Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 382



Sở Dực cẩn thận đỡ Vân Sơ, hai người đi vào đại điện, khách khứa ngồi bên trong đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Sau đó là tiếng bàn tán rào rạt vang lên.

“Nghe nói chưa, Ân phi nương nương ban người cho Bình Tây Vương, tất cả đều bị đưa tới quân doanh rồi.”

“Bình Tây Vương có phải là nam nhân không, vậy mà lại tặng hết nữ nhân được ban ra ngoài, ta nghi đây là ý của Bình Tây Vương phi.”

“Từ khi Bình Tây Vương phi vào cửa, nhũ mẫu của vương phủ đã bị đuổi đi, bây giờ đuổi thêm mấy thị thiếp thì có gì lạ đâu?”

“Bình Tây Vương yêu thương Vương phi vậy sao?”

“Ngươi cũng không nhìn xem Vân gia là dòng dõi gì, Đại tướng quân kiêm nhiệm Đại tư mã, cả Đại Tấn này không tìm ra người thứ hai đâu.”

“Vậy có phải Bình Tây Vương cũng có khả năng ngồi lên vị trí kia...”

“Bình Tây Vương không kiêm nhiệm chức vị nào, đã hơn nửa năm không thượng triều, hình như hắn không có tâm tư đoạt quyền.”

“...”

Mọi người chỉ dám nhỏ giọng nghị luận, đợi đến khi bốn người phủ Bình Tây Vương đi vào thì tiếng ồn ào cũng im phăng phắc.

“Nương, cẩn thận một chút.” Sở Hoằng Du nhét một chiếc gối tựa sau lưng Vân Sơ: “Chậm rãi ngồi xuống, muốn ăn cái gì thì nói với con, con lấy cho nương.”

Sở Trường Sinh đã ôm theo một đống trái cây tới cho Vân Sơ ăn.

Sở Dực ngồi bên cạnh ba mẫu tử, ánh mắt quan sát ba người, đáy mắt lộ ra vẻ nhu hòa tĩnh lặng.

Một màn này đã bị tiền Quốc công phu nhân, bây giờ chính Cẩm phu nhân thu vào đáy mắt.

Từ khi phủ Quốc công xảy ra chuyện, tước vị không còn thì bà ta rất khó tiến cung, hoàng đế vì vậy mà ban cho bà ta tước vị Nhị phẩm phu nhân, phong hào Cẩm.

Nhờ vậy mà bà ta mới có thể xuất hiện tại tiệc trừ tịch đêm nay.

Bà ta nhìn thấy Vân Sơ và Sở Dực ân ân ái ái, hài tử vây xung quanh, trong bụng còn có một hài tử thân sinh, một màn này khiến bao nhiêu người hâm mộ.

Đây chính là hạnh phúc đơn giản mà bà ta mong chờ, nhưng đời này vĩnh viễn khó thành sự thật.

Mọi người rất nhanh đã bàn tán về Lê Tĩnh Xu.

“Không rõ tại sao Hoàng Thượng lại phong bà ta làm Nhị phẩm phu nhân, bà ta có làm chuyện gì đáng để phong thưởng sao?”

“Lúc trước Bình Tây Vương phi sáng lập cô nhi viện cũng chỉ được phong Ngũ phẩm Nghi nhân.”

“Khả năng Hoàng Thượng niệm cập lão Quốc công công lao đi.”

“Cũng đâu phải có ân cứu mạng Hoàng Thượng, sao tới bây giờ vẫn quan tâm như vậy.”

“Không rõ thì thôi đừng nghĩ nữa...”

Nghe mấy lời ngôn luận đó, gương mặt của Hoàng Hậu lập tức xanh mét.

Bà ta ở hậu cung lâu như vậy, đã sớm tu luyện được kỹ năng không lộ hỉ nộ ra mặt nhưng lúc này bà ta thật sự không khống chế được cảm xúc của mình nữa.

Bà ta cho rằng sau khi phủ Quốc công biến mất thì tiện nhân Lê Tĩnh Xu này sẽ cắt đứt với Hoàng Thượng, bà ta thật không ngờ Hoàng Thượng lại phong Lê Tĩnh Xu làm Nhị phẩm phu nhân.

Chắc bà ta chính là vị Hoàng Hậu hèn nhát nhất từ trước đến nay.

Hoàng Hậu hít sâu một hơi, gian nan lộ ra một nụ cười: “Chất nữ nhà mẹ đẻ của Cẩm phu nhân chắc cũng sắp tới tuổi hôn phối rồi đúng không, vừa lúc Hoàng Thượng có nhắc tới kỳ tuyển tú mùa xuân năm sau, không bằng lựa chọn một vài nữ tử Lê gia vào cung?”

Sắc mặt Lê Tĩnh Xu trầm xuống.

Nếu chất nữ của bà ta trở thành hậu phi thì khả năng bà ta có thể quang minh chính đại ở bên Hoàng Thượng càng nhỏ hơn.

Hoàng Hậu muốn chặt đứt tất cả đường lui của bà ta.

Bà ta miễn cưỡng cười nói: “Nếu Hoàng Thượng có thể nhìn trúng bọn họ thì chính là phúc khí của bọn họ, chuyện này nhờ Hoàng Hậu nương nương làm chủ.”

