Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 381



Sở Dực cũng không muốn tốn thêm thời gian với bọn họ, lập tức cất bước rời khỏi thư phòng.

Ma ma đứng đó lạnh giọng mở miệng: “Các vị cô nương, thu dọn hành lý, chúng ta xuất phát tới quân doanh.”

“Không, không thể!” Đinh Đông kịch liệt phản kháng: “Ta muốn gặp công chúa Khánh Hoa...”

Trình Thất lạnh lùng giơ tay đập vào gáy Đinh Đông.

Đoàn người trực tiếp bị lôi đi.

Sở Dực thần thanh khí sảng trở lại viện tử của Vân Sơ: “Sơ nhi không cần lo lắng, ta đã xử lý đám người kia rồi.”

Vân Sơ cũng vừa nghe Lộ Vi nói lại chuyện này, nàng có chút bất đắc dĩ nói: “Chuyện nháo lớn như vậy, sợ là sẽ hơi khó coi.”

“Nháo lớn cũng vừa tiện thông báo cho đám người kia chớ có âm mưu nhét nữ nhân vào vương phủ nữa.” Sở Dực cong môi: “Nếu là có người cứng rắn muốn làm như vậy thì cứ việc đưa người đến cho đám hán tử độc thân ở quân doanh, để bọn họ cưới làm thê tử, miễn cho đám người đó cứ ngày ngày tìm ta than thở bản thân không tìm được lão bà.”

Vân Sơ hỏi hắn: “Nếu bọn họ không chịu gả chồng thì sao?”

“Không muốn làm chính thê mà cứ đòi làm thiếp cho người khác là thứ không biết phân phải trái.” Sở Dực rũ môi: “Vương phủ không thể dung dưỡng nữ tử như vậy, đương nhiên phải bán ra ngoài rồi.”

Cung tỳ của vương phủ bị bán ra ngoài trên cơ bản là vì phạm phải sai lầm không thể tha thứ nên sẽ không có ai nguyện ý mua về, cuối cùng chỉ có thể chịu bị bán rẻ như một thứ tiện nô...

Phu thê hai người đang nói chuyện thì lại nghe thấy âm thanh khẩn trương của tiểu nha đầu từ bên ngoài vọng vào: “Công chúa xin dừng bước, Vương gia Vương phi đang nghỉ ngơi...”

“Tránh ra! Tránh ra cho bản công chúa!”

Công chúa Khánh Hoa vung chân đá Lộ Vi đang ngăn cản nàng ta, xốc mành cửa bước vào nội thất, nổi giận đùng đùng bước tới.

“Nhị tỷ muốn làm gì?” Sở Dực nhướng mày, ngữ khí lộ ra vẻ không vui.

“Sở Dực, ngươi bị Vân Sơ bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại làm ra chuyện như vậy!” Khánh Hoa tức giận, lồ ng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt: “Mẫu phi ban người cho ngươi nhưng ngươi lại đưa hết đến quân doanh, ngươi không chỉ là phá hỏng những nữ tử được tuyển chọn kỹ càng kia mà còn phụ tấm lòng của mẫu phi!”

“Đã là mẫu phi ban tặng thì ta xử lý thế nào là việc của ta.” Sở Dực gằn từng chữ một: “Nhưng một nữ tử đã gả ra ngoài như nhị tỷ lại cứ nhúng tay vào chuyện hậu viện của ta, xin hỏi nhị tỷ chuyện này có hợp quy củ không?”

Khánh Hoa tức tới mức đầu bốc khói.

Nàng ta đã tính tới chuyện Vân Sơ không dám cự tuyệt nhưng lại không ngờ đệ đệ của nàng ta lại tặng hết đám người được ban này đi.

“Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh của Dực nhi hoàn toàn bị huỷ hoại, còn có Vân Sơ, người trong kinh thành đều sẽ nói ngươi là người lòng dạ hẹp hòi!”

Vân Sơ nhàn nhạt mở miệng: “Người ngoài bàn tán thế nào, ta không nhọc nhị tỷ lo lắng.”

