Ngày hẹn giao binh đã qua mấy ngày nhưng Khuất Tử Dạ không nhận được chút tin tức gì từ phía Phó Thành.
Đến một ngày, người trao đổi thư từ giữa họ cũng là mật thám tín nhiệm của Phó Thành đột nhiên xuất hiện với một cơ thể chằng chịt thương tích. Mật thám nói rằng đã nhiều ngày không liên lạc được với Động chủ nên âm thầm trở về thăm dò, không ngờ rằng Tàn Cốt Động đã bị phong tỏa, đám thị vệ bên ngoài chỉ cần thấy người đến gần liền thẳng tay trừ khử, gã khó khăn lắm mới thoát được vòng vây chạy đến Đỉnh Phong Hoa báo tin.
Khuất Tử Dạ nhanh chóng phái thuộc hạ tìm kiếm tung tích Phó Thành khắp nơi nhưng thứ nhận được vẫn là biệt vô âm tín.
Động chủ biến mất là chuyện hệ trọng, ngược lại Tàn Cốt Động không chút gợn sóng. Khuất Tử Dạ nghi ngờ nội bộ đã xảy ra biến động nên quyết định đích thân điều tra một chuyến, Nghiêm Dung không yên tâm xin được đi cùng hỗ trợ nhưng hắn lại không đồng ý. Hiện tại không rõ tình hình bên trong Tàn Cốt Động như thế nào, càng ít người đi càng tốt, tránh rút dây động dừng.
Mặc khác Ngũ đại môn phái vẫn chưa chịu ngồi yên, phòng trường hợp xấu nhất hắn không thể trở về thì vẫn còn người ở lại chủ trì đại cục. Trong lòng Nghiêm Dung bất an nhưng nhận thấy đại sự quan trọng, chỉ còn cách kìm nén cảm xúc cá nhân xuống và nghe theo sắp xếp từ Tôn chủ.
Khuất Tử Dạ cùng mật thám rời đi được sáu ngày, mỗi ngày Nghiêm Dung lo lắng không ngừng, mỗi phút mỗi giây đều không dám lơ là cảnh giác.
Ngày thứ bảy vừa trôi qua, Nghiêm Dung lòng như lửa đốt, y quyết tâm bỏ mặc tất cả để đi tìm Khuất Tử Dạ, nhưng khi vừa đặt chân xuống chân núi, y trông thấy bóng đen quen thuộc cùng một người lạ từ bìa rừng đi đến.
Người mặc y phục đi đêm không ai khác chính là Khuất Tử Dạ, người còn lại bất động được hắn dìu bên cạnh, trên mặt và y phục người đó dính đầy máu me bê bết không thể nhìn rõ khuôn mặt, trên hai vai còn tuôn ra rất nhiều máu, trạng thái trông cực kỳ nghiêm trọng.
Nhìn thấy có quá nhiều máu tươi, Nghiêm Dung lập tức chạy đến, sốt ruột nói: "Tôn chủ, người có bị làm sao không? Người mau để thuộc hạ kiểm tra xem..."
"Ta không bị thương, nhưng tình hình Phó Thành không được ổn."
"Động chủ?" Nghiêm Dung kinh ngạc nhìn người bên cạnh Khuất Tử Dạ: "Sao lại thành ra như vậy?"
Khuất Tử Dạ thở dài: "Phó Ngân tạo phản muốn giết huynh đoạt vị, trở về ta sẽ nói rõ với ngươi."
Nghiêm Dung giúp Khuất Tử Dạ đỡ lấy Phó Thành đang bất tỉnh nhân sự, sau đó nhanh chóng cùng nhau đưa người bị thương trở về Đỉnh Phong Hoa.
Được Phí Đình tận tình chăm sóc ngày đêm, Phó Thành dần dần hồi phục, việc đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy chính là lập tức tìm gặp Khuất Tử Dạ.
Phó Thành với sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên giường không ngừng tự trách bản thân, y thấy có lỗi khi không thể như giao hẹn đưa binh đến ngược lại còn liên lụy đến Khuất Tử Dạ, kéo hắn vào vòng ân oán cá nhân giữa hai huynh đệ họ.
"Phó huynh đừng suy nghĩ nhiều, huynh chủ động kết liên minh đã là ân tình lớn đối với ta, cho dù không thành công thì chúng ta đã trở thành bằng hữu, nếu đã là bằng hữu thì đừng nói đến việc ai sẽ liên lụy ai. Huynh tạm thời ở lại đây dưỡng thương, mọi chuyện cứ giao cho ta giải quyết."
