Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Chương 25: BÀY TỎ



Sau khi Phó Thành rời đi, Nghiêm Dung cảm thấy bản thân đã không còn lý do gì ở lại nên cũng xin phép được cáo lui.

"Nếu như ngươi không lên tiếng, ta thật sự quên mất sự hiện diện của ngươi." Khuất Tử Dạ rót một tách trà mới, đẩy về phía ghế đối diện: "Ngồi xuống đây, đêm nay cùng ta đón lễ Đẳng Quân đi."

Nghiêm Dung nói: "Thuộc hạ vẫn còn một số việc chưa hoàn thành, không dám phiền Tôn chủ nghỉ ngơi."

Đã nhiều ngày không gặp nhau, hôm nay Khuất Tử Dạ cố tình xuống nước giảng hòa nhưng không ngờ người kia lại không chút nể mặt.

Khuất Tử Dạ xoay người nhìn Nghiêm Dung, giọng nói không mấy vui vẻ: "Ngươi định tránh né ta đến khi nào?"

"Thuộc hạ không dám."

"Ngươi có gì không dám?"

Khuất Tử Dạ ảm đạm nói: "Không phải đã nhất trí chuyện cũ đều bỏ qua, chúng ta vẫn sẽ như trước đây sao? Ngươi hà tất tránh né ta lâu như vậy, ngươi có biết những ngày qua ta cảm thấy rất khó chịu không?"

"Người nghĩ vẫn có thể như trước kia sao?" Nghiêm Dung đè nén lại cảm xúc trong lòng, điềm tĩnh đáp lời: "Từ lúc người muốn tìm cho ta một thê tử, mọi thứ vốn dĩ đã không thể quay lại như trước được nữa."

"Ta thật sự không hiểu!"

Chân mày Khuất Tử Dạ cau lại, hắn không nghĩ tới vừa nói chuyện với nhau vài câu, không khí lại trở nên xa lạ như vậy.

Hắn đứng phắt dậy đi về phía Nghiêm Dung.

"Ta muốn bù đắp ngươi thật tốt, tìm cho ngươi một người ở cạnh thì có gì sai? Ngươi chưa từng từ chối ta lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà cãi ta hết lần này đến lần khác, ngươi trước nay không phải kẻ bồng bột thiếu suy nghĩ như vậy. Nghiêm Dung, trừ khi ngươi sớm đã có ý niệm khác, là trong lòng ngươi vốn dĩ chứa tâm ma!"

Gương mặt Nghiêm Dung phút chốc sượng lại, đôi mắt hoang mang nhìn chằm chằm người đối diện, y như nhận ra điều gì, mỉm cười đầy chua xót.

"Ta còn cho rằng Tôn chủ không hiểu, hoá ra trái tim người thấu đáo hơn ai hết."

"Ngươi có ý gì?"

"Người luôn chất vấn ta tránh né người nhưng thực chất bản thân người cũng đang như vậy. Từ lúc đưa tranh vẽ cho ta, có phải trái tim người đã nảy sinh nghi ngờ rồi không? Nhưng người lại chọn cách lẩn tránh, tự khiến trái tim mình không thể nhìn thấu, người cho rằng chỉ cần ta không chính miệng thừa nhận thì chúng ta vẫn sẽ như trước đây sao?"

Nghiêm Dung nhẹ lắc đầu: "Làm sao có thể chứ."

"Đủ rồi Nghiêm Dung!"

Khuất Tử Dạ gằn giọng, hắn không muốn tiếp tục nghe những lời này.

"Nếu ngươi đã không muốn cùng ta đón lễ Đẳng Quân vậy ta không làm khó ngươi, ngươi có thể rời khỏi."



Khuất Tử Dạ không ngờ càng nói càng đi quá xa khiến đầu hắn ẩn nhẫn đau, thật sự quá khó chịu.

"Tôn chủ, chi bằng cùng nhau đối mặt đi."

"Ta bảo ngươi dừng lại!"

