Các vị đang ngồi trên bàn tiệc đều là người của công ty tiêu thụ rượu, lần đầu tiên diện kiến lãnh đạo trực tiếp, làm sao có thể không uống?
Cho dù hành chính và kế toán đều không ngoại lệ.
Lại cho dù Lộ Nam lái xe tới - chẳng phải còn có thể gọi người lái hộ?
Nhẹ nhàng là bởi vì, rượu phẩm của Ngô Xuyên rất tốt.
Anh ta không có thói quen chuốc rượu theo lối nhìn người, lấy thế đè người như Hướng Vân Phong. Mọi người trên bàn tiệc "đi" rượu một vòng, Lý Lị và Trần Lộ chủ động rót thêm, Ngô Xuyên liền nói: "Đều là người một nhà, không cần ra vẻ, đã là vui chơi giải trí thì cứ thoải mái đi."
Theo Lộ Nam chứng kiến, Ngô Xuyên đang nói thật.
Nếu ban Đoàn mua đều không cần chủ động xã giao, vậy Lộ Nam ngồi phía này càng không có quy định cứng nhắc phải giơ ly kính rượu bao lần.
Ngô Xuyên uống ly rượu mà mọi người kính xong, sau đó cơ bản là tự rót tự uống - à, Vương Hưng Long vẫn chủ động chạm cốc.
Nhưng tửu lượng của Ngô Xuyên không phải chỉ ở mức tốt mà thôi, cơm nước xong, Vương Hưng Long đã say bí tỉ.
Trong lúc này, Hà Man Lâm quả nhiên tìm cơ hội xin chỉ thị Ngô Xuyên, thăm dò có cần thông báo cho các giám đốc thành phố tới Hải Lâm hay không.
Ngô Xuyên nói: "Không cần gọi họ, để bọn họ cứ làm việc bình thường đã. Tuần này, tôi mang theo Từ Văn Đào tới từng thành phố, xem xét tình hình trong tỉnh, tuần sau có buổi họp tháng còn gì, đến lúc đó coi như tụ họp luôn."
Lộ Nam liếc mắt nhìn Trần Kiêu: e rằng anh phải bàn giao công việc muộn rồi.
Trần Kiêu lại chẳng quan tâm, thậm chí còn thầm hi vọng thời gian về tổng công ty có thể chậm một chút, chậm một chút nữa.
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt lại là một tuần.
Một tuần đủ để Ngô Xuyên hiểu sơ qua về thị trường tỉnh Kiềm Giang, hơn nữa nhớ tên, tướng mạo của 10 vị giám đốc thành phố khác, ngoại trừ Vương Hưng Long và Lộ Nam (tổng cộng thấy 11 vị, nhưng vì giám đốc đô thị cấp huyện Hoa An sắp chuyển đi, cho nên thống kê thành 10 vị).
Sáng thứ Bảy mở họp tháng, Ngô Xuyên lần lượt điểm danh, kêu bọn họ nói kế hoạch và mục tiêu cho năm nay, bảo Hà Man Lâm dự thính ghi chép lại, sau đó để họ ký tên, đây chính là kế hoạch hàng năm của các vị giám đốc thành phố.
Ngô Xuyên nói: "Tôi biết, tết Dương dự họp tổng kết cuối năm ở tổng công ty, các vị đều đã trình lên kế hoạch hàng năm, nhưng mấy hôm nay, tôi nhìn mức hợp đồng các vị báo lên, kết hợp với thể nghiệm thị trường, cảm thấy mục tiêu của mọi người đều quá bảo thủ rồi! Đương nhiên, tôi hiểu được, dù sao kế hoạch hàng năm nếu đặt ra quá cao, lỡ như không đạt được, thưởng cuối năm liền nguy hiểm, phải không?"
Anh ta vừa hỏi, các vị giám đốc thành phố đang ngồi liền cười, đều dựa vào thành tích ăn cơm, có băn khoăn như vậy đều là bình thường.
Ngô Xuyên lại nói: "Lỡ như đạt được, sang năm lãnh đạo lại bảo tiến thêm một bước, vậy không phải khiến bản thân và thủ hạ khó lấy được tiền thưởng sao?"
Các vị giám đốc thành phố trên mặt đều tỏ vẻ đồng tình.