Sự áy náy trong lòng Phó Thành vẫn không thể nào thuyên giảm, nhưng hiện tại với một kẻ bị phế đi hơn nửa công lực cùng tu vi như y thì chẳng thể làm gì khác, chỉ đành gật đầu thuận theo sắp xếp của đối phương.
"Đại ca, huynh có ngày hôm nay là do huynh tự mình chuốc lấy!"
Những câu nói kia vẫn văng vẳng bên tai khiến Phó Thành đau đến không lời nào nói rõ. Y cảm thấy bản thân đã nuôi dạy Phó Ngân không đúng cách mới khiến hắn suy nghĩ lệch lạc, lầm đường lạc lối.
Trong những ngày ở Tàn Cốt Động...
Phó Thành bận rộn chuẩn bị cho việc tập kết lực lượng, mọi việc trên dưới đều giao lại cho Phó Ngân toàn quyền định đoạt. Nhưng không ngờ quyết định này lại là điểm khởi đầu đặt dấu chấm hết cho tình nghĩa huynh đệ hơn hai mươi năm.
Phó Ngân nắm giữ quyền hành trong tay, cho người giữ lại toàn bộ thư từ của Phó Thành, cắt đứt liên lạc giữa y và mật thám, điều động thị vệ đắc lực của Động chủ phân tán khỏi trung tâm khiến binh lực bảo vệ rời rạc, âm thầm thay thế người của mình vào.
Sau ngày dài làm việc, Phó Ngân đề nghị cùng Phó Thành đối tửu ôn lại chuyện xưa, chỉ một khắc sau đó cơ thể Phó Thành đột ngột mất đi sức lực, tay chân trở nên rã rời.
Phó Ngân say đắm ngắm nhìn bộ dạng sống dở chết dở của đại ca mình rất lâu, đến cuối cùng hắn đưa hai thanh kiếm cho thuộc hạ bên cạnh, còn bản thân thì xoay người đi nơi khác. Dường như đối với hắn mà nói chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không đau lòng, chỉ trách trước nay vị đại ca này chưa từng phòng vệ người đệ đệ là hắn.
Nghe thấy tiếng hét đầu tiên của Phó Thành vang lên khiến bờ vai Phó Ngân khẽ run rẩy, bàn tay hắn siết chặt lại, hai mắt cũng nhắm hờ đi.
Phó Ngân mặc kệ Phó Thành đau đớn gọi tên hắn nhưng hắn vẫn như không nghe thấy gì mà giơ tay làm tín hiệu, đình viện ngay lập tức bị vây kín bởi một tầng sát thủ dày đặc, y phục trên người họ mặc hoàn toàn không phải người Tàn Cốt Động. Những thị vệ trung thành đi theo Động chủ đều bị Phó Ngân âm thầm cho người tập kích, không một ai sống sót.
Thế lực cực kỳ chênh lệch, những người còn lại đều bị khống chế chặt chẽ.
Trường kiếm cơ hồ vẫn giữ nguyên vị trí ghim xuyên trên hai bả vai Phó Thành, y vô lực khụy gối xuống sàn, y phục màu lam phút chốc nhiễm sang màu máu. Cơn đau đớn kéo lại phần nào thần trí tỉnh táo, y cố gắng bình ổn hô hấp không thông suốt mà thốt lên: "Đệ nói với ta... là vì sao..."
Phó Ngân ngang nhiên ngồi lên ghế, môi khẽ nhếch cao, liên tục gật đầu như đang tán thành chuyện gì đó: "Một người sắp chết nên được đặc cách nhìn thấu sự tình."
Hắn đứng dậy đi về phía Phó Thành, cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt y, gương mặt vốn cười đột nhiên biến sắc hét lớn vào mặt người đối diện: "Là tại ngươi! Chính ngươi đã biến ta thành bộ dạng như thế này, ngươi còn hỏi ta tại sao à?!"
Phó Thành cố gắng gượng người ngồi dậy, ánh mắt y chứa đầy sự hoang mang, đôi môi mấp máy hỏi lại: "Đệ... nói cái gì?"
"Ngươi lại hỏi ta?" Phó Ngân hừ lạnh: "Ta mới là người nên hỏi ngươi, rõ ràng ngươi chỉ là đứa trẻ được Động chủ nhặt về, tại sao ông ta lại truyền Tàn Cốt Động lại cho ngươi chứ không phải đứa con có cùng huyết thống là ta?"
Nhắc đến tiền Động chủ, Phó Thành gian nan lắc đầu.