Khuất Tử Dạ quát lớn, trừng mắt nhìn đối phương.

Từ lúc Khuất Tử Dạ muốn tìm cho y một người ở cạnh, lúc đó y đã nhận ra, cho dù bản thân có che giấu tình cảm tốt đến mấy thì mọi chuyện đã không thể trở lại như trước đây nữa.

"Ta bấy lâu nay luôn muốn nói với người..."

"Nghiêm Dung!"

Đôi mắt dữ tợn của Khuất Tử Dạ đâm thẳng vào trái tim Nghiêm Dung, ngược lại y như không có gì, chỉ hít sâu một hơi, chậm rãi nói rõ từng chữ một: "Từ rất lâu ta đã ngưỡng mộ người, kính trọng người..."

Nghiêm Dung dừng một lát, mắt hạc dần dịu lại, lấp đầy trong đó là gương mặt Khuất Tử Dạ, đôi môi y chợt cong lên, mang theo yêu thương vô bờ mà thốt lên ba chữ.

"Yêu thương người."

Nghiêm Dung lấy hết can đảm tiến lại gần hơn, đôi mắt kiên định phút chốc xuất hiện màng hơi nước, giọng nói nghẹn lại như đã đánh đổ hết mọi phòng vệ, y muốn một lần vì bản thân thanh minh.

"Tôn chủ, ta chỉ là có tình cảm với người... Ta không có bệnh hoạn..."

Hai đôi mắt nhìn nhau, ẩn trong đó là yêu thương cùng hoang mang đến tột độ.

Chân Khuất Tử Dạ như bị đóng đinh xuống sàn nhà, cho dù lòng hắn nghi hoặc nhưng khi chính miệng Nghiêm Dung thừa nhận, trái tim hắn vẫn khó mà chấp nhận.

"Ra là đang ở đây, làm ta tìm ngươi mệt chết đi được, Nghiêm..."

Nhận thấy không khí kỳ lạ bao quanh hai người hiện diện duy nhất trong thư phòng, bước chân của Phí Đình lập tức sững lại, nàng hơi lo sợ muốn xoay người bỏ chạy nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Nghiêm Dung đỏ ửng, lý trí được đánh thức nhắc nàng phải tiến về phía trước.

Thấy Phí Đình đi vào, Khuất Tử Dạ mất tự nhiên xoay người đi nơi khác, đầu óc hắn trở nên mờ mịt.

Phí Đình nhìn thấy sắc mặt Khuất Tử Dạ không được tốt, nàng có chút e dè nên chuyển sang kéo lấy tay Nghiêm Dung, ra sức lôi kéo: "Pháo hoa bên ngoài trông rất đẹp mắt, ta xem một mình chán lắm, ngươi ra ngoài xem cùng ta nha nha."

Phí Đình liếc mắt nhìn sang thấy Khuất Tử Dạ không có ý định phản đối, nàng liền nhanh chóng kéo Nghiêm Dung rời đi.

...



Pháo hoa nở rộ trên bầu trời Đỉnh Phong Hoa thật sự rất đẹp, đẹp đến mức Nghiêm Dung tưởng chừng như không có thật, y ngắm nhìn đến ngây người, không hiểu trong lòng là cảm giác kỳ lạ gì.

Nếu Phí Đình không đến kịp lúc, y không biết bản thân phải đối mặt với điều gì. Có lẽ những thứ Khuất Tử Dạ sắp nói tiếp theo sẽ làm trái tim y tan nát thành từng mảnh vụn.

"Đẳng Quân là lễ hội gì vậy? Đây là lần đầu tiên ta biết đến."

Nghe thấy Nghiêm Dung mở lời sau khoảng thời gian trầm mặc, Phí Đình lập tức hào hứng đáp lời: "Ngươi là người ở thị trấn Phúc Yên đương nhiên không biết, Đẳng Quân chính là lễ hội lớn nhất nhì nơi này. Mỗi năm người dân sẽ thu mua pháo hoa màu xanh ở khắp mọi nơi chỉ để thắp sáng bầu trời vào đêm hôm nay. Nó không đơn giản là lễ hội, nói đúng hơn chính là một ngày cầu nguyện."