"Cho nên, hiện tại chúng ta đặt ra kế hoạch hàng năm chỉ trong vòng văn phòng tỉnh, hoàn thành thì văn phòng tỉnh sẽ trích một khoản tiền làm khen thưởng, không hoàn thành cũng không trừng phạt, không trừ tiền." Ngô Xuyên cười nói, nhìn vẻ mặt mọi người.
Dựa theo cách nói của anh ta hiện tại, như vậy kế hoạch hàng năm của tỉnh kỳ thực không có gì xấu với các giám đốc thành phố, thậm chí còn có thể nhận thêm một khoản tiền thưởng vào cuối năm.
Chỗ không tốt duy nhất chính là: lỡ như đạt được, cuối năm tới tổng công ty họp tổng kết, tổng công ty sẽ tăng mức hợp đồng kế hoạch hàng năm cho mà xem.
Nhưng cũng phải nói, mấy năm nay, có năm nào kế hoạch hàng năm không cao hơn năm trước đâu?
Mặc kệ là từ mặt kinh tế thị trường, quy luật thị trường hay là từ góc độ giá, mục tiêu hàng năm đều tối thiểu tăng 10% so với năm trước.
Các giám đốc thành phố suy nghĩ hồi lâu, cũng nhận ra đây là một trong những đốm lửa mà quan mới nhậm chức Ngô Xuyên đốt lên, cuối cùng đều cắn răng kiên định viết ra kế hoạch hàng năm.
Tới lượt Lộ Nam và vị giám đốc thành phố tới nhậm chức Cự Giang chưa được vài ngày, Ngô Xuyên phất tay: "Năm sau cho hai người nửa tháng quen thuộc thị trường, tới lúc đó hãy đề ra kế hoạch hàng năm."
Chừng 11h, họp tháng kết thúc, trước khi kết thúc, Ngô Xuyên cố ý nói một câu: "Tối nay tôi mời khách, tới Túy Kiềm Vị ăn một bữa, chúng ta làm quen lẫn nhau một chút. Buổi chiều, hành chính sẽ gửi tin nhắn thời gian và số phòng cho các vị." Còn lại thì không cần nói, buổi tối muốn ăn cơm, uống rượu luôn khó tránh khỏi, các vị giám đốc thành phố khác trực tiếp tới khách sạn thỏa thuận giá với Nguyên Xuyên đặt phòng nghỉ ngơi, buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, cùng với, văn phòng tỉnh đương nhiên không bao cơm trưa.
Lúc Lộ Nam ra ngoài, bị người gọi lại.
Cô ngoái lại nhìn: a, người quen.
Là giám đốc thành phố mới nhậm chức Cự Giang, họ Trương tên Phi, đúng, chính là Trương Phi đó.
Vẻ ngoài kém 10 vạn 8 nghìn dặm với cái tên.
Chừng 30 tuổi, mặt trắng hồng, làn da có vẻ dầu mỡ, cười lên hơi giống Phật Di Lặc, vóc dáng không cao - Lộ Nam hôm nay đi bốt ngắn chân đế cao tầm 5cm, mắt thường liền trông cao hơn hắn ta.
"Giám đốc Trương có việc gì?" Lộ Nam dừng chân, xoay người hỏi.
Trương Phi cười đôn hậu còn hơi nịnh nọt: "Giám đốc Lý, tôi có việc muốn nói."
Xem đi, chính là có loại người thế này.
Cô hỏi đối phương: có việc gì?
Hắn lại nói: tôi tìm cô có việc.
Lộ Nam không muốn dính dáng nhiều tới Trương Phi, liền gật đầu, xoay người về phòng họp: "Như vậy nói tại đây đi."
Trương Phi xấu hổ nói: "Là có chuyện về phương diện công việc muốn thỉnh giáo với cô một chút, hay là thế này, tôi mời cô ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói?"
Trên mặt tỏ vẻ xin lỗi, Lộ Nam nhìn màn hình di động nói: "Ngại quá, tôi đã hẹn bạn ăn cơm trưa. Giám đốc Trương có việc gì thì nói luôn đi, kẻo tôi không giúp được, anh còn có thể thỉnh giáo Ngô tổng." Lộ Nam cũng không bịa đặt, Toa Toa đã hỏi cô họp xong chưa, còn gửi địa chỉ quán ăn tới.
