Trước kia, Trần Kiêu chưa từng nghĩ sẽ mời chiến với con gái, trong phòng quyền anh - cho dù anh ta không phải phía tấn công.
Không phải phía tấn công, một câu ngắn ngủi lại khiến Trần Kiêu cảm thấy dư vị chua xót.
Hơn 3 tháng này, anh ta gặp Lộ Nam mấy lần ở phòng tập, chính mắt thấy sức mạnh của cô, cũng giúp cô đỡ bao cát tập, cho nên mới hết sức tự nhiên đưa ra yêu cầu này.
Huấn luyện viên hỏi: "Có cần tôi làm trọng tài không?"
"Không cần, 20p sau anh tới dạy tôi, đương nhiên thời gian này cũng tính vào giờ dạy." Trần Kiêu trả lời, dù sao anh ta đã hẹn giờ này.
Huấn luyện viên mừng rỡ, miệng đầy đáp ứng, nói 20p sau sẽ tới.
Lộ Nam thầm chậc lưỡi: lãng phí 50-60 tệ nha!
Nói tới chuyện này, Lộ Nam bỗng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Cô còn định nhặt buổi học của Trần Kiêu, không ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, chính mình đều sắp rời khỏi thành phố Hải Lâm rồi.
Xuất phát từ tò mò, Lộ Nam hỏi một câu: "Anh Kiêu còn mấy buổi học?"
Hết sức thần kỳ, Trần Kiêu hiểu ánh mắt không đồng tình của cô ban nãy và lời nói ẩn ý hiện tại của cô, anh ta ra chiều tiếc nuối: "Hôm nay là buổi cuối." E rằng không thể để cô nhặt của hời rồi.
"A, ha ha..." Lộ Nam gượng cười: "Trùng hợp, em cũng là buổi cuối. Đến nào đến nào." Lộ Nam lập tức chuyển đề tài: "Em tấn công anh phòng thủ phải không? Em tới nhé?"
Một câu thông thường "em tới nhé" lọt vào tai Trần Kiêu lại đáng yêu như vậy. Điệu bộ nghiêm túc là đáng yêu nhất.
Nhưng khi Lộ Nam bắt đầu, anh ta không dám phân thần.
Dù sao, bị cô gái mình thích đánh bại là một chuyện rất mất mặt nha.
Phải, anh ta xác định mình thích Lộ Nam.
Càng tin tưởng, nếu không hết sức chăm chú và dùng 6-7 phần lực, anh ta thật sự có thể bị Lộ Nam đánh bại.
Đánh thẳng, đánh móc, đá chân.
Lộ Nam nghiêm túc tấn công, bao tay quyền anh vang lên tiếng trầm đục chứng tỏ lực đạo tấn công của cô mạnh cỡ nào.
Trên sàn đấu không có lớn nhỏ, Trần Kiêu đỡ bao cát cho cô cũng không phải một, hai lần, biết năng lực của đối phương, lúc ra tay Lộ Nam không hề giữ lại.
Nhưng dù sao Lộ Nam cũng mới tập xong một buổi, lại vận động cường độ cao chừng 10p, liền lấy tay xoa mồ hôi trên trán, nói với Trần Kiêu: "Đổi đi, em mệt rồi."
Câu hỏi này ngược lại khiến Lộ Nam hơi do dự, cô bèn vớt vát: "Xét thấy điều kiện cơ thể bất đồng, lúc anh tấn công em cũng sẽ đáp trả."
Trần Kiêu gật đầu: "Đương nhiên là được."
Tấn công qua lại so với đơn phương phòng thủ có ý tứ hơn nhiều.
Lộ Nam nói đúng, cô 1m60+ và Trần Kiêu 1m80+ có khoảng cách không thể vượt qua, cô nhận thức điểm này rất sớm, cho nên hết thảy động tác lấy khéo léo làm chủ, cho dù phòng thủ cũng không phải đỡ kiểu cứng đối cứng.
Rất thông minh.