Trong mỗi dịp cung yến khó tránh khỏi đấu tranh gay gắt, giữa đám cung phi, giữa các vị quý phu nhân, trong bông có kim, ngươi tới ta đi vô cùng náo nhiệt. Vân Sơ ăn uống no nê xong thì đã có chút mệt mỏi, bình thường giờ này nàng đã ngủ mất, bây giờ thật sắp không chịu đựng nổi.

Vừa lúc Hoàng Thượng đứng dậy, thừa cơ mọi người không chú ý, Lê Tĩnh Xu cũng lặng lẽ rời tiệc.

Vân Sơ cho Sở Dực một ánh mắt.

Sở Dực đứng lên đỡ Vân Sơ, hai đứa nhỏ cũng đứng dậy theo, người một nhà bái biệt Hoàng Hậu xong thì rời khỏi hoàng cung.

Vân Sơ vừa lên xe đã ngủ mất.

Lúc về tới nhà, nàng đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ngồi ngay ngắn.

Sở Dực nằm dưới đất còn chưa ngủ, đang nương theo ánh nến mong manh xem thư từ, hắn thấy nàng tỉnh dậy thì lập tức đặt mấy phong thư kia xuống, tới gần nàng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao, đói bụng hay khát nước?”

“Hôm nay là trừ tịch.” Vân Sơ vỗ trán: “Sao ta lại quên chuyện mừng tuổi chứ, còn phải chuẩn bị lì xì cho hai đứa nhỏ.”

Sở Dực bật cười: “Lúc nàng ngủ thì hai đứa nhỏ cũng ngủ mất rồi, bao lì xì của nàng cũng đã chuẩn bị xong, ta đã đặt dưới gối đầu của bọn nhỏ, đợi sáng mai thức dậy là có thể nhìn thấy ngay.”

Hiện giờ Du ca nhi đã có viện tử riêng là Quan Tinh Các, Trường Sinh còn chưa có viện riêng nên đang ở tại tây sương phòng của chính viện, có nha hoàn chăm sóc.

Thấy Sở Dực đã chuẩn bị chu toàn, lúc này Vân Sơ mới nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt nằm xuống.

Đêm nay nàng ngủ rất ngon, ngày hôm sau chính là mùng một tết, là ngày đầu tiên của năm mới.

Mùng một phải tiến cung chúc tết, mùng hai về Vân gia chúc tết, mùng ba mùng bốn cũng là những hoạt động giống như vậy nhưng Vân Sơ đang mang thai nên không cần tham gia.

Mùng sáu tết, công chúa Khánh Hoa rời kinh, để lại đích trưởng tử Mạnh Thâm ở phủ Bình Tây Vương, mùng bảy thằng bé sẽ chính thức vào Quốc Tử Giám.

Sáng sớm mùng bảy, Vân Sơ cố ý dậy sớm đích thân đưa Du ca nhi cùng Mạnh Thâm lên xe ngựa, nhìn thấy hai đứa nhỏ đã đi xa thì mới cất bước về phòng ngủ nướng.

Đột nhiên nàng trông thấy một bóng dáng nho nhỏ đang lấp ló đằng sau bức tường của vương phủ.

Thu Đồng cao giọng quát lạnh: “Ai trốn ở đó?”

Bóng người kia lập tức bước ra, là Tạ Thế Doãn.

Nó đi đến trước mặt Vân Sơ: “Bái kiến Vương phi, đây là lễ vật tân niên con chuẩn bị cho Vương phi và tiểu quận chúa.”

Nó đưa hai câu đối phúc ra.

“Bình an hỉ nhạc.”

“Mẫu tử bình an.”

Hai hàng câu chúc ngay ngắn chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là do hài tử viết.

Vân Sơ biết nó chỉ mới bắt đầu đọc sách được gần nửa năm, có thể dùng bút lông viết câu đối bằng kiểu chữ này đã là không tồi.

“Xin Vương phi đừng ghét bỏ, con, con đi trước.”

Tạ Thế Doãn tặng lễ xong thì xoay người muốn rời đi.

“Đợi một lát.” Vân Sơ gọi nó lại, lấy một mớ kẹo trong tay bà tử đưa cho nó: “Không thích ăn kẹo thì cũng ăn một ít đi, năm mới phải ăn đồ ngọt.”

Tạ Thế Doãn cảm thấy cánh mũi ê ẩm.

Lần trước ở vương phủ, Vương phi thưởng cho nó, bảo nó mua kẹo ăn, lúc đó nó đã nói nó không thích ăn kẹo.

Thật ra nó rất thích ăn kẹo, mỗi lần di nương có bạc đều sẽ lên phố mua kẹo về cho nó ăn, nhưng di nương đã c.h.ế.t rồi.

Nó khụt khịt mũi nói: “Tạ ân điển của Vương phi.”

Nó nắm chặt mấy viên kẹo, chậm rãi đi xa.

Vân Sơ cho người mang bức “mẫu tử bình an” đi cất, đây chính là điều mà nàng mong đợi nhất lúc này.

Sau đó lại cầm bức “bình an hỉ nhạc” đến đưa cho Trường Sinh.

Sở Trường Sinh và Tạ Nhàn vừa mới lên lớp xong, hai nữ hài đang trò chuyện, không biết là nói tới chuyện gì mà cả hai lại cười rộ lên.

“Trường Sinh, đây là lễ vật tân niên Doãn ca nhi mới đưa tới cho con.” Vân Sơ bước vào, đưa tranh chữ kia cho con bé.