Nghĩa phụ từ sớm đã nhìn thấu tính cách bồng bột và ngang ngược của đứa con trai duy nhất, trách nhiệm gánh vác Tàn Cốt Động quá nặng nề khiến ông không tài nào yên tâm. Ông chỉ còn cách giao lại cho tử vệ được ông nuôi dạy từ nhỏ để bảo vệ bên cạnh Phó Ngân, tử vệ đó được ông ban cho họ Phó, tên một chữ Thành. Sau đó bắt Phó Thành dùng máu thịt lập lời thề, lấy sinh mạng mình tồn vong cùng Tàn Cốt Động, bảo hộ Phó Ngân không rời nửa bước.
Nhưng từ lúc bắt đầu, Phó Thành đã có ý nghĩ muốn làm trái lệnh.
Vốn dĩ đợi khi Phó Ngân trưởng thành hơn, y sẽ giao lại toàn bộ Tàn Cốt Động cho hắn, sau đó rời khỏi nơi phân tranh này sống cuộc đời thuộc về riêng mình. Không ngờ rằng tình thế trước mắt lại thành ra như vậy...
Phó Thành nhận thấy những sát thủ xung quanh đều là người Ẩn Sát Môn, y lập tức nhận ra điểm mấu chốt, chỉ đành nén bi thương nhẹ giọng khuyên ngăn: "Nếu đệ muốn Tàn Cốt Động, được... Ta sẽ lập tức giao trả cho đệ. Nhưng đệ phải nghe ta, dừng tay lại, đừng để Sát Vô Tâm lợi dụng..."
"Ta không cần ngươi bố thí, ngươi xem, Tàn Cốt Động hiện tại đã là vật nằm trong tay ta."
Phó Ngân lạnh nhạt nói: "Riêng về Sát Vô Tâm ngươi không cần lo lắng, gã chẳng là gì trong mắt ta cả. Từ sớm gã đã lôi kéo ta hợp tác lật đổ ngươi nhưng lúc đó ta vẫn còn mềm lòng, từ chối gã vô số lần. Ta thật sự không muốn đi đến bước đường này, ai trở thành Động chủ thì có làm sao? Chỉ cần chúng ta vẫn như lúc nhỏ, ở cạnh nhau thì đều rất tốt. Nhưng đại ca à! Huynh thay đổi khiến ta chóng mặt, huynh vì người ngoài mà trách ta, ngăn cản ta, thậm chí còn ra tay đánh ta!"
Gương mặt Phó Ngân cau lại tỏ ý không hài lòng, giọng hắn nghẹn ngào như đang khóc nhưng tuyệt nhiên không có lấy một giọt nước mắt, hắn mếu máo nói: "Huynh có biết ta đau đớn lắm không?"
Phó Ngân nghĩ đến bản thân đã cho đối phương rất nhiều cơ hội sửa sai nhưng y hết lần này đến lần khác đánh mất nó, khiến bản thân chọn lấy con đường sai trái nhất. Lòng hắn dâng lên một cơn thịnh nộ, đột ngột duỗi chân đạp vào lồng ngực Phó Thành khiến y ngã người về sau, ho ra một ngụm máu.
Phó Ngân lập tức theo đến, hắn đặt mũi giày lên chuôi kiếm phong bế đang nằm trên vai phải đối phương, mạnh bạo xoay mũi giày ghì chặt xuống, máu tuôn ra không có dấu hiệu dừng lại.
Phó Thành khổ sở chịu đựng, rất lâu sau mới bất giác phát ra một tiếng rên nhẹ.
Nghe thấy Phó Thành kêu đau, Phó Ngân hốt hoảng dừng lại, hắn ngồi xuống bên cạnh người đang trọng thương, gương mặt ôn hòa đến não lòng.
"Đại ca, huynh không sao chứ?"
Phó Ngân xé vạt áo, vụng về lau lên vết thương người trước mặt: "Có đau lắm không? Huynh chảy nhiều máu quá..."
"Đệ... dừng lại đi..." Chợt bàn tay hắn bị Phó Thành nắm lấy.
"Sát Vô Tâm không phải người tầm thường, gã nhất định sẽ làm hại đệ..."
Gương mặt Phó Ngân nhăn nhó, đôi mắt đào hoa tràn đầy yêu chiều nhìn Phó Thành, bàn tay vô thức chạm nhẹ lên vết thương của y, hắn nhẹ giọng: "Huynh xin đệ tha thứ đi, đệ sẽ lập tức đưa người đến trị thương cho huynh, còn sẽ thả huynh ra nữa."
Phó Thành lần đầu trông thấy bộ dạng kỳ lạ này của đệ đệ mình, y như bất lực mà hét lên: "Phó Ngân!"