Đây là lối đánh rất thích hợp với cô.
7-8p sau, Trần Kiêu nhìn thể lực của Lộ Nam sắp tới cực hạn, liền đề nghị: "Nghỉ đi."
Lộ Nam thở hổn hển lấy tay chống đầu gối một lát, hồi phục lại mới chuẩn bị dùng miệng mở băng dán găng tay, bỏ đôi tay nóng nực ra khỏi găng. Mặc dù đôi găng này là cô tự mua, nhưng dùng nhiều lần như vậy cũng khó tránh khỏi có mùi mồ hôi.
Trần Kiêu đã cởi găng tay sớm hon cô nói: "Để anh giúp."
Lộ Nam không chờ anh ta liền "gặm" xong.
Cô hơi chun mũi: "Em đi rửa tay đã."
Trần Kiêu nửa duỗi tay, nhìn bóng lưng Lộ Nam mà cười chán nản.
Đợi cô rửa tay xong trở về, nhìn thấy Trần Kiêu dựa vào kính tường, ngồi trên thảm yoga, loay hoay nghịch di động.
"Anh Kiêu cố ý tìm em, là muốn nói gì?" Lộ Nam tiện tay lấy một tấm thảm yoga, ngồi xuống bên cạnh.
Trần Kiêu quả thật hỏi huấn luyện viên quyền anh, biết thời gian Lộ Nam học hôm nay mới quyết định tới - cũng là anh ta nhờ huấn luyện viên "vô tình" nói cho Lộ Nam biết anh ta cũng đến học.
Bị vạch trần cũng không quẫn bách, Trần Kiêu nghiêm túc nói với Lộ Nam: "Quả thật có việc muốn nói với em. Anh vừa hỏi thăm được, Hồng Đồ Tửu Nghiệp - Nhà tiêu thụ cỡ vừa của thành phố Hoa An, năm nay chậm chạp không ký tiếp hợp đồng, nguyên nhân là do vợ chồng ông bà chủ đang náo loạn ly hôn, tài sản còn chưa chia xong, thậm chí rất có thể phải ra tòa. Nếu như bọn họ theo đuổi kiện cáo ly hôn, có thể sẽ kéo dài 4-5 tháng, nếu vậy, công ty chắc chắn muốn tìm Nhà tiêu thụ khác... Em tới đó phải có chuẩn bị tâm lý."
Lộ Nam vừa gật đầu, vừa mở nắp bình giữ nhiệt: "Cảm ơn anh Kiêu nhắc nhở."
"Đừng khách sáo." Trần Kiêu nói xong, phòng học quyền anh lại quy về yên tĩnh.
Uống từng ngụm nước ấm nhỏ, Lộ Nam mới mở miệng: "Anh dự tính bao giờ về tổng công ty?"
"Em dự tính bao giờ đi Hoa An?" Trần Kiêu cũng đồng thời nhìn cô, hỏi.
Biết rõ tính nết Trần Kiêu, Lộ Nam trả lời trước: "Hết thông báo, em sẽ xem giám đốc thành phố Hoa An trước kia có dự tính gì."
Đối phương nếu muốn rời đi sớm, Lộ Nam sẽ tiếp nhận sớm, nếu đối phương còn chưa xử lý sạch sẽ cái đuôi trong công việc, dự định kéo dài tới thời hạn nghỉ, vậy trước kỳ nghỉ tết Âm cô tới một chuyến, nhận mặt quen thuộc cấp dưới.
Trần Kiêu cũng trả lời: "Chuyên viên nhãn hiệu rượu Kinh Điển mới của thành phố Hải Lâm mấy hôm nữa sẽ tới nhậm chức cùng Tổng Giám đốc cấp tỉnh Ngô Xuyên, công việc trong tay anh dù sao cũng phải bàn giao lại cho anh ta, đại khái cuối tháng sẽ rời đi. Đúng rồi, thành phố Hoa An không có chuyên viên nhãn hiệu, em biết chứ?"
Lộ Nam gật đầu, cô biết.