"Ta tò mò muốn biết tất cả về nơi này."

"Gì cơ?"

Phí Đình ngơ ngác nhìn gương mặt buồn bã của Nghiêm Dung, sau đó như nhận ra điều gì, cái đầu nhỏ nhắn của nàng liên tục gật gật không khác gì máy móc.

Theo lời nàng kể, vào rất rất nhiều năm về trước...

Khi Ma Tộc bị phong ấn, trên nhân gian vẫn còn lưu lạc nhiều yêu tà thừa cơ hội trốn thoát, họ bị con người ghét bỏ, đuổi giết khắp nơi.

Sứ giả thứ tư của Vu Khương lần đầu rời núi đến Yểm Sơn diệt trừ yêu tà, ngài tình cờ cứu được một nữ nhân câm do dã thú nuôi lớn, sau đó đưa về Vu Khương điều trị.

Định mệnh tác hợp, cả hai dần nảy sinh tình cảm với nhau nhưng không may nữ nhân này từ khi sinh ra đã bị vứt vào Yểm Sơn, toàn bộ chướng khí yêu tà lấy cơ thể nàng làm nơi trú ngụ, vào năm nàng mười tám tuổi sẽ bị chướng khí nuốt chửng, thay thế Ma Tộc diệt trừ nhân gian.

Mọi người sợ hãi, cầu xin Vu Khương tiêu diệt nữ nhân gây họa thế nhân này.

Sứ giả thứ tư dùng mọi cách giúp nàng giải trừ nhưng đều bất thành. Ngài đành dùng đến cấm thuật tàn bạo, chuyển chướng khí trên người nàng vào trái tim thuần túy của mình, lừa nàng hận ngài, dùng sức mạnh hủy thiên diệt địa của nàng móc đi trái tim đen đó, chính tay tiêu hủy.

Cấm thuật nghịch lại thiên ý, hồn phách của vị sứ giả bị tiêu tán khắp nơi trên tam giới, vĩnh viễn không được luân hồi chuyển thế.

Chướng khí không còn, tâm tính thiện lương trở lại, nàng cũng nhận ra nam nhân nắm lấy tay nàng rời khỏi Yểm Sơn đã không còn nữa.

Mang tâm tư thống khổ và tuyệt vọng đi khắp nơi, sau này người ta chỉ còn thấy một nữ nhân tóc rối bời bồng lấy cái gối cuộn trong tấm vải thô đi khắp nơi tìm phu quân. Khi dáng lưng cô độc đó đi vào Yểm Sơn cũng là lúc mọi người không còn trông thấy nàng nữa.

Lễ Đẳng Quân chính là hy vọng thiên đình sẽ mở lòng từ bi để vị sứ giả kia được về với nhân gian. Ở một kiếp nào đó họ nhất định gặp lại nhau, vẽ lên đoạn tình duyên mới.

Vì không muốn lễ Đẳng Quân trở thành một điều gì đó quá bi thương, nhân gian đã dùng ngày này vừa cầu nguyện cho họ cũng là cầu nguyện cho các đôi yêu nhau trên thiên hạ, hy vọng họ bên nhau không hối tiếc, không phải chịu cảnh chia ly.

Nghiêm Dung nghe xong có chút thất thần. Hôm nay chính là ngày y thừa nhận tình cảm của mình, y có nên thay bản thân tự mình cầu nguyện hay không?

Tiếng pháo hoa không ngừng vang vọng bên tai, Nghiêm Dung chợt mỉm cười nhận ra bản thân là vì ai mà cố gắng tồn tại đến bây giờ, sơ tâm này mãi mãi không thay đổi.

Cho dù ngày sau trở nên thế nào, y cũng sẽ như ngày hôm nay ôm lấy hy vọng, tiến về phía trước, tuyệt đối không hối hận!