“Lúc trước ta đã nói nếu nhị tỷ một hai muốn nhúng tay vào chuyện trong phủ thì ta đây chỉ đành không nhận ngoại sanh Mạnh Thâm này.” Gương mặt Sở Dực phủ đầy sương lạnh: “Trước đêm mai, nhị tỷ cùng Mạnh Thâm dọn ra khỏi vương phủ đi.”

“Ngươi! Ngươi!”

Khánh Hoa không ngờ Sở Dực sẽ thật sự đuổi người, nàng ta tức đến mức muốn ngất xỉu.

“Vương gia, đừng giận dỗi.” Vân Sơ bước lên một bước: “Nhị tỷ tới đây hẳn là để đòi công đạo cho Đinh Đông kia nhỉ?”

Khánh Hoa trầm giọng nói: “Đinh Đông là nữ nhi của Nhĩ ma ma, không nên giày xéo như vậy.”

“Nếu đã như vậy thì để Đinh Đông theo nhị tỷ về phủ Bình Lãnh hầu hạ đi.” Vân Sơ cong môi: “Nhị tỷ thích Đinh Đông như vậy, giữ Đinh Đông ở bên cạnh không phải sẽ tốt hơn sao?”

Khánh Hoa nghẹn họng.

Lúc trước nàng ta một hai đòi Đinh Đông chính là vì muốn mượn tay mẫu phi để ban cho Dực nhi.

Chuyện đã tới nước này, nếu nàng ta không mang Đinh Đông đi thì chẳng khác nào nàng ta thừa nhận bản thân che chở Đinh Đông làm bậy.

Nàng ta lạnh lùng nói: “Sở Dực, ngươi lập tức cho người đón Đinh Đông hồi kinh, đợi tiệc trừ tịch kết thúc thì ta sẽ đưa nàng ta đi!”

Vân Sơ nhếch môi cười. Đinh Đông rời khỏi kinh thành thì chỉ có thể nghĩ cách để dính lên người cầm quyền tối cao ở phủ Bình Lãnh.

Khánh Hoa hết lần này đến lần khác muốn nhét nữ nhân vào hậu viện vương phủ, vậy nàng cũng phải dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.

Chờ khi hiểu rõ tư vị đó thì công chúa Khánh Hoa mới có thể chân chính dừng tay.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, lúc này Vân Sơ mới tỉnh lại, cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu.

Nàng ngồi dậy khoác thêm y phục, rửa mặt xong thì ra ngoài dùng bữa sáng, vừa bước ra thì đã thấy Mạnh Thâm ngồi ở đó đọc sách.

Lộ Vi cúi đầu nói: “Mạnh công tử đã tới hơn nửa canh giờ, nói là chờ thỉnh an Vương phi.”

Thấy Vân Sơ bước ra, lúc này Mạnh Thâm mới buông sách đứng lên: “Thỉnh an cữu mẫu.”

Vân Sơ đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống: “Thâm ca nhi tới đây giờ này là có chuyện gì sao?”

“Con cũng đã nghe nói chuyện mẫu thân con làm ngày hôm qua.” Mạnh Thâm vô cùng áy náy: “Đôi khi mẫu thân con sẽ làm việc vô tổ chức và thiếu chừng mực, ảnh hưởng đến cữu cữu cữu mẫu, khiến cữu mẫu không thể an tâm dưỡng thai, đều là mẫu thân con sai, con thay mặt mẫu thân xin lỗi cữu mẫu. Từ hôm nay trở đi, con và mẫu thân sẽ vào cung, tá túc ở Trường Thu Cung, chờ sau khi mẫu thân con rời kinh thì con sẽ quay về nhà cữu cữu, mong cữu mẫu đồng ý.”

Mẫu thân nó gây ra chuyện lớn như vậy, nó cảm thấy bản thân không nên ở lại phủ của cữu cữu.

Nhưng nó lại lo lắng nếu nó không ở lại đây thì ngoại bà sẽ cho rằng cữu mẫu khinh nhục nó, hoặc là người ngoài sẽ cảm thấy hai nhà bất hòa.

Vậy thì chỉ có thể chờ sau khi mẫu thân rời kinh, nó mới quay về vương phủ.

Nó sẽ nghĩ cách để bù đắp sai lầm của mẫu thân.