Đối phương đã nói tới mức này, Trương Phi cũng không thể ép buộc nữa, đành phải đi theo đằng sau Lộ Nam, đi vào phòng họp đã "người đi nhà trống".
Lộ Nam chọn một chỗ ngồi xuống, sau đó hỏi: "Cho nên, giám đốc Trương có việc gì?"
Trương Phi ngồi cạnh Lộ Nam: "Là thế này, giám đốc Lộ. Cả tỉnh chỉ có hai chúng ta là tân nhân, tôi ấy à, chuyển từ tỉnh Tô tới, còn cô thì chuyển từ ban Đoàn mua. Hai chúng ta, một người không quen thuộc thị trường bản địa, một người không quen thuộc chuyên môn nghiệp vụ, nên hỗ trợ lẫn nhau mới phải, giám đốc Lộ thấy có phải không?"
"Mặc dù trước đây tôi làm Đoàn mua, nhưng Nhà tiêu thụ tôi phụ trách ký hợp đồng mọi kênh phân phối với văn phòng Hải Lâm, đối với chuyên môn nghiệp vụ, tôi vẫn biết kha khá. Không phiền giám đốc Trương lo lắng." Lộ Nam nhìn hắn ta diễn, hơi khó xử nói: "Hơn nữa, thành phố Hoa An và Cự Giang cách nhau hơn 200km, hơn nữa phong tục cũng nhiều khác biệt, chỉ e tôi chẳng có gì giúp được giám đốc Trương."
Trương Phi lại gần Lộ Nam một chút: "Giám đốc Lộ cô đừng tự coi nhẹ mình như thế, cô xem ưu thế của cô đi, trẻ tuổi, xinh đẹp, khẳng định hết sức thuận lợi phụ trách công việc và thu hồi tiền hàng từ Nhà tiêu thụ. Con người của tôi ấy mà, nói chuyện làm việc rất sảng khoái. Tôi vào nghề sớm hơn cô mấy năm, liền tự xương tiếng anh, chính vì chúng ta đều là giám đốc thành phố mới nhậm chức, cho nên mới càng cần giao lưu tình cảm... Lúc đặt ra kế hoạch hàng năm cho năm tới, nói với anh một tiếng, anh xem xét cho. Dù sao kỹ xảo trên các kênh phân phối, anh quen thuộc."
Vốn định miễn cưỡng khách sáo đuổi đi hắn, Lộ Nam lẳng lặng nghe hắn giả vờ giả vịt nói những lời vớ vẩn này, nhếch môi: "Cảm ơn ý tốt của giám đốc Trương, nhưng giám đốc Trương hình như hiểu lầm tôi rồi, Nhà tiêu thụ tán thành tôi là dựa vào năng lực hỗ trợ và xuất hàng, không liên quan tới ngoại hình tôi có xinh đẹp hay không. Tính tôi vốn bướng, từ bé đã không thích người ta lên mặt chỉ dạy, dù sao trên đường có bao nhiêu hố cũng phải tự mình giẫm mới biết được. Phụ ý tốt của giám đốc Trương rồi."
Lộ Nam vừa cười, lòng dạ Trương Phi liền nhảy lên, nhưng hắn ta liền nghe thấy Lộ Nam nói thẳng toẹt: "Còn nữa, tôi không quen gọi người khác là anh, cũng không muốn làm em gái ai cả, giám đốc Trương vẫn nên gọi tôi là giám đốc Lộ đi. Nếu không còn việc gì khác, tôi đi trước."
Lộ Nam gật đầu với đối phương, đứng dậy rời khỏi.
Tới cửa phòng họp, gặp phải Trần Kiêu và Từ Văn Đào, Lộ Nam đứng xoay lưng vào phòng họp, ánh mắt khẽ động, lanh lảnh kêu lên: "Anh Kiêu, giám đốc Từ."
Chào hỏi xong cô liền đi.
Trần Kiêu thoáng nhìn vào phòng họp, vừa vặn thấy Trương Phi dõi theo bóng lưng Lộ Nam, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
...
"Ngại quá Toa Toa, tớ đến muộn rồi." Lộ Nam đặt túi xuống, chắp tay xin lỗi.
