéo má bé con, tiếp theo liền xoay người đến phòng ông bà Lâm.


Chị nghĩ vẫn nên nói việc này cho ba mẹ biết. Lúc trước không nói cũng là vì thấy hai người không có ý định công khai, thế nên chị cũng không dám lỗ mãng, mà bây giờ...


Haiz...


[...]


Khúc Thừa nói ở nhà cả ngày thì thật sự là ở nhà cả ngày. Lâm Mặc đương nhiên thuận theo ý anh.


Bây giờ hai người đang ở trên giường.


Làm việc gì?


Tất nhiên là việc có thể nói ra.


Chơi game.


Cái này thì phải kể lại từ một tiếng trước. Khúc Thừa lo lắng cô quá nhàm chán liền chủ động đề nghị chơi game.


Là một loại trò chơi hành động trước đó Phú Hào rủ anh chơi cùng.


Người chơi hóa thân thành một kiếm khách giang hồ. Lần lượt dùng kỹ thuật mà khiêu chiến đối thủ, cũng có thể vượt ải mãnh thú để tăng cấp. Vào rừng tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ là môṭ con mãnh thú và tiêu diệt nó, trên đường lại phải tránh thoát những vị kiếm khách cũng đang vượt ải và những linh thú khác, còn có thể nhặt được trang bị và kỹ năng cần thiết.


Tóm lại cũng là một trò chơi khá thú vị, nằm trong Top5 bảng xếp hạng đỉnh game.


Khúc Thừa hướng dẫn cho Lâm Mặc chơi một lần, sau đó để tự cô thích ứng, còn mình thì ôm cô từ phía sau, nhìn máu của đối thủ không ngừng văng lên trên màn hình laptop.


Nhìn một hồi liền hết thú vị, anh lại gác cằm lên vai Lâm Mặc, nghiêng đầu ngắm một bên mặt của cô, ngắm đến chăm chú.


Trong mắt không tự chủ được mà ánh lên sự tham lam cùng si mê.


Người này đến bao giờ mới là của riêng anh?


Bây giờ, chưa đủ.


Cô chỉ cho anh thời gian của mình nhưng lại không cho anh tình cảm.


Nếu có một cách có thể giữ chân cô lại thì anh cũng không phải bất an như vậy.


"Lại nghĩ gì thế?"


Lâm Mặc vốn không thích chơi game, chơi một hồi liền hết hứng thú gập laptop lại, không để ý quay đầu, thế nhưng vừa nghiêng cằm liền đụng vào mặt Khúc Thừa, thấy anh vẫn một bộ dáng thờ thẫn, cô bèn cất tiếng.


Khúc Thừa nghe cô hỏi liền hoàn hồn, đáy mắt xẹt qua một tia do dự, vài giây sau mới nói:  "Mặc... Chúng ta..."


Anh ngập ngừng, hít sâu một hơi, quyết tâm hỏi: "Quan hệ của anh và em bây giờ là gì?"


Khúc Thừa hỏi xong liền cảm nhận được, thân thể của người trong lòng cứng đờ trong nháy mắt, sau đó ngay lập tức buông lỏng. Cô xoay đầu lại nhìn xoáy vào anh, ánh nhìn sâu trầm tựa như muốn xuyên thủng linh hồn anh để tìm được một điều gì đó.


Cái nhìn này làm Khúc Thừa bật cười, anh tiến sát lại, ngăn cách đôi mắt của Lâm Mặc, mâu quang hiện lên một mảnh chua xót: "Em đang tìm cái gì? Anh đã nói điều gì không nên nói sao?"


"Không..." Lâm Mặc hiếm khi thất thố, cô ngơ ngác lắc đầu: "Em không tìm gì cả."


"Lâm Mặc..." Anh gục ở bên vai cô, khóe mắt ửng đỏ: "Lâm Mặc của ba năm trước vẫn thỉnh thoảng nhìn anh với ánh mắt như vậy..."


"Lâm Mặc từ ba năm trước đã sớm xem anh là một thế thân..."


Lâm Mặc hơi hé miệng nhưng lại không nói nên lời, đôi mắt cô chìm vào hư không, ánh lên như tưởng niệm, như khắc khoải. Một lát sau, cô hít sâu một hơi, tâm tình trấn định lại, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy: "Là... ai nói?"


Nơi đầu tim như có ai xẻo đi một mảng thịt lớn.


Cô vậy mà thừa nhận...


Dù đã sớm biết trước, nhưng chính miệng Lâm Mặc thừa nhận lại là một loại đau khác.


Anh cảm thấy hiện giờ mình đau đến tê tâm liệt phế.


Toàn thân bỗng truyền đến một cơn đau tê dại như điện cảm, Khúc Thừa siết chặt eo cô, từng chữ từng chữ đều như dùng hết toàn bộ khí lực để phát ra: "Nhất kiến chung tình cái gì, yêu đương cái gì..."


"Còn không phải là vì đôi mắt này?" Khúc Thừa vừa nói vừa chỉ vào đôi mắt đỏ ngầu của mình.


"Phải không?" Anh thì thào: "Vì anh ta cũng có một đôi mắt giống anh? Người đã xăm lên ngực của em vệt môi đó..."


