Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 70: hai người tránh mưa, nghe được chuyện bát quái lớn



Triệu Lâm cứ trầm mặt như vậy nhìn chằm chằm anh ta, cũng không nói một câu nào.

Càng như vậy, Vương Nam Hải càng lo lắng.

Hiện tại trong huyện thành người đến người đi...... Nói không chừng sẽ gặp phải đồng nghiệp trong xưởng thực phẩm. Chuyện này nếu bị người khác biết, vậy anh ta cũng không còn mặt mũi nào đi làm nữa. 

"Bà cô của tôi ơi! Chúng ta trở về trước có được không? Nơi này nhiều người như vậy, em cũng không muốn bị vây xem đúng không."

Triệu Lâm hơi buông lỏng đôi môi đang bị cắn chặt. Cô ta hất tay Vương Nam Hải ra, đi thẳng về nhà.

Ngược lại cô ta cũng muốn xem, Vương Nam Hải sẽ giải thích như thế nào!

......

Sau khi bỏ lại hai người Triệu Lâm ở phía sau, Thẩm Thanh lập tức buông tay Lâm Dư ra.

"Chuyện vừa rồi...... Cảm ơn anh."

Hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay còn chưa tản đi hết. Lâm Dư có chút không nỡ, xoa nắn lòng bàn tay.

"Không cần khách khí với anh đâu. Anh ta nói năng lỗ mãng, anh thật sự không chịu được."

Kỳ thật còn có một chút tư tâm. Nhưng mà anh không dám nói ra.

Thẩm Thanh đã trải qua một mối tình không tốt. Trong thời gian ngắn, cô ấy có lẽ rất khó tiếp tục tin tưởng người khác.

Nếu anh vội vàng tỏ tình thì có lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm......

"Để anh chê cười rồi."

Lâm Dư lắc đầu, "Cũng không phải do em sai. Là anh ta không nói đạo lý trước. Hiện tại, anh cảm thấy em rời khỏi anh ta thật sự là một lựa chọn vô cùng đúng đắn."

"Loại đàn ông này, không thích hợp với em."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lâm Dư, Thẩm Thanh mỉm cười.

"Kỳ thật em và anh ta ly hôn, có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng giống như lời anh nói. Hiện tại, em rất vui vẻ. Cuộc sống mỗi ngày đều sống vì mình cũng rất phong phú."

Yết hầu Lâm Dư chuyển động, "Vậy......em có từng nghĩ tới sẽ tiến tới một đoạn tình cảm mới hay không?"

Thẩm Thanh nhìn thoáng qua Lâm Dư, ánh sáng trong mắt lóe lên lại bị ép đè xuống. 

Có lẽ mình và anh ấy sẽ không có khả năng đâu.

Vẫn nên nhân lúc còn sớm đánh mất suy nghĩ này thì hơn.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh nở một nụ cười chua xót, "Không có."

Rầm.

Trái tim Lâm Dư cũng tan nát.

Trên đường trở về, hai người nhìn nhau không nói gì.

Đạp xe được nửa đường, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Những hạt mưa lớn rơi xuống không ngừng, tiếng sấm sét cũng truyền đến. 

"Bên kia có một cái cây lớn, chúng ta qua đó tránh mưa đi."

Lâm Dư nhìn thoáng cái cây, lắc lắc đầu, "Khi có sét đánh, trốn dưới gốc cây không an toàn. Anh nhớ gần đây có một cái hầm trú ẩn bỏ hoang. Chúng cùng nhau đi tìm đi."

Thẩm Thanh gật đầu, hai người chia ra hai hướng khác nhau cùng đi tìm. 

Phía sau mấy chục mét, Thẩm Thanh tìm thấy cái hầm trú ẩn bỏ hoang kia.

"Lâm Dư, anh mau dắt xe đạp tới đây đi! Em tìm được rồi!"

"Được!"

Trời mưa dần dần lớn. Hai người chạy chậm tới hầm trú ẩn rồi trốn vào trong. 

Lâm Dư cũng khiêng luôn cả xe đạp vào trong hầm trú ẩn. Hai người ngồi dưới đất chờ mưa tạnh.

"Sớm biết vậy thì mang theo dù ra ngoài ......" Thẩm Thanh nhỏ giọng nói thầm.

Nếu chỉ một mình cô. Cô có thể đi vào không gian mua dù. 

Nhưng mà hiện tại Lâm Dư cũng ở bên cạnh. Đột nhiên từ hư không xuất hiện một cây dù thì không hợp lý.

"Chờ một chút đi. Trời mưa to như thế này thì sẽ không mưa lâu lắm đâu."

Thẩm Thanh gật đầu. Cũng sắp đến tháng mười rồi, trời chạng vạng tối đã có chút lạnh lẽo.

Hơn nữa vừa rồi dính nước mưa, Thẩm Thanh không nhịn được khẽ run một cái.

"Có lạnh không?"

"Cũng tạm. Không sao."

Giữa mày Lâm Dư hiện lên vẻ lo lắng. Hôm nay anh ra ngoài cũng chỉ mặc một cái áo sơmi.

Nếu đưa áo có Thẩm Thanh cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà sau đó trên người anh cũng không còn cái gì ...... Thì lại có chút không thích hợp.

"Hắt xì!"

"Còn nói không lạnh!"