Toa Toa không bận tâm: "Nào đến nỗi, mới muộn 10p. Tớ biết hôm nay văn phòng tỉnh mở họp hàng tháng mà, cậu khẳng định nhiều việc. Với quan hệ của chúng ta, tớ chả lẽ lại vì thế mà giận?"
Tất nhiên là không, Lộ Nam đương nhiên hiểu, nhưng mà: "Nói thế nào nhỉ, tớ hẹn ai thích đặt thời gian chính xác dao động trong vòng 5p, chẳng hạn nếu tớ hẹn cậu 11h30 mà 11h35 còn chưa tới, tớ sẽ rất lo âu."
Phan Toa Toa sợ hãi: "Trời ạ, tớ không biết cậu còn có tật xấu này? Cậu sẽ không yêu cầu người khác cũng thế đi?"
Lộ Nam lắc đầu: "Đối với người khác đương nhiên không thể nghiêm khắc như với chính mình, cho phép dao động trong 10p nha... Cậu đang làm gì thế?"
"Tớ đang nghĩ, tớ với cậu hẹn nhau tớ từng tới muộn mấy lần, suy đoán bao giờ thì nghỉ chơi."
Cười đùa xong, Phan Toa Toa mới nghiêm mặt nói: "Kỳ thực, đúng hẹn là thói quen tốt. Nam Nam, tớ thật sự bội phục cậu, cậu là người có nguyên tắc, cho nên mới có thể trong thời gian ngắn lên tới chức giám đốc thành phố - đừng nghe những người khác đánh rắm, dĩ nhiên có một phần là may mắn, nhưng càng nhiều là dựa vào năng lực của chính cậu."
"Cậu lại nghe thấy gì rồi?"
Toa Toa nhìn trước ngó sau, cuối cùng khẽ nói: "Tớ nghe nói, Trần Kiêu... có lai lịch rất lớn." Sau đó sẽ có người lan truyền chỗ dựa của Lộ Nam rất cứng.
Lộ Nam gật đầu, phải, đã gần 2 tuần sau khi thông báo, mọi người nên bắt đầu bàn tán rồi.
Thấy Lộ Nam không hề giật mình, Toa Toa liền hỏi: "Có phải cậu biết gì rồi?"
Lộ Nam giải thích một câu: "Biết sớm hơn cậu chút, nhưng cảm thấy không cần cố tình nhắc tới với cậu, bèn..." Đời này quả thật mới biết không lâu, không tính là bịa đặt.
"Ừm. Tớ hiểu, dù sao cậu là cấp dưới của anh ta." Ngoại trừ chuyện lớn mua xe mà lần trước Lộ Nam không kể với cô, cô hơi hờn dỗi một chút, thì Phan Toa Toa chưa bao giờ để ý những chi tiết nhỏ nhặt: "Cho nên, anh ta đúng là con trai của cổ đông nào đó?"
Lộ Nam khẳng định và nhắc nhở: "Cậu suy đoán có thể lớn mật hơn chút."
Phan Toa Toa hít một hơi lạnh: "Không thể là con trai của ông chủ đi?"
Lộ Nam chăm chú gật đầu.
"Hai người họ! Hai người họ khác họ nha!!!" Phan Toa Toa ảo não: "Tớ còn từng đe dọa anh ta... Trần Kiêu về tổng công ty sẽ không lấy việc công trả thù riêng đi?"
"Ha ha, cậu yên tâm, nhất định sẽ không."
Toa Toa nhanh chóng được an ủi: "Cũng đúng, cậu làm việc với anh ta lâu thế, tương đối hiểu biết, cậu nói không thì chắc chắn sẽ không." Sau đó lại wow một tiếng: "Đợi anh ta thượng vị, Nam Nam, cậu chẳng phải là "môn sinh thiên tử" ư?"
Lộ Nam cau mày, buồn cười nói: "Đại Thanh đã vong, cậu hình dung kiểu gì vậy."
"Vậy chính là tâm phúc của ông chủ! Wow! Nam Nam, cậu nỗ lực làm việc, tranh thủ 3 năm thăng chức thành lão tổng cấp tỉnh, 5 năm làm lão tổng Đại khu, tớ đi theo cậu ăn canh nha!" Phan Toa Toa vui vẻ quyết định.