“Chuyện của người lớn không liên quan tới một hài tử như con.” Vân Sơ cười mở miệng: “Con cứ yên tâm ở đây.”

Nàng và Sở Dực nói như vậy chẳng qua chỉ để chèn ép công chúa Khánh Hoa mà thôi, sao có thể đuổi một hài tử mới tám tuổi ra ngoài thật chứ.

Nếu đứa nhỏ này là một kẻ hư hỏng khó dạy thì đuổi đi cũng chẳng có gì, nhưng Thâm ca nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa lại còn rất nhạy cảm, nếu bị thân cữu cữu cữu mẫu đuổi đi thì e là cả đời nó sẽ có khúc mắc.

Mạnh Thâm trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn ở lại vương phủ.

Khánh Hoa đưa theo người của mình cùng với Đinh Đông vừa được đón từ quân doanh về dọn vào Trường Thu Cung.

Trong lòng Ân phi vẫn còn sợ hãi: “Hài tử Dực nhi này không giống những người khác, sau này không thể làm chuyện như vậy nữa.”

Khánh Hoa oán giận với Ân phi một hồi, kết quả lại nghe được mấy lời này, nàng ta phẫn nộ nói: “Đều là Vân Sơ thổi gió bên tai, thật không hiểu đại gia tộc như Vân gia sao có thể dưỡng ra một nữ tử lòng dạ hẹp hòi như vậy!”

“Chuyện này liên quan gì tới Sơ nhi?” Ân phi nhíu mày: “Lúc Sơ nhi chưa vào cửa, Dực nhi cứ mãi không chịu cưới thê tử, hậu viện sạch sẽ, ta cho rằng sau khi Sơ nhi thì Dực nhi sẽ nguyện ý tiếp thu trắc phi thị thiếp, không ngờ thằng bé vẫn cứ như trước kia.”

Đinh Đông đứng sau lưng Khánh Hoa nghe vậy thì cười khổ.

Trước đây nàng ta cũng cho rằng Vương gia không thích nữ tử nên mới đồng ý để nương tìm một mối hôn sự cho nàng ta.

Sau này nàng ta lại nghe nói Vương gia cưới thê tử, nàng ta nghĩ Vương gia đã cưới vợ, khẳng định cũng muốn nếm thử hương vị khác nên mới mò về vương phủ.

Nhưng cuối cùng nàng ta lại không được như ý nguyện, suýt nữa đã phải trở thành thê tử của đám hán tử thô kệch trong quân doanh.

Đám tráng hán đó người nào người nấy vai u thịt bắp, thô lỗ thô bỉ, diện mạo thật khiến người ta sợ hãi, nếu mỗi sáng tỉnh lại trông thấy gương mặt đó, nàng ta chắc chắn sẽ bị hù chết.

Hơn nữa sau khi gả qua đó, nàng ta còn phải mang thai sinh con, hiếu kính mẹ chồng, ngày ngày giặt đồ nấu cơm quét tước làm việc nặng, ngày tháng như thế, chỉ cần nghĩ tới là nàng ta lại thấy phát điên.

Nhớ khi trước nương của nàng ta là đại ma ma của vương phủ, cuộc sống hằng ngày của nàng ta còn dễ chịu thoải mái hơn cả cô nương nhà bình thường, dựa vào đâu mà nàng ta phải gả cho một kẻ tầm thường để chịu khổ.

Nàng ta còn chưa biết tương lai sẽ như thế nào, chỉ có thể theo công chúa về phủ Bình Lãnh rồi tính tiếp...

Chớp mắt một cái đã tới đêm giao thừa.

Đêm nay chính là đêm cung yến quan trọng và linh đình nhất trong năm, quan viên Ngũ phẩm trở lên và gia quyến phải vào cung tham dự, cùng trải qua đêm trừ tịch, cùng đón năm mới.

Vân Sơ mang thai được bốn tháng, nàng mặc xiêm y rộng rãi che khuất bụng, nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra nàng đang mang thai.

Nhưng nàng đi đường vô cùng cẩn thận, vài vị phu nhân có kinh nghiệm đều nhận ra đây là một thai phụ.