Lâm Dư lo lắng Thẩm Thanh cảm lạnh, cũng không quan tâm có thích hợp hay không. Anh vội vàng cởi áo xuống, khoác lên người Thẩm Thanh. 

Thẩm Thanh cảm nhận được sức nặng trên người, quay đầu lại theo bản năng.

Cô vội vàng quay đầu lại, mặt đỏ bừng. 

Lâm Dư xấu hổ che bản thân lại, "Xin lỗi...... Quên nhắc nhở em đừng quay đầu lại......"

Thẩm Thanh thẹn thùng quay đầu đi. Nhưng cô vẫn trả lại áo cho Lâm Dư, "Anh vẫn nên mặc áo vào đi, nhỡ đâu anh mắc bệnh thì sao."

"Anh không sao, thân thể của anh tốt lắm. Cho dù hiện tại anh chạy ra ngoài hai vòng cũng không có việc gì."

Thẩm Thanh khẽ cười một tiếng, kiên trì nói, "Anh mặc đi. Bộ dáng hiện tại của anh ...... Em cũng không tiện. Vạn nhất bị ai nhìn thấy thì không tốt."

"Nơi này làm sao lại có người! Em đừng khách khí với anh."

"Không phải...... Kỳ thật một chiếc áo sơ mi cũng không ấm hơn bao nhiêu...... Tác dụng thật sự không lớn, anh vẫn nên mặc đi."

Lâm Dư cười xấu hổ, lúc này mới nhận lại áo sơ mi, mặc lên.

Giữa hai người lại lâm vào trầm mặc. Bên ngoài trời mưa không có dấu hiệu ngừng rơi. 

Ngay lúc này, hình như có người đang chạy tới về hướng hầm trú ẩn.

Cái hầm trú ẩn này đã bỏ hoang từ lâu. Bên ngoài có mấy cửa hàng đều có thể đi vào. 

Sau lưng Thẩm Thanh và Lâm Dư có một bức tường, tiếng động truyền tới từ phía bên kia.

Nghe thấy có người tới, Thẩm Thanh lập tức cúi người bịt chặt miệng Lâm Dư, ý bảo anh đừng nói chuyện.

Dù sao bọn họ trai đơn gái chiếc. Nếu bị người khác hiểu lầm, truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt tới anh.

"Em lại tìm anh làm cái gì? Anh nói rồi, gần đây ba anh quản rất chặt! Ông ấy không cho anh ra ngoài!"

"Em thật sự không biết làm thế nào bây giờ...... Chỉ có thể tìm anh thương lượng!"

Thẩm Thanh sửng sốt, giọng nói này lại là giọng của Thẩm Dao.

"Vậy sao em không nói ở trường học? Lại nhất định phải nói ở trên đường về! Nếu không phải do em làm chậm trễ thời gian, hiện tại anh đã về đến nhà rồi. Còn phải ở đây tránh mưa sao?" Cố Phi không kiên nhẫn cởi áo khoác ra, lau tóc cho mình.

Thẩm Dao cắn môi, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

"Không phải em không muốn. Nhưng trong trường học nhiều người như vậy, vạn nhất bị người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ......"

"Vậy hiện tại em có thể nói chưa? Có chuyện gì thì nói đi!" Cố Phi có chút nóng nảy.

"Tháng này...... Cái kia của em chưa tới......" Thanh âm của Thẩm Dao giống như tiếng muỗi kêu, vẫn truyền tới trong tai Thẩm Thanh.

"Cái kia? Cái kia là cái gì?" Cố Phi không hiểu là có ý tứ gì.

Thẩm Dao cũng nóng nảy, "Chính là cái kia mà mỗi tháng nữ sinh đều tới!"

Lúc này, Cố Phi nghe hiểu, cũng luống cuống.

"Anh là một người đàn ông cũng không hiểu, có thể chưa tới thời gian hay không?"

Giọng của Thẩm Dao giống như sắp khóc, "Em cũng không biết...... Trước kia đều là mấy ngày cuối tháng ...... Nhưng tháng này không có một chút động tĩnh nào."

Cô ta quả thật là sợ hãi.

Cô ta chỉ muốn cho Cố Phi nếm được ngon ngọt rồi cưới cô ta.

Nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới phải mang thai ở tuổi này.....

Nếu như bị người trong đội biết...... Cô ta cuối cùng vẫn không dám ngẩng đầu. Ba mẹ sẽ đánh chết cô ta.

"Em đừng gấp gáp...... Loại chuyện này sao có thể dễ dàng có như vậy. Nói không chừng chỉ là bị chậm vài ngày, em chờ thêm một thời gian nữa." Cố Phi cố gắng bình tĩnh khuyên nhủ.

Nước mắt Thẩm Dao lã chã rơi xuống, "Vạn nhất thật sự có thì làm sao bây giờ......"

"Sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng! Chúng ta tổng cộng chỉ có hai lần, sao có thể dễ dàng trúng được?" Cố Phi lắc đầu, giống như là đang an ủi Thẩm Dao, nhưng càng giống như là đang an ủi bản thân.

"Em rất sợ hãi...... Anh có thể phụ trách với em hay không......" Thẩm Dao kéo tay Cố Phi, muốn chui vào trong lòng ngực anh ta.

Cố Phi lùi lại phía sau một bước, "Em đừng suy nghĩ bậy bạ. Anh đã nói là không có khả năng có."