Thành phố Hoa An năm ngoái mức hợp đồng có 8 triệu tệ, hồi khoản 6.5 triệu tệ, có từng này, tổng công ty đương nhiên sẽ không xứng chuyên viên nhãn hiệu.
[Không có mới tốt, nếu không cảm giác bên cạnh nhiều một vị "Cẩm y vệ". Ai biết tổng công ty phái chuyên viên nhãn hiệu tới có lai lịch gì?]
Lộ Nam liếc mắt Trần Kiêu.
Trần Kiêu cảm nhận thấy, quay sang: "Anh kỳ thực rất tò mò, tại sao em không chọn thành phố Cự Giang. Mặc dù nơi đó chỉ có Nhà tiêu thụ nhỏ, nhưng bầu không khí rượu trắng tốt, hồi khoản tăng lên hàng năm, thấy thế nào, tương lai thị trường đều rộng lớn hơn thành phố Hoa An."
Lộ Nam cúi đầu cười: "Đại khái con người của em, thích chọn lựa không giống với mọi người."
Lại tới thành phố Cự Giang tự nhiên là ổn định, nhưng Hoa An mới có càng nhiều khả năng hơn.
"Bất kể thế nào, chúc em thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm." Trần Kiêu giơ nắm đấm.
"Cảm ơn." Lộ Nam cũng giơ nắm đấm, chạm vào đối phương: "Cùng quân nỗ lực."
20p đã tới, huấn luyện viên quyền anh đúng giờ lại đây, trước khi vào còn gõ cửa và lên tiếng nhắc nhở, cũng... thật kỳ quái, không biết trong đầu anh ta nghĩ gì nữa.
...
Ba ngày sau thông báo, Lộ Nam thăng chức hoàn toàn xác định, không có bất cứ thay đổi nào.
Các đồng nghiệp bắt đầu trêu đùa gọi cô là giám đốc Lộ, trước giờ bọn họ đều là tiền bối hoặc cùng thời với Lộ Nam, toàn kêu thẳng tên - nhưng giám đốc này không giống với giám đốc Đoàn mua trước đó, Lộ Nam bàn với Trần Lộ, hai người thay phiên khao các đồng nghiệp một buổi trà chiều.
Giám đốc thành phố Hoa An cũng liên lạc với Lộ Nam, nói trong tay anh ta còn chút việc chưa xử lý xong, nếu thuận tiện thì cuối tháng này hoặc đầu tháng sau, Lộ Nam có thể tới bàn giao công việc với anh ta.
Năm nay đêm giao thừa vào giữa tháng 2, Nguyên Xuyên phải 2-3 ngày trước đó mới cho nghỉ, nghĩa là giám đốc thành phố tiền nhiệm để lại đầy đủ thời gian bàn giao với Lộ Nam, thế là cô bèn vui vẻ đồng ý đề nghị của đối phương. Thời gian này, có thể vui vẻ sờ cá, thuận tiện bàn giao công việc của Phi Tường với Hạng Phỉ Phỉ.
Chiều thứ Sáu, lão tổng Ngô Xuyên của văn phòng tỉnh và chuyên viên nhãn hiệu rượu Kinh Điển mới - Từ Văn Đào tới thành phố Hải Lâm.
Vương Hưng Long, Trần Kiêu mang theo Lý Lị, Trần Lộ chờ lãnh đạo ở phòng làm việc.
Trần Lộ lập tức nhậm chức không phải không coi Chu Điềm ra gì, mà là bản thân Chu Điềm chỉ mong có thể bàn giao lại ngay tức thì, mau chóng rời đi, dù cho tối nay có tiệc hoan ngênh lão tổng mới, chị ta cũng kêu thân thể không khỏe, không tham dự.
A, Vương Hưng Long coi như phúc hậu, còn thuận tiện báo cho Lộ Nam một tiếng, dù sao Ngô Xuyên cũng là cấp trên của cô ấy.
Cho nên, Lộ Nam cũng có mặt.
