Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 246: Gặp lại Cố Từ



Sau khi xem qua lần nữa, đạo diễn rất hài lòng, trước đây ông còn sợ nữ diễn viên này không có mấy tác phẩm, sẽ không gánh nổi bộ phim này, không nghĩ tới Tô Đào biểu hiện tốt như vậy, khiến ông rất bất ngờ.

Không hổ là người từ dưới tay Từ Thiên đi ra.

"Diễn rất tốt, cứ tiếp tục phát huy."

Những lời này của Ngô Lập xem như khẳng định.

Tô Đào cười gật gật đầu, chuyên gia trang điểm lại đây trang điểm cho cô, "Làn da của cô thật tốt."

Chuyên gia trang điểm cảm thán nói, không phải thật tốt, thật sự quá tốt, cô đi theo nhiều đoàn làm phim như vậy, làn da của Tô Đào tuyệt đối là ưu tú nhất trong tất cả các nữ diễn viên mà cô từng gặp qua.

"Bình thường cô dùng mỹ phẩm gì a, dưỡng da như thế nào." Tuổi của cô so với Tô Đào không lớn hơn bao nhiêu, thường xuyên thức đêm nên làn da xỉn màu, nhìn làn da của cô không khỏi hâm mộ nói.

Tô Đào liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nghĩ thầm nếu như tôi nói là trời sinh có thể bị đánh hay không.

Suy nghĩ một chút, cô nói ra một thương hiệu mặt nạ tên, mặt nạ này là thứ duy nhất cô dùng hơn ba lần trong một tháng, sản phẩm chăm sóc da của cô không ít, chỉ là luôn quên dùng

. "A, thương hiệu này tôi biết, sau này tôi cũng mua mấy hộp thử xem." Chuyên gia trang điểm rất vui khi nghe điều đó.

Tô Đào ngẩng đầu thấy Lâm Cảnh đang nhìn cô cười, anh đã hoá trang xong, trong tay cầm kịch bản, vừa mới mở ra.

Cô nháy mắt với anh.

Lâm Cảnh dùng kịch bản chống lên trán, che mặt anh, nhưng có thể nhìn thấy khóe miệng anh không kiềm chế được.

Cố Từ chạng vạng trở lại đoàn làm phim, thời gian một ngày của hắn và sư phụ đều điều chỉnh bối cảnh hai trường quay kế tiếp, bận rộn một ngày mới trở lại trận đấu đang quay.

Khi hắn đến, nam nữ chính đang quay phim.

"Tới đây, Cố lão sư." Người chào hỏi hắn là nhân viên của đoàn làm phim.

Cố Từ gật gật đầu, tầm mắt lần thứ hai quay lại trên người Tô Đào.

Cô vẫn ăn mặc đẹp như thế này.

Khi nhìn thấy Lâm Cảnh bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên hừ lạnh một tiếng.

"Lại gặp." Thanh âm của hắn rất nhỏ, nhất là đoàn làm phim còn đang ồn ào, không ai nghe thấy, khi có người nhìn qua, hắn rất nhanh khôi phục bộ dáng lạnh lùng bình thường.

Đạo diễn hô cắt, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy Cố Từ phía sau đạo diễn, kinh hỉ sáng mắt.

"Cố Từ." Vẫy vẫy tay, đi tới. Tô Đào vẻ mặt ý cười, hắn vẫn lạnh mặt.

"Thật khó em còn nhớ anh a." Hắn vừa nói như vậy, Tô Đào quả thật cảm thấy có một chút áy náy, trong khoảng thời gian này là chưa từng liên lạc qua.

"Lát nữa em quay bổ sung mấy cảnh liền kết thúc công việc, mọi người nói cùng nhau ăn cơm, anh cùng đi đi, hai chúng ta cũng đã lâu không gặp." Tô Đào đề nghị.

Cố Từ gật gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, nói với cô: "Được."

"Anh thật đúng là tích chữ như vàng như trước sau như một a." Tô Đào chậc chậc một tiếng.

Không nói chuyện được mấy câu, Tô Đào đã bị đạo diễn gọi về bổ sung cảnh quay.

Sau khi kết thúc công việc, Tô Đào thay đổi một bộ quần áo rộng thùng thình, đây là mấy diễn viên trong đoàn làm phim tạm thời nảy sinh ý định cùng nhau ăn một bữa cơm, còn mời đạo diễn và biên kịch, còn có mấy nhân viên công tác.

Tô Đào từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Cố Từ đang chờ cô ở hành lang.

"Sao anh không đi." Cô nói với hắn địa chỉ bữa tối trước khi đi thay quần áo.

"Chờ em." Cố Từ túm cổ áo một cái, ngẩng đầu nói.

"Vậy đi thôi." Tô Đào đi tới, hai người sóng vai đi xuống dưới lầu.

Vừa đi tới cửa điện thoại di động rung một chút, Tô Đào mở ra xem, là Lâm Cảnh gửi tới tin nhắn, chỉ có hai chữ.

Phía trước.

Tô Đào ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cách đó vài mét, trước một chiếc xe màu đen dựa vào một người thân hình thon dài, bàn tay sáng lên màn hình lắc lắc về phía cô.

Tô Đào cũng cầm di động lắc lư.

"Chúng ta đi qua đi." Tô Đào nhìn Cố Từ bên cạnh một cái, liền đi về phía Lâm Cảnh.

Cố Từ mới đầu không nhúc nhích, Tô Đào đã đi xa hai bước, hắn đuổi theo, ngữ khí hơi lạnh, "Anh thấy em rất vui vẻ?"

Bước chân Tô Đào hơi chậm lại, rất kiên định nói: "Vâng."

Không chỉ nhìn thấy rất hạnh phúc, nghĩ đến tên của anh ấy thôi cũng hạnh phúc.