"Đệ cũng không muốn hại huynh. Phụ thân mất sớm, huynh một tay chăm sóc đệ trưởng thành, tình nghĩa này đệ đương nhiên cảm nhận được, trong mắt đệ chỉ có mình huynh thôi, còn huynh thì sao? Huynh chỉ biết lo cho người ngoài, một chút để tâm dành cho đệ cũng không còn."
"Ta chơi bời lêu lổng, làm ra nhiều chuyện xằng bậy cũng chỉ muốn huynh quan tâm ta nhiều hơn. Vậy mà huynh không thèm để ý đến, mặc kệ ta làm chuyện xấu cũng không muốn quản ta."
Phó Thành không ngờ bấy nhiêu sự che chở và bao bọc của mình lại biến đệ đệ thành người có tính cách vặn vẹo như thế. Tim y so với vết thương hiện tại còn đau đớn gấp vạn lần.
Gương mặt Phó Ngân trở nên u ám, vừa cười vừa nói: "Ta từng nghĩ, chỉ cần huynh chú tâm vật gì thì ta sẽ cướp vật đó từ trên tay huynh. Sau khi ta ngồi lên chức vị Động chủ, ta nhất định sẽ đem huynh nhốt lại, để huynh ngày ngày bên cạnh ta, ánh mắt của huynh chỉ có thể nhìn mỗi mình ta!"
Phó Ngân thẳng tay nắm lấy chuôi kiếm còn lại bên vai Phó Thành, ra sức đâm sâu vào, xoay vòng chuôi kiếm. Nhìn thấy máu chảy càng nhiều hắn càng thỏa mãn, càng đào sâu vào vết thương hơn nữa, tàn bạo khoét một lỗ trên đó.
"Ngươi không quan tâm ta thì thôi đi!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trái tim ngươi lại đặt vào người khác, ngươi có suy nghĩ đến cảm nhận của ta không? Ngươi làm đại ca kiểu gì vậy? Ngươi không đáng làm đại ca của ta! Khốn kiếp!"
Lần nữa đạp ngã Phó Thành, Phó Ngân lùi về sau không ngừng vò đầu, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại hai chữ "bình tĩnh".
Triệu hồi thanh kiếm trên tay, ánh mắt mông lung của Phó Ngân phút chốc biến thành kiên định đến đáng sợ.
"Vốn dĩ chỉ muốn nhốt ngươi lại nhưng cả lý do để ta làm chuyện này cũng không còn nữa rồi. Ta sẽ đưa ngươi đi đoàn tụ cùng phụ thân, còn người ngươi yêu thích kia, rất nhanh thôi, ta cũng sẽ đưa bọn chúng đến chơi cùng ngươi."
Phó Thành không còn lời nào để nói, đôi mắt hạnh nhắm lại, đợi chờ lưỡi kiếm bén nhọn đâm thủng lồng ngực mình.
"Phó huynh, Phó huynh?"
Phó Thành mở mắt ra, người đối diện lại nói: "Ta thấy huynh có chút thất thần, chi bằng ta rời khỏi để huynh tiếp tục nghỉ ngơi."
Phó Thành ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng gật đầu với Khuất Tử Dạ.
Nếu lúc đó Khuất Tử Dạ không kịp thời xông đến chắn lấy mũi kiếm kia, Phó Thành thật sự không biết bản thân sẽ thành ra thế nào. Có lẽ sẽ buông xuôi, chấp nhận cái giá cho sai lầm của mình. Điều đáng tiếc chính là mật thám thân tín của y một lòng yểm trợ hai người thoát khỏi vòng vây mà không may thiệt mạng.
Khuất Tử Dạ dìu Phó Thành đang trọng thương quay lại mật đạo cũ, nơi hắn và mật thám âm thầm lẻn vào. Không ngờ Phó Ngân tinh ý, nhanh chóng cho người ngăn chặn mọi ngóc ngách có thể ra vào Tàn Cốt Động.
Trước khi Phó Thành hoàn toàn ngất đi, y dùng tia tỉnh táo cuối cùng đưa Khuất Tử Dạ đến mật thất chỉ Động chủ mới có tư cách biết, sau đó hai người liền nấp vào trong.
Phó Ngân lục soát Tàn Cốt Động nhiều ngày nhưng không thu được kết quả gì, hắn như hóa thành kẻ điên đào ba thước đất xung quanh chỉ để tìm kiếm tung tích Phó Thành. Cuối cùng xác nhận người đã hoàn toàn biến mất mới dần thả lỏng phòng bị.
Đợi đến thời cơ thích hợp, Khuất Tử Dạ lập tức đưa Phó Thành rời khỏi Tàn Cốt Động.