Vốn dĩ, Vương Hưng Long định tới sân bay đón người, nhưng Ngô Xuyên từ chối, không tiết lộ thời gian cụ thể tới Hải Lâm.
Vương Hưng Long suy đoán một lát, còn chưa đoán được tính nết Ngô Xuyên, động chi bằng tĩnh, bèn chờ ở phòng làm việc.
Trong lúc này, Vương Hưng Long nói với Giang Hiểu Vân: "Tối nay chiêu đãi Ngô tổng ăn cơm uống rượu do văn phòng thành phố trả, trừ tôi, anh Kiêu, Lý Lị, Trần Lộ, Lộ Nam thì 3 người hành chính Từ Dao cũng nên tới, cô thông báo cho họ đi."
Giang Hiểu Vân gật đầu. Một lát sau, thông báo xong, cô ấy hỏi Vương Hưng Long: "Chị Man Lâm hỏi, có cần thông báo cho các giám đốc thành phố không?"
Vương Hưng Long lắc đầu: "Hôm nay gọi họ, họ cũng không tới kịp. Cô nói với Hà Man Lâm, tối nay lúc ăn cơm xin chỉ thị của Ngô tổng, xem ý của anh ta thế nào, họp tháng nên thực hiện sớm hay thế nào." Lão tổng cấp tỉnh chính quy tới rồi, người tạm thay hai tháng như anh ta nên cẩn thận hơn chút, kẻo tự quyết định lại khiến đối phương không thoải mái.
Gần 4h30 chiều, Ngô Xuyên và Từ Văn Đào tới phòng làm việc.
Ngô Xuyên chừng hơn 30 tuổi, là một người đàn ông cao hơn 1m85 vạm vỡ cao to, anh ta là người phương Bắc, há mồm liền nói: "Giám đốc Vương, đừng làm long trọng quá, sau này đều là người một nhà cả." Hiển nhiên anh ta không phải hoàn toàn không biết tí gì về văn phòng tỉnh, bằng không sao có thể mở miệng liền đoán ra là ai.
Vương Hưng Long nói: "Ngô tổng vừa tới, chúng tôi là cấp dưới cũng nên biểu thị một chút, cho ngài đón gió tẩy trần, đâu có gì long trọng."
Ngô Xuyên cười ha ha, nói với Từ Văn Đào vẫn chưa lên tiếng: "Nhìn xem, nhìn xem giám đốc Vương, có thể thấy năm ngoái hoàn thành vượt chỉ tiêu, trong túi căng phồng, tối nay chúng ta phải ăn hết sạch tiền của anh ta."
Từ Văn Đào có chiều cao trung bình, tướng mạo trung bình, đeo kính, anh ta cười, cũng thuận thế giới thiệu một chút bản thân - mặc dù mọi người đều biết tên và lai lịch của anh ta, nhưng vẫn rất hào hứng mà hoan nghênh giám đốc Từ.
Sau đó, mọi người ở đây lần lượt tự giới thiệu với Ngô tổng. Lộ Nam phát hiện, Ngô Xuyên đặc biệt chú ý Trần Kiêu, chắc là anh ta đã biết thân phận của Trần Kiêu, dù sao cũng từ tổng công ty tới.
Tới lượt Lộ Nam tự giới thiệu, Ngô Xuyên liền quay sang giám đốc Vương: "Giám đốc Vương, tân nhân từ thành phố Hải Lâm của chúng ta nha, giám đốc Trần ưu tú, vị giám đốc Lộ này cũng rất khá! Phong thủy thành phố Hải Lâm tốt thật đấy!"
Vương Hưng Long nghe lời biết ý, cảm thấy đối phương có lẽ tính tình thẳng thắn, liền cũng bật cười.
Nhưng Lộ Nam biết, ngàn vạn lần không thể đánh giá người khác qua tướng mạo, Ngô Xuyên là người thô trung có tế, mạnh hơn nhiều so với Hướng Vân Phong.
