"Nào, đứng lên." Đông Li nói xong liền vươn ra một tay, Tô Đào cũng không có với tới, mà là ngược lại đỡ cánh tay hắn.
"Cám ơn." Tô Đào đứng vững, quái dị nhìn hắn một cái.
"Tôi là biên kịch của bộ phim này."
Nhìn ra ý tứ biểu tình của cô, Đông Li cười giải thích.
Đối với lời giải thích này Tô Đào rất giật mình, hắn không phải giáo sư chuyên ngành thiết kế trang phục sao, sao lại trở thành biên kịch, chuyện lần trước cô còn chưa rõ ràng, xem ra trên người Đông Li lão sư có rất nhiều bí mật.
Đông Li cười cười, "Có phải rất tò mò vì sao tôi dạy thiết kế, và là nhà biên kịch đúng không?"
"Đông Li lão sư học thức sâu rộng." Tô Đào không lạnh không nhạt nói ra những lời này.
Người này luôn xuất hiện đột ngột, mỗi lần xuất hiện đều mang đến cho người ta kinh ngạc, hơn nữa cô cảm thấy hắn dường như biết rất nhiều chuyện.
Đông Li: "Hình như em rất cảnh giác với tôi. "
Tô Đào lắc đầu, không nói gì, cô đối với hắn cũng không phải đề phòng, mà là một loại cảm giác nói không rõ thân thiết, loại cảm giác này đến rất khó hiểu, chính cô cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể khắc chế tâm tình của mình không lộ ra ngoài.
Tạo hình của Lâm Cảnh có một chút cần sửa đổi, lúc Tô Đào quay phim anh đã bị người ta gọi đi sửa một chút, lúc này đang từ phòng thay đồ đi ra.
Nhìn thấy bên cạnh Tô Đào có một người đàn ông xa lạ, hơn nữa biểu tình trên mặt cô tựa hồ không tốt lắm, cùng nhân viên công tác bên cạnh nói mấy câu liền đi về phía này.
"Nhu Nhu." Lâm Cảnh gọi cô một tiếng, tư thái bảo vệ đứng bên cạnh cô.
Tô Đào cười với anh.
"Xin chào, tôi là biên kịch của bộ phim này, Đông Li." Đông Li nhìn về phía anh, tuy rằng là tự giới thiệu, nhưng trong lời nói ngữ khí có chút quen thuộc, tựa hồ đứng ở trước mặt hắn chính là hai lão bằng hữu.
Lâm Cảnh sửng sốt, dòng họ này rất hiếm thấy a, nhưng điều khiến anh sửng sốt không phải là bởi vì họ hiếm thấy, mà là anh cảm thấy dường như đã gặp qua người này ở đâu đó.
Anh xác nhận chưa bao giờ gặp người đàn ông này.
"Xin chào, Lâm Cảnh." Lâm Cảnh vươn tay ra.
Hai người bắt tay nhau.
"Các người đều quen biết a, vậy thì tiết kiệm thời gian tôi giới thiệu." Đạo diễn đi tới, cười to vỗ vỗ bả vai Đông Li, thoạt nhìn quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.
Đông Li cười: "Đạo diễn Ngô. "
Hàn huyên vài câu liền tiếp tục quay phim.
Tô Đào thay đổi một thân quần áo, không phải là một thân váy đỏ, mà là trang phục mạnh mẽ, bên hông có một cây roi mềm.
Cảnh này muốn quay cảnh cô và Lâm Cảnh gặp nhau.
Thân là đích nữ vương phủ, lam đại cả đời này sẽ gặp phải một hai lần bắt cóc, cầu tài hoặc trả thù, đương nhiên đối tượng trả thù là Vương gia, vương gia bọn họ trói không được, nữ nhi duy nhất của hắn luôn có lúc đơn độc.
Hết lần này tới lần khác Lam Đại võ nghệ cao cường, bọn họ mỗi lần đều thất bại, lần này thật vất vả mới hạ dược trong cơm áo gạo tiền của nàng, đem người trói vào trong núi, chưa kịp xuống tay, thì Lam Đại tỉnh lại.
Dựa vào công phu của bọn họ không phải là đối thủ của Lam Đại, Lam Đại đánh người một trận, nghênh ngang đi ra, thuận tay còn cứu một nam nhân thoạt nhìn như tiên.
Chỉ là nếu như người này là mở to mắt thì càng tốt, Lam Đại ngồi xổm xuống ngón tay đặt ở chóp mũi hắn.
Còn sống, còn sống.
Cảm thán một chút mình thật thiện lương, giống như xách bao tải một tay xách người lên, đỡ cánh tay hắn dẫn người xuống núi.
Lúc đó nàng còn không biết người này chính là thượng thần hạ phàm chịu kiếp nạn, vốn lịch kiếp hết kỳ, lần này có thể thuận lợi trở lại Thiên giới, lại không ngờ có một biến cố là Lam Đại.