Lâm Mặc thoát khỏi người anh, ẩn nhẫn hỏi: "Là Anna nói cho anh biết?"


"Chuyện này quan trọng lắm sao?" Khúc Thừa khó tin nhìn cô, hỗn độn gầm lên: "Lâm Mặc! Đối với em, hiện giờ, chuyện này là quan trọng ư?"


Anh cắn răng nói: "Em thậm chí còn không nhìn xem anh có đau hay không..."


Anh nhìn cô vẫn luôn im lặng đứng đó, bật cười gật đầu: "Được...... Được rồi, em luôn như vậy. Lâm Mặc em luôn là như vậy."


Lâm Mặc giật giật ngón tay, khàn giọng cất lời: "Khúc Thừa, em không xem anh là anh ấy. Em không ở bên cạnh anh vì anh giống Lance."


Cô cảm thấy tâm trí mình đang rồi bời.


Chỉ cần nhắc đến người đó, cả thần cả trí... đều loạn.


Khúc Thừa u tĩnh nhìn Lâm Mặc.


Anh tự hỏi, có lúc nào là mình thật sự hiểu rõ cô gái trước mặt? Linh hồn của người này, đã bao giờ anh nhìn thấu được dù chỉ một lần?


"Em..." Anh nghe thấy mình vô lực cất giọng một cách hư nhuyễn mông lung, thân tâm đau nhức đến tuyệt vọng: "Em đã bao giờ thành tâm yêu một người chưa?"


"Nếu có thì cách yêu của em thật tồi tệ."


Cô nói mình đã từng có ý định cùng anh đi đến thiên trường địa cửu nhưng thậm chí còn chưa chắc chắn tình cảm của mình đến bao giờ sẽ nhạt phai. Như vậy thì có nghĩa lý gì? Thứ anh muốn là tình yêu, một tình yêu son sắt và vĩnh cửu.


Lâm Mặc không làm được.


"Em luôn nghĩ rằng em đã từng yêu anh? Thật sâu đậm?" Khúc Thừa đứng lên, duỗi ngón tay chỉ vào ngực cô, từng tấc từng tấc ấn vào, âm tiết lạnh lẽo tan dần theo khí sắc của đông chí: "Nhưng ở đây... Em có bao giờ cảm thấy rung động ở đây? Tê dại ở đây? Đau nhức ở đây? Trống rỗng ở đây? Hay bất cứ thứ gì khác, em chưa từng cảm thấy! Chưa từng!"


Anh gần như gầm lên để đưa ra một kết luận sau đó im bặt, không gian bỗng chốc trầm tĩnh, hòa trong không khí chỉ còn lại tiếng hơi thở gấp gáp của Khúc Thừa, anh gắt gao nhìn cô, nhưng thật bata công cho anh, Lâm Mặc vẫn cố chấp lặng thinh.


Một mảnh ưu sầu sượt qua mi mắt: "Em không định nói gì?"


Lâm Mặc vựt tỉnh dậy từ trong miền ký ức, cô cử động đôi môi tê cứng: "Anh muốn em nói gì?"


Khúc Thừa u mê nhìn cô, tiếp đó liền bàng hoàng bật cười trong vô vọng.


Một giây sau.


Ầm————


Cánh tay run lên tê dại sau khi đập nát những món đồ nội thất vừa mới mua.


Lâm Mặc, thật sự có thể làm anh điên tiết!


Anh cuộn tay thành quyền, mưu đồ muốn không chế lại cơn giận đang sục sôi trong lòng. Bởi vì một câu hỏi vô tâm của Lâm Mặc, lửa nóng tựa như núi lửa đang phun trào, dòng mắc ma chảy đi khắp toàn thân, như thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể.


"Em không muốn nói gì về việc em đã hoàn toàn xem tôi thành một người khác?" Khúc Thừa tiến lại gần cô.


Cô rũ mắt: "Em đã nói rồi. Đừng thiên kiến như vậy."


Cô không xem anh thành người khác.


Khúc Thừa u ám nhìn cô, một giây sau, anh mạnh mẽ kéo Lâm Mặc vào phòng tắm.


"Nhìn đi." Anh chỉ vào gương.


"Ánh mắt của em khi nhìn tôi sẽ trở nên cô tịch. Lâm Mặc, đó là một loại tưởng niệm. Tôi thì có cái gì để cho em phải tưởng niệm?"


Khúc Thừa siết chặt tay cô đến đau nhói, Lâm Mặc thuận theo ngón tay anh nhìn vào ảnh phản chiếu của hai người trong gương.


Quả thật, trong đôi đồng tử đen kịt đang trải đầy nỗi nhung nhớ còn chưa phai, đan xen vào đó là một tia cô độc dâng lên như thủy triều sau ánh tà dương, tựa như trên thế gian chẳng còn ai bầu bạn, lại phảng phất sự vô hồn mụ mị, giống như giữa cuộc sống bộn bề đã vô tình vụt mất đi nghị lực để vượt qua sự thăng trầm của số phận.


Nó giống như là đang... tưởng niệm một cố nhân.


Lâm Mặc chuyên tâm ngắm nhìn ảnh ngược của hai người được rắc lên mặt kính thủy tinh.


Khi cô nhìn vào Khúc Thừa thì ánh mắt sẽ trở nên như vậy sao?