Mọi người hàn huyên chốc lát ở văn phòng, Vương Hưng Long liền đề nghị dời bước tới Túy Kiềm Vị.
Ngô Xuyên vừa tới, không mua xe, đương nhiên không có tài xế, cho nên anh ta, Vương Hưng Long, Từ Văn Đào, Trần Kiêu đều ngồi vào xe Lộ Nam.
Vương Hưng Long mở ra cửa sau cho Ngô Xuyên, Trần Kiêu thì chủ động kéo ghế lái phụ, ngồi vào, làm Từ Văn Đào chậm hơn một bước hơi ngây ra một lát, sau đó mở cửa ghế sau, để Vương Hưng Long vào trước, chính mình thì lên sau đóng cửa.
Các vị lãnh đạo ngồi xe Lộ Nam là do Lý Lị đề nghị.
Lộ Nam thừa nhận ý tốt của Lý Lị, chị ta nói xong cô liền mỉm cười.
Xe của Lý Lị thì ngồi Trần Lộ, Từ Dao, Hà Man Lâm và Chu Linh Linh.
Trên đường tới Túy Kiềm Vị, trong xe Lộ Nam là sân nhà của Vương Hưng Long, anh ta kể tình hình văn phòng tỉnh cho Ngô Xuyên, thường thường cue một chút Trần Kiêu, để đối phương lên tiếng phụ họa anh ta, còn vị Từ Văn Đào thì cả quá trình đều rất yên tĩnh.
Trong xe Lý Lị thì náo nhiệt hơn, nhóm Từ Dao đang bát quái lão tổng mới đến rốt cuộc bao nhiêu tuổi, kết hôn hay chưa... vấn đề này không cần bảo mật, Chu Linh Linh đẩy kính mắt, nói: "Ngô tổng 32 tuổi, chưa lập gia đình. Giám đốc Từ thì 29 tuổi, đã kết hôn." Mua một tặng một, kể ra tư liệu của cả hai người.
Các cô gái wow một tiếng, cũng không biết wow cái gì, Lý Lị lái xe vừa cười vừa lắc đầu: "Các cô thật là..."
Tới Túy Kiềm Vị, ngồi xuống cũng có chú ý.
Ngô Xuyên đương nhiên ngồi chủ vị, Vương Hưng Long ngồi ghế đầu tiên bên phải.
Lý Lị định để vị trí đầu tiên bên trái cho Trần Kiêu, nhưng Trần Kiêu từ chối, để Lý Lị ngồi đó, hơn nữa còn ra hiệu cho Lộ Nam ngồi bên cạnh Vương Hưng Long.
Lúc này Lộ Nam quả thật có tư cách ngồi bên cạnh Vương Hưng Long, cô thoáng nhìn Trần Kiêu, không mấy bận tâm ngồi trước Trần Kiêu, chỉ ra hiệu: anh xác định chứ? Không phải còn có Từ Văn Đào mới tới à?
Xác định. Trần Kiêu rất tự nhiên kéo ghế ra cho Lộ Nam: "Lộ Nam em ngồi đây, chăm chỉ học hỏi kinh nghiệm với anh Vương và Ngô tổng."
Cô biết, Trần Kiêu đang chống lưng cho cô, bèn cảm kích mỉm cười với anh ta.
Sau đó, Trần Kiêu để Từ Văn Đào ngồi cạnh Lộ Nam, nhưng cho dù Từ Văn Đào không biết thân phận anh ta, cũng biết vị này sắp thăng chức làm Phó Tổng Giám đốc nhãn hiệu rượu Kinh Điển - cấp trên tương lai - làm sao dám để Trần Kiêu ngồi sau mình?
Cuối cùng, Trần Kiêu vẫn ngồi cạnh Lộ Nam, Từ Văn Đào thì ngồi sau anh ta.
Bên phía Lý Lị thì không phức tạp như thế, Trần Lộ, Từ Dao, Chu Linh Linh, Hà Man Lâm theo thứ tự ngồi xuống.